Ngụy Tác chỉ cắt một tấc Thanh hư đằng. Đoạn gã quan sát biến hóa. Thanh hư đằng không thay đổi gì, cũng không héo tàn, chỗ bị cắt nhỏ ra thanh sắc trấp dịch, ngưng kết lại như một viên thanh sắc tinh châu. Thanh sắc tinh châu ánh lên tử sắc hà quang, rất đặc biệt. Gã thở phào, cắt tiếp một mảnh Kim lôi thần mộc. Kim lôi thần mộc cũng như vỏ ngoài, vàng rực rỡ, lôi cương khí tức cực nồng. Nhìn Kim lôi thần mộc, Ngụy Tác lắc đầu, nếu lục bào lão đầu không cho biết thì gã sao ngờ thứ nửa giống gỗ, nửa giống tinh kim, lôi cương khí tức cổ quái thế này mà lại ăn được. Bất quá lắc đầu thì lắc đầu, đương nhiên vẫn phải ăn. Ực, chân nguyên bao lấy, Ngụy Tác nuốt mẩu Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng. "À!" Ngụy Tác cảm nhận được được chân nguyên tưới nhuần, Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng toát ra linh khí. Linh khí do Kim lôi thần mộc luyện hóa ra màu xanh xen vàng, luồng vào cũng như tia chớp. Linh khí của Thanh hư đằng lại màu đỏ tía như từng dải mây. Hai loại linh khí dung hợp thì phát sinh dị biến, triệt để phân thành thanh sắc và kim sắc linh khí. Thanh sắc linh khí nhẹ hơn, nổi trên kim sắc linh khí, tầng lớp phân minh. Hai loại linh khí cực kỳ tinh thuần, thanh sắc linh khí tan vào chân nguyên, Ngụy Tác cảm giác toàn thân mát lành như đang đứng ở nơi mênh mông, sắc xuân biêng biếc, mũi miệng đều gập mùi thơ hoa cỏ mát lành. Kim sắc linh khí tan vào thì gã cảm giác toàn thân tê tê như đứng trong đám mây đầy điện chớp, vô số thiểm điện chui vào thân thể. Rất nhanh, Ngụy Tác được dù là Kim lôi thần mộc hay Thanh hư đằng phát ra linh khí, tính chất đều không mãnh liệt, không ảnh hưởng đến thân thể tu sĩ. "Cách cách!" "Cách cách!" Từng mảnh Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng được gã cắt ra, nuốt chửng. Gã không ngừng luyện hóa hai loại linh dược. Sau bốn ngày, Kim lôi thần mộc chỉ còn lại cỡ bàn tay, Thanh hư đằng bị cắt sát rễ, còn không đầy nửa thước. "Ầm! Ầm!" Phía trên lại vang lên tiếng ầm ầm, là tiếng Huyền phong thiên điện bay thấp. Lâm Thái Hư vẫn chưa ngã lòng, tìm kiếm ở man hoang hoang nguyên này. Cùng lúc trên mình Ngụy Tác nổ khẽ. Tiếng động không vang khỏi tĩnh thất nhưng như từ rất xa vọng về, tạo ra cảm giác mênh mông, như một cơn mưa trút xuống, có gì đó đang nảy mầm. Gã mở bừng mắt, rực lên năm dải quang hoa hình rễ cây. Một trắng, một đỏ, một xanh, một vàng kim và một dải mới ẩn ẩn ước ước, chưa nhìn rõ. Băng linh căn, hỏa linh căn, mộc linh căn, lôi linh căn, và nửa thủy linh căn! Tốc độ luyện hóa Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng nhanh hơn lục bào lão đầu dự tính. Chỉ bốn ngày, nhờ Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng, Ngụy Tác tu thành lôi, mộc lưỡng