"Ngươi... " Nữ tu trần trụi quyến rũ này vốn cho rằng Ngụy Tác là hạng gà mờ, định khiêu khích thêm thì chợt thấy hai mắt gã trong veo, bất giác tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười, "Tiểu hoại đản, thư thư còn có y phục trên mình, có cần không?" Giọng nói mê hồn vang lên, nữ tu cởi nốt cái yếm mỏng như cánh ve xuống, ném cho Ngụy Tác. Đôi ngọc thỏ không bị ước thúc lại lắc lư, còn lớn hơn lúc trong áo ngực. "Được thôi! Đa tạ." Ngụy Tác vung tay tiếp lấy tấm áo, nói xong thì thân ảnh vẫn liên tục lướt lùi lại. "Không cần thứ này của thư thư hả?" Tuy trần trụi, thân thể dụ hoặc tột bậc lộ hết ra ngoài nhưng nữ tu như không thấy gì, mà ưỡn ngực, phất tay ngọc thập phần ưu nhã bắn hắc khí đang quay tít về phía Ngụy Tác lui nhanh. "Không cần." Ngụy Tác vung tay, bạch sắc băng long nhỏ xíu hiện ra, va vào hắc khí. Nguồn truyện: Trà Truyện Chát! Bạch sắc băng long bị đánh tan, nhưng không tổn thất bao nhiêu uy năng, bắn vào mặt Ngụy Tác. Tuy nhiên bất kỳ tu sĩ nào ở trong Nguyệt thực đại trận thì tu vi chỉ tương đương với một phần mười vốn có, không thể phát pháp khí, Ngụy Tác là thiên cấp công pháp, tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, nhưng uy năng thi phóng thuật pháp kém hẳn đối phương thì tu vi và thân phận của nữ tu này hiện rõ. Âm Lệ Hoa! Nữ tu trần trụi này chính thị Kim Đan kỳ nữ tu duy nhất của Vân Linh đại lục bắc bộ: Âm Lệ Hoa! Nữ tu này với cùng tu vi danh động Vân Linh đại lục, hiện tại trần trụi đứng trước mặt Ngụy Tác, chỗ nào cần phồng thì phồng, cần lõm thì lõm, không cần có mỡ thừa thì một tí cũng không, cả gò đen thần bí đó cũng đậm hơn một chút thì quá, nhạt đi một chút thì thiếu, hoàn toàn xứng danh hoàn mỹ. Nhưng bạch sắc băng long của Ngụy Tác dễ dàng bị thuật pháp của Kim Đan kỳ nữ tu hóa giải, sắc mặt gã vẫn không có gì thay đổi. Ngoài thân thể gã đột nhiên xuất hiện một hoàng sắc quang tráo, quang tráo có phù văn như vạn niên thanh. Đồng thời, một vật từ dưới mình Ngụy Tác thò ra, là Dương chi điểu. "Phù!" Dương chi điểu phun ra kim sắc quang diễm, cùng lúc đó, phía dưới Ngụy Tác vốn trống trơn lại xuất hiện vô số bạch sắc phong nhận. Hắc khí đánh vỡ băng long thì bị kim sắc hỏa diễm và bạch sắc phong nhận xung kích, không đánh trúng hoàng sắc quang tráo của Ngụy Tác thân đã nhanh chóng tiêu tan. Thấy Ngụy Tác thi triển hoàng sắc quang tráo và dễ dàng bị hóa giải, nữ tu diễm lệ vốn ưỡn ngực mỉm cười chợt rúng động, tỏ rõ thần sắc không tin nổi, "Các hạ tên gì? Quan hệ thế nào với Hiên Viên lão tổ?" "Mao Điếu Nhạ..." Ngụy Tác vẫn lao nhanh, gã và con chim nhanh chóng biến thành một điểm đen, giọng gã từ xa vọng lại. "Mao Điếu Nhạ?" Âm Lệ Hoa trần trụi sững sờ, lặp lại một lượt, bất giác nghĩ sao trên đời lại có cái tên cổ quái như thế, rõ ràng sử dụng thiên cấp phòng ngự công pháp xưa nay không truyền ra ngoài của Hiên Viên lão tổ nhưng chưa từng nghe nói trong số thân truyền đệ tử của ông ta có tu sĩ trẻ tuổi nào họ Mao? Lặp lại cái tên đó xong, nữ tu thân hình bốc lửa như nhận ra nhìn xuống. Tức thì ban nãy còn trần trụi đuổi theo truy sát Ngụy Tác mà không đỏ mặt thì giờ sắc mặt nàng ta chợt hơi đỏ lên. Trên bắp đùi trắng như ngọc có một sợi tơ đen khẽ lắc lư. "Tiểu hoại đản!" Nữ tu tựa hồ hơi động tay, sợi tơ đen hóa thành tro, mặt hơi đỏ rồi tỏ vẻ dở khóc dở cười. Thân là tu sĩ Kim Đan kỳ, vưu vật này không có bao nhiêu địch thủ, vốn cho rằng thanh niên áo xanh này là tu sĩ Hỏa