Tình cảnh chấn kinh xuất hiện. Phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao cắt xuống, thanh sắc thạch cầu hằn một vết nông choèn, rải rác bột vụn. Đồng thời, phù văn tinh kim tiểu đao ngân lên, thân đao hiện rõ vô số quang văn. Khí tức của đạo đạo quang văn cực độ hùng hồn, hơn hẳn tu sĩ Kim đan kỳ. Phù văn tinh kim vốn là tinh kim phải Thần huyền cảnh tu sĩ mới luyện chế thành, đạo đạo quang văn này là Thần huyền cảnh tu sĩ khi xưa luyện chế giá phù văn tinh kim đã dùng thần thông cho vào. Nhưng vô số quang văn huyền ảo như một đại hình pháp trận hiện lên, rung động rồi tan vỡ. "Chuyện gì hả?!" Ngụy Tác tỏ vẻ không dám tin, nữ tu không nén được buột ra tiếng kinh hô. Phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao rung lên như muốn giãy giụa nhưng tức thì hóa tranh tro! "Oành!" "A!" Nữ tu lại kinh hô. Thanh sắc thạch cầu bị cắt rơi bột xuống, đột nhiên toàn bộ hóa thành từng làn nguyên khí, đồng thời từ chỗ cắt, cả thanh sắc thạch cầu như cháy lên, co lại, hóa thành thanh sắc nguyên khí. "Cổ quái! Ta sống ngần ấy năm còn chưa thấy thứ gì như thế, là cái gì nhỉ." Lục bào lão đầu kêu ầm trong tai Ngụy Tác. Lục bào lão đầu ré lên, Ngụy Tác chưa kịp làm gì thì nguyên khí thông qua chân nguyên bao lấy thanh sắc thạch cầu và hắc sắc tiểu đao mà tràn vào thể nội gã. Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt. Thanh sắc nguyên khí quỷ dị tràn vào, gã vội vận chân nguyên, định dồn ra nhưng chân nguyên xung kích lên mà thanh sắc nguyên khí vẫn như sơn như ngục, gã không chống nổi! "Oành! Oành! Oành!" Như nước triều kinh nhân, thanh sắc nguyên khí xông thẳng lên kim đan gã ở mi tâm khiếu vị. "Tiểu tử, sao rồi!" "Lão đại!" "Ngụy đạo hữu, sao thế?" Thấy sắc mặt Ngụy Tác khó coi cực độ, không thể ngăn được thanh sắc nguyên khí cổ quái nhập thể, lục bào lão đầu, Dương chi điểu và nữ tu đều kinh hô. Ngụy Tác không đáp. "Xoạt!" Một tia lửa đen dồn vào thanh sắc nguyên khí. Dù thanh sắc nguyên khí có hại hay có ích với gã, nhưng lúc này gã có cảm giác không thể khống chế. Không thể khống chế, đối với tu sĩ cũng có nghĩa là nguy hiểm mất mạng. Ngụy Tác lại biến sắc! Thái cổ hung hỏa quyết, cả chướng khí của Hoang cổ bạch trạch cũng thiêu được mà xung kích thanh sắc nguyên khí thì lại không chống nổi. "Oành!" Thanh sắc nguyên khí như nước triều tràn vào kim đan của Ngụy Tác. "Cái gì nhỉ?" Ngụy Tác cảm giác được thanh sắc nguyên khí tràn vào kim đan nhưng không hề biến hóa, tụ tập trong một góc kim đan như chiếm lấy một chỗ, kết thành một thanh sắc cầu thể. Tích tắc sau, nguyên khí ngoài thanh sắc thạch cầu tan hết, ngưng kết trên kim đan của Ngụy Tác. Trong thanh sắc thạch cầu là một viên nhũ bạch sắc tinh hạch cỡ ngón tay cái. "Viên đá" bên ngoài thanh sắc thạch cầu bừng lên, chỉ còn lại viên tinh thạch lơ lửng, yên lặng phát ra nhũ bạch sắc quang hoa! "Ngụy đạo hữu, không sao chứ?" Thay đổi quỷ dị như thế khiến nữ tu hít một hơi lạnh, mặc kệ tinh hạch mà không nén được hỏi Ngụy Tác. Trên mình gã linh khí kịch liệt dao động đã bình phục, nhưng sắc mặt gã cực kỳ khó coi. Dù là Kim đan đại tu sĩ, kim đan đột nhiên có thêm một thứ thì không thể dễ coi được. "Nguyên khí đó chảy vào kim đan." Ngụy Tác bảo nữ tu. "Cái gì?" Nữ tu tức thì biến sắc, "Có gì khác không?" "Tạm thời không xung đột gì với kim đan." Hiện tại Ngụy Tác cảm giác được vật này tử khí trầm trầm, như viên đá trong kim đan. Có điều "viên đá" này quá cổ quái. "Thật ra là cái gì nhỉ?" Ngụy Tác dừng ánh mắt trên viên tinh thạch. Phù văn tinh kim vốn là tinh kim cứng nhất, cả thái cổ hung hỏa cũng vị luyện hóa được, hắc sắc tiểu đao lại là cổ bảo, không biết còn gia thêm thần thông gì, nhưng giờ lại hóa thành