Thông Thiên Chi Lộ

Chương 629: Bóng trắng dưới bầu trời đêm

"Đi thôi!"
Tất cả đều lấy ra pháp bảo lợi hại nhất, đi qua thú triều cực kỳ hung hiểm, dù không gặp yêu thú như Hoang cổ cuồng hạt nhưng bị cả đàn lục cấp, thất cấp yêu thú vây kín thì mất mạng như thường.
Tam túc hoàng ngọc đại đỉnh vẫn do Thủy Linh Nhi điều khiển, lướt về phía Bắc Linh thành.
"Cơ Nhã, nàng mặc Nghiệp hỏa hồng liên pháp y của ta" Ngụy Tác cởi pháp y đưa cho Cơ Nhã.
Hiện thời gã không đủ tu vi triệt để kích phát uy năng pháp y này, Cơ Nhã mặc vào coi như tạo thêm cho chúng nhân một đạo phòng hộ.
Đưa Nghiệp hỏa hồng liên pháp y cho Cơ Nhã, Ngụy Tác thả cả Dương chi điểu, thanh loan và hai Hắc minh cốt quân ra rồi lấy bạch sắc băng châu cỡ trứng chim câu đặt vào lòng tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch sắc băng châu bàn lá lấy được trong nạp bảo nang của hai tu sĩ Chân Võ, chỉ có uy năng linh giai thượng phẩm. Chân truyền đệ tử của siêu cấp đại tông môn Chân Võ tông quả thật hơn xa phái khác, như Âm Thi tông mà Diệp Linh là Kim đơn đại tu sĩ cũng chưa chắc có một món đạo giai pháp bảo. Nhưng hai chân truyền đệ tử này có một món pháp bảo công kích đạo giai trung phẩm và đạo giai hạ phẩm, linh giai pháp bảo cũng có mấy món. Hiện tại Ngụy Tác chỉ lấy ra bạch sắc băng châu vì gã đang tương đương với tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, dùng đạo giai trở lên pháp bảo sẽ không phát huy nổi uy năng. Băng nguyên pháp bảo này tuy chỉ linh giai thượng phẩm nhưng dù gì cũng có phạm vi bao phủ rộng, kích phát bạch sắc băng vụ trong mấy trăm trượng
Cũng như tuyệt đại đa số băng hệ pháp bảo kích phát uy năng, bạch sắc băng vụ còn có công hiệu làm chậm đối phương.
Thủy Linh Nhi trừ điều khiển tam túc hoàng ngọc đại đỉnh thì còn cầm một cái đèn dầu tím có phù văn kỳ trân dị thú cổ kính, là cổ bảo của thượng cổ Đạo Tâm tông mà Ngụy Tác lấy được của Thất Diệp chân nhân, hỏa hệ pháp bảo này có uy năng huyền giai hạ phẩm.
Thanh Bình sử dụng Ngũ sắc hỉ thước liên và đạo giai thượng phẩm pháp bảo có thể kích phát kim sắc quang tráo, phòng ngự quanh tam túc hoàng ngọc đại đỉnh.
Kỳ Long Sơn điều khiển hắc sắc tinh kim cự ngạc mà Ngụy Tác lấy được của Cổ Ngạc động chủ, trước mặt còn lơ lửng một thanh sắc phương đỉnh không có chữ mà chỉ có phù văn thanh sắc giao long phun mây, là đồ Ngụy Tác lấy được của Huyền Vũ chân nhân, uy năng đạo giai thượng phẩm, kích phát cương phong phong nhận bao trùm năm, sáu trăm trượng, rất hữu dụng để đối phó cả đàn yêu thú.
Hỗn nguyên ngân oa như tiểu nữ hài đứng cạnh Hàn Vi Vi, nàng ta kích phát pháp bảo tiến công đạo giai thượng phẩm phát ra kim sắc tinh quang và kim sắc sư tử đầu thiểm điện.
Trước mặt Nam Cung Vũ Tinh là một món đạo giai thượng phẩm pháp bảo có thể phát ra thanh liên và liêm đao Ngụy Tác lấy được của Âu Nhiên Mạnh tại Hải liệp đại hội.
Cơ Nhã trừ Nghiệp hỏa hồng liên pháp y thì không còn pháp bảo lợi hại gì, nhưng là tu sĩ Kim đơn kỳ nên kích phát Ám hoàng kiếm khí có lực thập phần kinh nhân, băng long do Băng Ly chân quyết kích phát càng hùng hậu, làm tê cứng đối phương. Thành thử uy lực còn hơn đạo giai pháp bảo.
Hiện tại bọn Ngụy Tác trừ một bộ bán huyền giai lôi hệ pháp trận, nhưng đang phi độn nên không thể bố trận, thành thử bao nhiêu pháp bảo lợi hại đều đã sử dụng.
Đi thêm mấy trăm dặm, lại có vô số yêu thú tràn tới.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"
Bạch sắc băng vụ bao lấy tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, không ngừng phát ra đạo đạo quang diễm, yêu thú đến gần trong mấy trăm trượng đều bị đánh nát xác.
Tam túc hoàng ngọc đại đỉnh tốc độ kinh nhân, được bạch sắc băng vụ bao quanh thì như bạch sắc lưu tinh nhất bàn lao đi với thế chẻ tre.
Đ ithêm gần hai nghìn dặm, số lượng yêu thú cực kỳ dày đặc, các loại yêu thú như cuồng phong cuốn là khô mịt trời. Tuy trong tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, các loại pháp bảo cùng thuật pháp phát ra quang diễm chủ động giết chết yêu thú đến gần nhưng bốn phương tám hướng đều có yêu thú đổ tới. Nếu nhìn tè bên ngoài như có vô số yêu thú không ngừng va vào quang diễm từ hoàng ngọc đại đỉnh thượng phát ra, kêu lên tanh tách. Diễm quang từ ngọc đỉnh và thuật pháp của yêu thú va nhau, thậm chí cách hoàng ngọc đại đỉnh mấy trăm trượng cũng hình thành màn sáng rực rỡ.
