Bạch sắc tiểu tiễn từ tay Diệp Linh bay ra, dấy lên bạch sắc khí diễm vô cùng vô tận, hình thành Hoang cổ minh thần đầu đội mũ bạch cốt, tay cầm bạch cốt trường mâu, nửa thân dưới là một bạch cốt liên đài! Hoang cổ minh thần chỉ cao hai trượng nhưng khí tức kinh rợn phát ra. Cùng lúc, Diệp Linh lật tay phải, trực tiếp tế xuất bạch sắc kim đan. "Oành!" Cùng lúc bạch sắc tiểu tiễn hóa thành Hoang cổ minh thần công kích Hiên Viên lão tổ thì bạch sắc kim đan bừng lên vô số hà quang mang theo nhục thân của y lao về phía huyết hồng sắc tiểu thố đang cắm cổ chạy phía trước Hiên Viên lão tổ. "Chi!" Trước mặt đột nhiên dấy lên khí tức cuồng bạo, huyết hồng sắc tiểu thố biết không thoát thì rít lên tuyệt vọng. "Diệp Linh! Là ngươi, ngươi dám đánh lén ta!" Cùng lúc, trong dải hoàng khí ngưng thành kim giáp thiên thần vang lên tiếng Hiên Viên lão tổ gầm rống. Thinh không trên đầu Diệp Linh biến thành hoàng sắc. Vô số hoàng sắc nguyên khí hình thành một ngọn núi ép xuống. Hoàng sắc cự sơn có hai chữ cổ thể "Ngũ ngục" ràn rạt khí tức, như vì sao băng trấn áp Diệp Linh. "Ầm, ầm, ầm, ầm!" Tiếng không khí nổ vang khuếch tán ra. "Oành!" Thập hoang minh thần tiễn hóa thành Hoang cổ minh thần, va vào kim giáp thiên thần do hoàng khí của Hiên Viên lão tổ hóa thành. Kim giáp thiên thần như bị phong hóa, hoàng khí bị uy năng vô cùng thổi tan, hiện ra thân ảnh Hiên Viên lão tổ tức giận dị thường. "Xoẹt!!" Tích tắc kim giáp thiên thần sắp tan thì bạch quang bốc lên trước mặt Hiên Viên lão tổ, chính thị bạch sắc liên đài lão vẫn ngồi. "Cách!" Bạch sắc liên đài vỡ làm mấy mảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Đồng thời, đỉnh đầu Hiên Viên lão tổ dấy lên một viên thổ hoàng sắc kim đan. Viên thổ hoàng sắc kim đan lớn hơn gấp đôi của bọn Âm Lệ Hoa, kim đan hà quang ngưng thành hình năm ngọn núi. "Cách cách!" Va vào Hoang cổ minh thần, kim đan hà quang tan biến còn Hoang cổ minh thần cũng vỡ vụn. Nhưng từ chính giữa Hoang cổ minh thần lóe lên bạch sắc hỏa quang găm vào kim đan của Hiên Viên lão tổ. "Oành!" Kim đan của Diệp Linh bay lên, đồng thời y kích phát kim sắc pháp bảo còn lại, lưỡng đạo quang hoa va mạnh vào đáy hoàng sắc cự sơn đang ép xuống, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hoàng sắc cự sơn tan nát từ đáy trở lên. Không hề ngừng tay, Diệp Linh mặt mũi lạnh tanh vung tay, pháp khí túi tơ trong veo đã bắt tinh phách Yêu Tán Tán lúc trước tóm lấy huyết hồng sắc tiểu thố đã kinh hãi ngẩn ra, quay lại tay y. "Diệp Linh! Lẽ nào ngươi cho rằng thực lực của ngươi phá giải được Ngũ ngục thái sơn trấn! Chết đi!" Hiên Viên lão tổ gầm lên điên cuồng, hoàng sắc cự sơn đã tan vỡ lại ngưng tụ, từng vòng hoàng quang trấn áp Diệp Linh chặt chẽ khiến y không thể thoát khỏi phạm vi bị bao trùm. "Oành! Oành! Oành! Oành!" Hoàng sắc cự sơn như thiên phạt cự chùy liên tục giáng xuống. Mỗi va chạm với kim đan, pháp bảo của Diệp Linh là lại vỡ tan rồi ngưng tụ thành hình. Cộng thêm làn trấn áp đầu tiên, hoàng sắc cự sơn ép xuống lần thứ năm, Diệp Linh ngạnh tiếp thì phun máu, cả kim đan hà quang cũng mờ đi. "Ha ha!" Thân ảnh Diệp Linh lùi lại thật nhanh, bật cười cuồng dại. "Đáng tiếc, Hiên Viên lão tổ, Ngũ ngục thái sơn trấn đích xác uy lực kinh nhân, bình thường mà giao thủ, ta không phải đối thủ, sẽ bị ngươi giết. Tiếc là ngươi trúng Hoang cổ minh hỏa, còn động dụng Ngũ ngục thái sơn trấn thì thọ nguyên tinh huyết sẽ hao kiệt mà mất mạng ngay!" "Diệp Linh, ngươi đần hả?" Hiên Viên lão tổ thu kim đan vào khiếu vị, vẫn cuồn cuộn hoàng khí, ngăn chặn kiếm luân do pháp trận trong cốc hình thành, giọng nói đầy băng hàn, "Giá trị Thập hoang minh thần tiễn còn cao hơn hóa hình Huyết phục linh. Ngươi vì đoạt hóa hình Huyết phục linh, kết quả không tiếc tổn hao một món pháp khí như thế mà liều mạng bức ta trọng thương, tổn thất mười mấy năm tu vi?" "Phải trách Ngụy tiểu tử của Hải Tiên tông các ngươi." Diệp Linh dừng lại, tựa hồ không vội vàng, cười lạnh: "Nếu y không ước