linh căn! Lâm Thái Hư lúc này còn tìm tung tích gã, gã lại thành tựu tứ linh căn tu sĩ ngay trước mắt y. Nguồn: http://Trà Truyện Bốn linh căn hư ảnh rưỡi nhanh chóng lặn xuống, Ngụy Tác lại nhắm mắt. Gã cảm ngộ có thêm hai linh căn thì sẽ thay đổi thế nào. "Được lắm!" Gã hơi run lên, mở mắt, hiện rõ vẻ kinh hỉ. Đột phá kim đan tu vi, thể nội gã mở được hơn một vạn khiếu vị, như hơn một vạn thần hải. Hơn một vạn khiếu vị vốn giống một thế giới. Giờ trong vô số tiểu thế giới đó tựa hồ xuất hiện khí tượng biến hóa, có thêm sinh khí, tựa hồ phong vũ lôi điện đang hình thành. Cảm giác này rất đặc biệt, như lúc thiên địa sơ khai, các loại nguyên khí, sinh thành biến hóa thế nào. Thiên địa vạn vật, sông núi mênh mang, nhật nguyệt tinh thần, nhỏ như một viên thủy châu, một hạt bụi cũng do nguyên khí cấu thành. Thiên địa sơ khai, các loại nguyên khí sinh thành, quá trình biến hóa là quá trình tạo vật. Cảm thụ quá trình này là cảm thụ bản nguyên nhất khiến tu sĩ hiểu hơn về nguyên khí vẫn tu luyện. Đối với tu luyện công pháp, điều dụng nguyên khí, cảm giác càng rõ thì tu tốc độ luyện hấp nạp nguyên khí càng nhanh. Hiện tại Ngụy Tác cảm giác đươc chỉ nguyên tu thành lôi, mộc lưỡng hệ lưỡng căn, thì tốc độ tu luyện và hấp thu linh khí cũng nhanh hơn trước hai phần. Sau đó sẽ liên tục cảm ngộ, khẳng định còn khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn. Tứ linh căn tu sĩ gần như đạt mức thiên linh căn tu sĩ thiên phú tối cao trong tu đạo giới. Hiện tại Ngụy Tác đã hiểu vì sao thiên phú thiên linh căn tu sĩ thường có thành tựu kinh nhân. Một tu sĩ từ bé đã có tốc độ tu luyện luyện hóa linh khí hơn hẳn phổ thông tu sĩ, cảm thụ tinh tế về thiên địa nguyên khí, so ra cũng như một bên là trong một bó dây đồng có trộn một sợi dây vàng, còn bó khác toàn là dây vàng, rút là được. Cách biệt quá lớn, một trên trời một đứng dưới đất, chả trách được gọi là thiên linh căn tu sĩ. Ngụy Tác dám chắc dù không tìm được Đề hồ thánh quả để thì có thêm một linh căn cũng rất có lợi. "Kim lôi thần mộc chỉ còn chút xíu này, tạm thời vô dụng, bất quá Thanh hư đằng, thập phần hữu dụng đối với việc đột phá đến Thần huyền cảnh, nhất định phải giữ." Xẩm tối, Ngụy Tác thành công tu thành lôi, mộc lưỡng hệ linh căn, không vội gọi lục bào lão đầu ra mà thu Kim lôi thần mộc lại, nhìn lên Thanh hư đằng. Dù dùng mắt thường hay thần thức, hiện tại Thanh hư đằng còn không đầy nửa thước này không hề có dấu hiệu héo đi, gã không dám chậm chễ, vỗ lên nạp bảo nang đựng đồ quan trọng, lấy Bảo nguyên ngọc hạp ra. Gã dùng chân nguyên bao lấy, chấn nát miếng ngọc mà Thanh hư đằng ăn rễ, nhổ cả rễ ra. Bảo nguyên ngọc hạp chỉ một thước, trong đó còn đựng một mầm Diệt tiên đằng. Thanh hư đằng cùng rễ mới dài chừng