Tuy đã tối trời nhưng cả toán đang ở trong tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đâu biết được?
Tuy đã tối rồi nhưng cả đoán ở trong tam túc hoàng ngọc đại đỉnh có cảm giác đang đứng trên con thuyền nhỏ giữa biển khơi tối tăm, chống chọi với kinh đào hãi lãng, không nhận rõ phương hướng, may mà còn nhìn được thấp thoáng trên dãy núi ngoài xa có một thành trì. Tòa thành xây dọc theo sườn núi, trông như một con rồng ép mình lên núi.
"Đây là Thiên Sơ thành."
"Thiên Sơ thành xong rồi!"
"Dung nham cự ma! Hoang cổ cự thú chỉ ở dưới vực lửa mà cũng xuất hiện!"
Nhìn thành trì ngoài xa, lục bào lão đầu ra khỏi Dưỡng quỷ quán, cùng bọn Cơ Nhã liên tục kinh hô.
Thiên Sơ thành lấp lánh quang diễm, cả thành trì như đang cháy rực.
Rõ ràng là quang hoa do tu sĩ phát ra pháp khí cùng thuật pháp, loạn xạ vô cùng, không còn đông đảo tu sĩ tụ tập lại. Tầng không thành trì có số hắc ảnh, tu sĩ lao ra là bị hắc ảnh nuốt chửng.
Phía đông tòa thành có một xích hồng sắc thân ảnh.
Xích hồng sắc thân ảnh như cự nhân do dung nham ngưng thành, ít nhất cũng cao mười trượng, thân thể tựa đá bị nung đỏ, nhưng sau lưng là đôi cánh thịt tỏa hỏa sát khí tức kinh nhân. Cả toán cách nghìn dặm nhìn vào mà con thấy hỏa sát khí tức dị thường bay lên, hình thành hình một cự tháp.
Liên tục có một đạo hỏa diễm từ miệng yêu thú này phun vào Thiên Sơ thành. Nhìn từ xa như có ma thần uy thế lệnh nhân khó tưởng tượng nổi giáng lâm phía trên một toàn thành trì, thoải mái tung hoành.
"Ầm!"
Chúng nhân chú ý đến yêu thú khổng lồ như ma thần đó thì nó vốn đứng yên chợt nhấc chân ấn mạnh.
Rõ ràng, có mấy đạo quang hoa của tu sĩ bị giẫm trúng, tan biến vô ảnh vô tung. Cách nghìn dặm mà khi nó đạp chân vẫn tạo thành uy thế núi non sụp đổ.
Dung nham cự ma, cũng như Hoang cổ cự hạt, bát cấp trung giai yêu thú, sánh với Kim đơn tam trọng tứ trọng đại tu sĩ của tu đạo giới.
Thiên Sơ thành không có đại tu sĩ tu vi kinh nhân nên không tu sĩ nào chống nổi một đòn của yêu thú đó.
Tu sĩ nào có thể thì đã rời Thiên Sơ thành, còn lại chỉ là một trường đồ sát.
"Mau nhìn kìa!" Đột nhiên, Thủy Linh Nhi điều khiển tam túc hoàng ngọc đại đỉnh kinh hô.
"Hình như có gì đó không ổn!" Kỳ Long Sơn cũng gầm lên.
"Chuyện đó...?" Ngụy Tác chợt tỏ vẻ kinh nghi cực độ.
Trên mặt đất cách họ một nghìn mấy trăm trượng có một vùng trắng toát. Nhìn kỹ thì là rải kín cát trắng, khu vực đó đường kính cỡ bảy, tám trăm trượng, hình thành một vòng tròn.
Quanh vòng tròn đó cây cối um tùm nhưng mặt đất lại màu trắng.
"Không đúng! Tiểu tử, hình như có yêu thú hút hết mọi thủy khí của khu vực này, biến nó thành cát, tuy không biết là yêu thú gì nhưng phẩm giai khẳng định thập phần kinh nhân. Mau vòng đi, đừng đi qua đó!" Lục bào lão đầu giục giã trong tai Ngụy Tác.
"Mau vòng qua chỗ đó, ít nhất phải cách hai nghìn trượng!" Với độn tốc của tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, nghìn trượng chỉ là tích tắc nên Ngụy Tác biến sắc bảo Thủy Linh Nhi.
"Có tu sĩ! Có tu sĩ đến!"
Đột nhiên, Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh đô kinh hô.
Một bạch sam nam tu đang lướt tới.
Tu sĩ này mặc pháp y trắng muốt, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, diện mạoc thập phần anh tuấn, trên mình rực bạch sắc linh quang, như con đom đóm lai giữa trời đêm
"Cứu tại hạ!" Bạch y tu sĩ trẻ tuổi lên tiếng cầu cứu.
"Vẫn còn tu sĩ sống sót!" Kỳ Long Sơn và Thanh Bình tỏ rõ thần sắc không dám tin.
Bạch y tu sĩ tránh né yêu thú, linh quang lấp lóe, rất nguy ngập.
"Chúng ta cứu y?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi cùng hỏi Ngụy Tác.
"Không đúng, thần sắc y quá bình tĩnh! Không ổn!" Cơ Nhã chợt lên tiếng.
"Khí tức của y... hình như không phải của tu sĩ..." Lý Tả Ý nãy giờ im lặng, đột nhiên run giọng.