chiến với ta thì ta đời nào sử dụng vật đó với lão quỷ ngươi." Thoáng ngừng lại, Diệp Linh liếc Hiên Viên lão tổ đứng trong hoàng khí, khóe môi hiện rõ thần sắc đắc ý, "Giờ ngươi chỉ còn cùng lắm là một năm thọ nguyên, trong thời gian này cố mà giữ Ngụy tiểu tử, sau đó ta sẽ đến Hải Tiên tông cho tiểu tử không biết trời cao đất dày đó biết hậu quả đắc tội với ta." "Ước chiến? Y ước chiến với ngươi?" Hiên Viên lão tổ sắc mặt cực kỳ khó coi, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra. "Bảo tiểu tử đó chuẩn bị sẵn hậu sự, trong một năm cần hưởng thụ gì thì cố mà hưởng thụ, bất quá, ngươi nên trông coi đừng để y chạy mất, không thì ta giết hết đệ tử Hải Tiên tông thì ngươi thật sự chết không nhắm mắt." Thân ảnh Diệp Linh hóa thành bạch sắc lưu quang tan biến khỏi ánh mắt điên cuồng vì giận dữ của Hiên Viên lão tổ. ... "Chuyện gì nữa đây?" Lúc Diệp Linh vừa luyện chế được Thập hoang minh thần tiễn, chưa giao chủ với Hiên Viên lão tổ thì Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã đã đứng trong một phế khư khổng lồ. Phế khư như một thành trì, la liệt những bạch sắc thạch trụ mười mấy người mới ôm vừa cùng các mảnh tượng vỡ. Chỉ một bức tường đổ mà cao bằng mười mấy người, dày cả chục trượng. Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã đều chấn kinh. Đạo Huyền điện! Theo lam sắc cổ phù, nơi này là Đạo Huyền điện. Theo địa đồ, Đạo Huyền điện cực kỳ hùng vĩ, nhưng giờ qua phế khư lớn không kém gì một tòa tu sĩ chi thành là có thể tưởng tượng được khi xưa Đạo Huyền điện uy thế kinh nhân cỡ nào. "Đạo Huyền điện sao lại bị triệt để hủy hoại rồi?" Cực độ chấn kinh qua đi, Âm Lệ Hoa hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, "Cáp mô đầu yêu thú chắc là tu sĩ Vân Giới tông trấn thủ Đạo Huyền điện. Y sinh tồn được đến giờ thì dù có tu sĩ vào đây cũng bị y giết, sao lại có ai phá hoại Đạo Huyền điện nhỉ." Ngụy Tác hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, nhìn quanh một lượt. "À!" Đột nhiên, Ngụy Tác liên tục lóe nhãn quang như hiểu ra. "Kia là..." Cơ Nhã thuận theo ánh mắt Ngụy Tác thấy mấy thi thể gần như đã phong hóa, tuy giống hình người nhưng chung quanh rải rác vảy bạc, là thi thể ngân lân yêu thú. "Đạo Huyền điện lẽ nào bị yêu thú này phá hoại?" Thấy thần sắc Ngụy Tác cùng các thi thể yêu thú, Cơ Nhã giật giật chân mày hiểu ra. "Chắc vậy." Ngụy Tác gật đầu đi tới. Có tới sáu thi thể ngân lân yêu thú cộng hai con lớn hơn một chút, rõ ràng là trưởng lão yêu thú đã tiến giai. "Lẽ nào yêu thú này sợ có tu sĩ vào đây lấy được pháp bảo sẽ uy hiếp chúng nên hủy hết?" Âm Lệ Hoa thấy trên nhiều bức tường còn những lỗ thủng hình trụ, tựa hồ do ngân sắc quang trụ của yêu thú giáng vào nên ngẫm nghĩ như thế. Ngụy Tác gật đầu, "Chắc là vậy. Cáp mô đầu yêu thú và ngân lân yêu thú e dè nhau. Ngân lân yêu thú không dám đến khu vực cáp mô đầu yêu thú hoạt động và ngược lại cáp mô đầu yêu thú không dám đến khu vực ngân lân yêu thú tập trung. Phong Ma sơn có vẻ từng có tu sĩ đặt chân đến, từng bị Hỗn nguyên ngân oa lợi dụng, nhưng Hỗn nguyên ngân oa mới sinh bị cáp mô đầu yêu thú đánh lén hạ sát. Nên Hỗn nguyên ngân oa mới cẩn thận bày ra lắm quỷ kế như thế. Bạch sắc tinh bi chắc lấy từ đây ra." "Kia là..." Bọn Ngụy Tác đứng trên đỉnh cây trụ cao nhất nhìn xuống cả Đạo Huyền điện, trong phế khư không có linh quang pháp bảo nhưng ở một nơi vẫn còn bạch sắc linh quang lấp lánh. Bạch sắc linh quang ngưng thành hình viễn cổ thiên long nhỏ xíu, uy thế không hiện ra, ở giữa lơ lửng một tấm bạch sắc ngọc phù. Quan linh quanh là vô số đá đổ nát, chỗ nào cũng thấy mảnh vỡ tinh, có vẻ là một đại điện. "Thế nào?" Còn cách bạch sắc linh quang hơn hai trăm trượng, cơ hồ thần thức Ngụy Tác vừa chạm vào linh quang thì long hình linh quang đột nhiên như tỉnh lại, khác nào viễn cổ thiên long mở bừng mắt. Lam sắc cổ phù trên tay Ngụy Tác đột nhiên rực lam quang. Trong bạch sắc linh quang, bạch sắc ngọc phù tự động bay đến trước mặt Ngụy Tác.