thước rưỡi nhưng thấy rễ nó mềm nhũn thì Ngụy Tác không cắt mà hơi gấp lại, nhét vào Bảo nguyên ngọc hạp. Bất quá đựng Diệt tiên đằng và Thanh hư đằng thì Bảo nguyên ngọc hạp chật ních, không thể đặt thêm nữa. Thấy Thanh hư đằng không thay đổi gì, Ngụy Tác thở phào, thu Bảo nguyên ngọc hạp lại. Tiếng ầm ầm của Huyền phong thiên điện đã tắt, Ngụy Tác hơi trầm ngâm, vỗ lên hai nô thú đại thả Dương chi điểu và Phệ tâm trùng ra. "Lão đại, thả đệ ra đi." Dương chi điểu hiện thân trong quang hoa của nô thú đại, nói ngay. "À!" Mục quang Ngụy Tác không nhìn linh điểu mà nhìn Phệ tâm trùng. Phệ tâm trùng đã tỉnh lại! Phệ tâm trùng tỉnh lại coi như tiến giai đã hoàn thành, đối với Ngụy thì đương nhiên là niềm vui lớn, Phệ tâm trùng tiến giai tuy không phải lần nào cũng lột xác nhưng đều ngủ chừng mười ngày. Phệ tâm trùng không đổi về thể hình. "Không biết Phệ tâm trùng lần này tiến giai được dị năng gì." Trong óc Ngụy Tác đương nhiên có ý nghĩ này đầu tiên. Cơ hồ cùng lúc, thân thể Phệ tâm trùng đột nhiên rung lên, toát ra nguyên khí. Nguyên khí hoàn toàn trong suốt, mắt thường khó thấy. "Hả?" Dương chi điểu cũng kinh nghi nháy mắt. Gần thế này, Dương chi điểu tuy không thấy Phệ tâm trùng nhưng hơi cảm giác được khí tức, ít nhấ cũng biết có ẩn hình yêu thú. Nhưng nguyên khí trong veo đó tràn ra thì nó lại cảm giác thấy Phệ tâm trùng như biến thành thủy khí, không còn là yêu thú. "Đây là dị năng tiến giai?" Ngụy Tác quét thần thức vào, tròn mắt. Với thần thức hiện tại của gã, cơ hồ khó cảm giác được yêu khí của Phệ tâm trùng, nếu không nhờ tâm thần tương thông tất cả chỉ thấy có một dải nước ở đây. Phệ tâm trùng tiến giai được năng lực che giấu khí tức cao hơn. "Thế này mà giờ trò chẳng phải càng tiện sao?" Ngụy Tác không cần thử đã khẳng định, nếu Phệ tâm trùng mà thổ độn, dù là tu sĩ Kim đan tam trọng cũng vị tất cảm giác được nó. Vì bản thân nó cũng có thủy khí. Giờ Phệ tâm trùng đã tăng tiến linh trí, không thì khi gã muốn biết nó có dị năng tiến giai gì thì lập tức thi triển. Có vẻ năng lực thuật pháp Phệ tâm trùng tiến giai được thuộc thủy hệ, nhưng Hoang cổ bạch trạch hình như không phải thủy hệ yêu thú? Lẽ nào cùng với linh khí của Bàn Long chân nhân mà biến dị? Thật ra thế nào thì Ngụy Tác không biết. "Nếu Phệ tâm trùng biết bay thì còn lợi hại thế nào?" Ngụy Tác lập tức nghĩ ngay ra. "Con bà nó chứ, tới đây phải tìm cách để nó tiến giai được thuật pháp phi độn." Ngụy Tác lẩm bẩm. "Âm hiểm quá, ghê người." Dương chi điểu cũng rùng mình. Vân vũ thuật, Vân vũ phù không phải thứ cao cấp gì, dù không có thì cũng rất dễ đổ mưa. Nghĩ đến cảnh khi mưa rào, đột nhiên có một dải nước, không, một con Phệ tâm trùng rơi lên đầu thì đáng sợ, âm hiểm thế nào, nghĩ cũng đủ lạnh mình.