tro, vô số phù văn do Thần huyền kỳ tu sĩ để lại cũng tan vỡ, thanh sắc thạch cầu chỉ lại viên nho nhỏ này. "Tạm thời không xung đột gì với kim đan?" Nữ tu thở phào, mục quang lại nhìn lên tinh thạch, nhưng sắc mặt không dễ coi gì, kim đan có thêm một thứ quỷ dị thì không hay ho gì. "Đáng sợ quá!" Dương chi điểu không nhìn viên tinh thạch, thân thể lại run lên. "Thế nào, ngươi cảm giác thấy gì?" Ngụy Tác và nữ tu hỏi Dương chi điểu. "Vật này cũng có khí tức gần giống Thiên khung." Dương chi điểu hoảng sợ. "Khí tức gần giống Thiên khung?" Ngụy Tác và nữ tu cùng rúng động. "Vật này lẽ nào là vật do viễn cổ tu sĩ ghi lại công pháp?" Mục quang nữ tu đột nhiên lóe lên. Quang hoa trên tinh thạch đích xác giống với Thiên khung, nhìn kỹ còn nhiều phù văn lấp lóe, giống như điển tịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện "Thứ ghi lại công pháp?" Ngụy Tác thấy như có vô số phù văn nhỏ xíu lấp lóe, hơi trầm ngâm đoạn thử phát thần thức vào. "A!" Ngụy Tác đã dùng thần thức tra xét thanh sắc thạch cầu, chỉ là không được nhưng giờ thò vào thì kêu lên thảm thiết. Thần thức gã tựa hồ bị vô số cương châm đâm vào! Thống khổ vô vàn! "Ngụy Tác, sao thế?" Nữ tu nhợt nhạt mặt mày. "Đừng dùng thần thức tra xét!" Thân thể Ngụy Tác run lên, thống khổ vô cùng nhưng vẫn miễn cưỡng bảo. "Bị thần thức phản lại!" Thấy gã như vậy lại kêu lên, nữ tu hiểu ra, có phần hoảng sợ. "Vật này có lực phản xung cực mạnh với thần thức, thần thức của mỗ cũng không ngăn được." Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, thần quang trong mắt thoáng hư nhược, ban nãy gã bị thần thức xung kích hùng hậu va vào nên thần thức tổn thương không nhẹ, như khi mệt mỏi lại cố đi qua một truyền tống pháp trận. Thần thức tổn thương, ít nhất phải vài ngày mới triệt để khôi phục. "Thật ra là thứ gì!" Lục bào lão đầu gần như triệt để điên cuồng. Dù là viễn cổ cổ bảo, nguyên liệu luyện khí cực kỳ đặc biệt thì cũng có manh mối đoán xem là cái gì, nhưng vật này không thể phán đoán. "Dù là gì thì vật này cũng bất phàm, thu lại đã." Ngụy Tác hít sâu mấy hơi rồi chụp lấy tinh thạch không hề phát ra linh khí. Hiện tại gã không dám thử nữa, nhưng vật màu xanh lẻn vào kim đan gã lại yên ắng như tảng đá, có điều ai biết được nó có xảy ra chuyện gì không, chưa biết chừng có liên quan đến viên tinh thạch trong tay, nên gã nhất định phải giữ nó. Cũng may thanh sắc thạch cầu cực lớn đã nhỏ lại, dù không dùng nạp bảo nang đựng thì cũng dễ mang theo. "Vật này nên giữ kỳ, chưa biết chừng tương lai sẽ từ tu sĩ hoặc giả tông môn bị mất mà biết gì đó." Nữ tu có vẻ lo nghĩ cho Ngụy Tác, tán đồng gật đầu. Ngụy Tác hơi trầm ngâm, lấy từ nạp bảo nang ra một túi tơ nhỏ, đeo khối tinh thạch trên ngực như dây chuyền. "Đi thôi." Thu viên tinh thạch lại, Ngụy Tác không dừng, lấy ra một viên dịch dung đan, dùng chân nguyên làm tan để bôi lên mặt, biến thành một trung niên tu sĩ mặt mũi trắng trẻo. Nữ tu không hề do dự, kim sắc linh quang tan đi, tay xuất hiện quang hoa trong suốt, hóa thành mặt nạ ấn lên mặt, khí tức đồng thời thay đổi, biến thành một nam tu mặt tròn có nốt ruồi đen. Hai tu sĩ này là Ngụy Tác và nàng gặp dọc đường, gã dùng một món linh giai hạ phẩm pháp bảo giao dịch, đang ở trong một thành trì tĩnh tu. Hiện tại Lỗ Đắc Tu và Tôn Kim cũng được Ngụy Tác tìm cớ bảo ở lại đây một tháng, kỳ thực dược dịch đó vô dụng, coi như họ là con mồi che mắt. Cả hai đi khỏi là không định quay lại nữa. Dù hoa phục tu sĩ tìm hiểu được "Kim Dao chân nhân", tối đa chỉ biết "Kim Dao chân nhân" có gặp Lỗ Đắc Tu rồi lần đến chỗ này nhưng tiếp theo cũng tắc tị. Thay đổi diện mạo xong, Ngụy Tác và nữ tu đi khỏi chỗ ở không người, vòng một vòng sang Tập Cổ hiên.