Thông Thiên Chi Lộ

Chương 638: Tiếng hò hét vang nghìn dặm

Thiên lôi kiêu và Kim xác trùng từ bốn phương tám hướng tràn về.
Thiên lôi kiêu rít vang liên miên bất đoạn.
Tiếng kêu chói lòi như kim loại va nhau, càng lúc càng gần, nối thành một dải như thực chất.
Đối với tu sĩ lai có tu vi không thấp chỉ hơi biến sắc nhưng tu sĩ dưới Phân niệm cảnh đều kinh hãi, cảm giác thiên địa toàn là yêu thú.
Chỉ mới là bắt đầu, Kim xác trùng chậm hơn Thiên lôi kiêu sau khi đến thì cào đất xoàn xoạt, tuy không kêu ré như Thiên lôi kiêu nhưng cũng như kinh đào hãi lãng, khiến người ta lạnh sống lưng.
Tích tắc sau, Thiên lôi kiêu đi đấu đã lọt vào khu vực mấy chục dặm quanh Bắc Linh thành.
Yêu khí cuồn cuộn như cơn mưa lôi quang trút xuống, tiếng rít vang vang, Bắc Linh thành như cô đảo giữa kinh đào hãi lãng, có thể đổ bất cứ lúc nào.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"
Thinh không đột nhiên nổ tung tử hồng sắc quang đoàn, vô số tử hồng sắc quang phiến bắn ra, ít nhất hơn trăm Thiên lôi kiêu bay đầu kêu lên thê thảm rồi rơi xuống, nhiều con cháy thành than.
Tiếng nổ là do thanh bào tu sĩ kích phát một viên tử hồng sắc tinh châu cỡ nắm tay.
Lúc này mấy chục dặm ngoài Bắc Linh thành lơ lửng mấy nghìn viên tử hồng sắc tinh châu. Tinh châu này cách mặt đất một trăm năm mươi trượng trở lên, quang diễm và uy năng khi nổ đều trong vòng một trăm trượng nên không ảnh hưởng tới cấm chế dưới đất, hay những tu sĩ bay thấp.
Pháp khí này uy năng không tệ, trong phạm vi ảnh hưởng thì Thiên lôi kiêu cũng không chống nổi.
"Không xong!"
Hơn trăm con Thiên lôi kiêu bị giết, Hàn Thiên Mặc vốn lạnh lùng như nước đứng trên tường thành chợt biến sắc.
Thiên lôi kiêu không ngốc, pháp khí giáng đến là những con bay sau hạ thấp thân ảnh, cách mặt đất năm mươi trượng.
Vô số lôi quang trút xuống, hình thành một ngọn thác, mười mấy tu sĩ vừa đoạn hậu vừa lui vào Bắc Linh thành bị vô số Thiên lôi kiêu xung kích.
"A!" "A!"
Hai tiếng kêu thảm vang lên, hộ thể linh quang của hai tu sĩ bị cơn mưa lôi cầu phá nát, nổ tan tành.
"Các vị mau chạy đi! Chết đi!"
Một tu sĩ râu quai nón, tướng mạo thập phần uy vũ quát vang, ngân sắc lưu tinh chùy như trái dưa hóa thành ngân sắc lưu quang, đánh nát xác năm con Thiên lôi kiêu.
Cùng lúc, tu sĩ râu quai nón không ngừng kích phát hỏa quang, đốt cháy mọi vật trong hố.
Cùng lúc tu sĩ râu quai nón quát to, những tu sĩ khác vốn kinh hãi, vội vàng chạy ngay.
"Chát!" "Chát!"
Uy năng ngân sắc lưu tinh chùy của tu sĩ râu quai nón thập phần kinh nhân, y ở lại sau cùng mới lùi lại, hơn mười con Thiên lôi kiêu áp sát y đều máu thịt bầy nhầy.
Dưới đất đột nhiên vọt lên kim quang, nhắm vào lưng y.
"Muốn chết!"
Tu sĩ râu quai nón lại quát to, thân ảnh lui nhanh hơn mấy phần, kim quang thành ra lướt trước mặt, đồng thời ngân quang lóe lên, ngân sắc lưu tinh chùy giáng tới.
Kim quang là Kim xác trùng cỡ hạt vừng.
"Chát!" Ngân sắc lưu tinh chùy chưa giáng xuống Kim xác trùng thì đầu nó đột nhiên phát ra kim quang, khiến ngân sắc lưu tinh chùy rung lên, uy năng tương đương.
"Trưởng lão Kim xác trùng!"
Y biến sắc lạc giọng, vỗ nhanh lên nạp bảo nang, ô kim sắc thuẫn bài xuất hiện cùng với một linh quang quang tráo trắng lạnh.
Tích tắc đó, hơn bốn mươi con Thiên lôi kiêu đã chỉ còn cách tu sĩ râu quai nón trăm trượng.
"Xoạt!" "Xoạt!" Lôi cầu cỡ trứng gà, trùm xuống tu sĩ râu quai nón.
"Chát!"
Bạch sắc linh quang rung lên, lôi cầu dày đặc phá tan. Cùng lúc, Kim xác trùng không biết bay liền rơi xuống, lại phát ra kim quang nhàn nhạt.
Tu sĩ râu quai nón nhợt nhạt mặt mày.
Ngân sắc lưu tinh chùy của y là linh cấp trung giai pháp bảo. Kim xác trùng phát ra kim quang cũng tương đương, chứng tỏ nó tiến giai hai lần trở lên, thành trưởng lão Kim xác trùng. Dù y dùng ngân sắc lưu tinh chùy đón đỡ kim quang, thì pháp thuẫn phòng ngự cũng không ngăn được ngần ấy Thiên lôi kiêu xung kích, tất sẽ mất mạng.
Đột nhiên tu sĩ râu quai nón chợt nghe tiếng nổ vang sau lưng, linh khí dao động kịch liệt.
Một đạo ám kim sắc kiếm quang mấy chục trượng lướt qua, cắt tan nát hơn mười con Thiên lôi kiêu, tiếp đó mấy chục dải tử sắc thủy tinh hỏa diễm quét qua, thiêu mấy chục con Thiên lôi kiêu và trưởng lão Kim xác trùng đang rơi xuống thành tro.
Trưởng lão Kim xác trùng phát ra kim quang, nhưng không chống nổi tử sắc thủy tinh hỏa diễm, bị đánh mất tăm mất tích.
"Đây là pháp bảo cỡ gì nhỉ!"
Uy năng này khiến tu sĩ râu quai nón đầu óc trống trơn, hít sâu một hơi, ngoái lại mới nhìn rõ là bạch diện tu sĩ và hai nữ tu mặc thanh bạch lưỡng sắc pháp y đứng trên một đóa sen, linh quang không lộ.
"Đi thôi!"
Y không kịp nói gì, bạch diện nam tu gật đầu, đón y lên phi độn pháp bảo hình cánh sen, lùi lại.
"Tu sĩ Kim đơn kỳ! Là tu sĩ ban nãy đột phá yêu thú vào Bắc Linh thành!"
Y tỏ vẻ kinh hỉ. Nhận ra nữ tu kích phát ám kim sắc kiếm quang và tử sắc thủy tinh hỏa diễm là Kim đơn kỳ đại tu sĩ.
"Uy năng hai pháp bảo này... Lẽ nào là pháp bảo đạo giai thượng phẩm trở lên?"
Thấy trước một nữ tu có hai kim sắc pháp bảo không ngừng kích phát kim sắc thiểm điện và kim sắc tinh quang, đánh thành tro Thiên lôi kiêu lao tới thì tu sĩ râu quai nón mắt ánh lên không dám tin.
Tu sĩ râu quai nón tên Trần An Viễn, sư đệ của Hàn Thiên Mặc, cũng sống sót sau thú triều Hoàng Đạo thành, lần này Bắc Linh thành có y và Hàn Thiên chỉ đạo nên mới giữ được cục diện.
Cứu y là Ngụy Tác, Thủy Linh Nhi và Hàn Vi Vi.
Vù! Vù! Vù!
Điều khiển Tịnh hoa phi liên lùi vào Bắc Linh thành, Ngụy Tác không ngừng kích phát đạo đạo tiên thiên chân hỏa vào hố sâu, cháy lên hỏa trụ xung thiên.
Thấy bọn Ngụy Tác dễ dàng cứu được Trần An Viễn, lại diệt sạch Thiên lôi kiêu truy kích thì Bắc Linh thành sĩ khí cao vời.
"Giết!"
Hàn Thiên Mặc ở trên tường thành tỏ vẻ cuồng nhiệt, gầm vang trời!
"Oành! Oành! Oành!"
Tử sắc tinh cầu lơ lửng trong mấy chục dặm ngoài Bắc Linh thành liên tục bị dẫn nổ, cấm chế phía dưới cũng được kích phát, vô số quang hoa nổ tung, yêu thú nát tan văng tứ tan. Thú triều đã cách Bắc Linh thành chỉ mười dặm.
Từng con yêu thú xuyên qua quang hoa và mảnh thi thể yêu thú khác, hiện rõ trong tấm mắt mỗi tu sĩ.
Nhiều con Thiên lôi kiêu bay lên cực cao, vượt qua tuyệt đại đa số cấm chế, bổ vào Bắc Linh thành.
"Giết!"
Hàn Thiên Mặc gầm vang, Bắc Linh thành cũng bừng lên tiếng hô kinh đào hãi lãng.
"Xoẹt!!" "Xoẹt!!" "Xoẹt!!"
Tiếng máy ném đá và tiếng da rách vang lên trong thành, mấy trăm tử hồng sắc hỏa cầu mấy trượng bắn ra, hình thành đường sáng chói lòa trên không rời xuống đàn thú.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"
Tử hồng sắc hỏa cầu rơi xuống là nổ tung, bên ngoài Bắc Linh thành như có vô số hoa sen tím bừng nở, không biết bao nhiêu yêu thú bị nổ tan xác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hỏa cầu do máy bắn đá mới dựng trong thành bắn ra còn ngọn lửa tím là do Tử tiêu lôi thạch chế thành, đều là nguyên liệu luyện pháp phù nên không cần khắc pháp trận thì sức nổ cũng thập phần kinh nhân.
Chỉ thoáng sau, Kim xác trùng sống sót khỏi đủ loại cấm chế và lửa thiêu chỉ cách tường thành bên ngoài trăm trượng.
"Chát! Chát! Chát"
Toán Kim xác trùng đầu tiên va vào tầng băng, không khống chế được, co cụm thành đám.
Kim xác trùng tốc độ thập phần kinh nhân, va vào tường thành khiến bức tường rung lên, kêu vang canh cách, ngạnh tiếp nên Kim xác trùng tử thương không ít, nhưng số phía sau giẫm lên xác số đi trước tiến lên, thoáng sau không ít Kim xác trùng bò lên tường thành, bên trên là Thiên lôi kiêu như mưa lao xuống.
Hơn vạn đạo quang hoa từ Bắc Linh thành dâng lên, tiếng hò hét và tiếng thú gầm đan vào nhau.