Hoàng cung, tựa hồ tu vi chỉ Phân niệm cảnh nhất trọng, nên mới yên tâm vào trận. Vốn nàng ta thấy tu sĩ này trẻ tuổi khí độ bất phàm, muốn xem có thú vị không, thú vị thì "nếm thử", không thì giết đi, trên đời nam tu Phân niệm cảnh vô vị nhiều không kể xiết. Âm Lệ Hoa rất tin vào sắc đẹp và thân thể, ở Vân Linh đại lục bắc bộ chư thành, sắc đẹp của nàng ta hàng đầu, hà huống còn luyện một môn mị hoặc bí thuật chuyên dùng câu dẫn nam tu là "Đoạt phách pháp đồng", đừng nói tu sĩ tầm thường, dù Kim Đan kỳ lão quái mà nhìn vào ma nhãn của nàng ta cũng sẽ sắc tâm đại động, quên hết mọi thứ lao tới. Nàng ta không ngờ rằng thanh sam tu sĩ trẻ tuổi này lại không bị sắc đẹp và ma nhãn lay động, không sắc tâm đại động nhảy lên đòi giao hợp, mà cuỗm hết rồi chạy! Từ lần giao thủ vừa rồi, nàng ta cảm giác được thanh sam tu sĩ trẻ tuổi là tu sĩ thiên cấp công pháp, tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng! Thế cũng không có gì, gã còn có hai con yêu thú thực lực lục cấp trở lên! Một con lại ẩn hình, tại pháp trận nàng ta không đoán được là yêu thú gì, thật quá quỷ dị. Thực lực như đối phương, trong pháp trận này mà cứ đuổi theo, không những không dám chắc đối phó được tu sĩ trẻ tuổi này mà thậm chí rất có khả năng bị ẩn hình yêu thú đánh lén, mất mạng như chơi. Một Kim Đan kỳ đại tu sĩ, lại bị đối phương quay cho tơi tả, chỉ còn lại một món y phục, Âm Lệ Hoa dù nghĩ kỹ mọi bề cũng không lường trước được việc này, làm sao lại không dở khóc dở cười. "Y dùng thuật pháp của Hiên Viên lão đầu, lâu nay ta không rời Âm Thi tông, không rõ Hải Tiên tông mọc ra một thiên tài tu sĩ." "Xem ra Hiên Viên lão đầu đã nhận được tin." Âm Lệ Hoa dở khóc dở cười tỳ tay lên cằm có vẻ nghĩ ngợi một chốc, đoạn mỉm cười, nhìn theo hướng Ngụy Tác biến mất, mím môi lại mắng là tiểu hoại rồi lẩm bẩm, "Tiểu hoại đản, nhất định phải nếm xem ngươi thế nào." ... Trong lúc Âm Lệ Hoa trần trụi mỉm cười, Ngụy Tác đang ở trong một bồn địa ngập nước vàng. Lưng chừng không lơ lửng quang hoa trong veo màu hồng, thập phần quỷ dị. Ngụy Tác cực kỳ cẩn thận đi theo một hướng, cứ đi mấy bước lại rẽ hướng, xem ra lục bào lão đầu hiểu cấm chế này nên chỉ đạo gã. Sau một tuần hương, Ngụy Tác tthập phần thuận lợi đi qua bồn địa, trước mặt gã là một ngọn núi đen. Đợi khi nhìn lên ngọn núi, trong mắt Ngụy Tác xuất hiện thần sắc kinh hãi. Từ lưng núi trở lên đều được điêu khắc, nửa trên ngọn núi được điêu khắc thành một tòa cung điện. Ngọn núi này cao hơn bốn trăm trượng, rộng mười mấy dặm, nửa ngọn núi được điêu khắc thành cung điện, vì bố trí nhiều pháp trận nên hôi sắc vân vụ liễu nhiễu, khí thế cực độ kinh nhân. Hít sâu một hơi, Ngụy Tác lau mồ hôi, lấy nạp bảo nang từ y phục của Âm Lệ Hoa ra. Cũng may gã quen nhìn dung nhan Cơ Nhã khuynh quốc khuynh thành lại có thần thức mạnh hơn Âm Lệ Hoa và có lục bào lão đầu nhắc nhở nên không bị sắc đẹp và mị công mê hoặc, không thì đã bị Âm Lệ Hoa ăn tươi. Kim Đan kỳ nạp bảo nang, lần đầu tiên gã lấy được! Nạp bảo nang của Âm Lệ Hoa xanh biếc, cực nhỏ nhưng linh khí còn hơn cả cao giai nạp bảo nang của gã. Lục bào lão đầu kiểm tra kỹ, xác định cao giai nạp bảo nang này không có cấm chế, Ngụy Tác bèn lấy sạch mọi thứ của Âm Lệ Hoa trong đó ra. Nạp bảo nang này không có nhiều thứ, nhưng vừa xuất hiện thì mắt Ngụy Tác sáng lên! Bắt mắt nhất là một viên lăng hình hồng sắc bảo thạch dải cả thước, hồng quang cực kỳ xán lạn, cơ hồ không cách nào nhìn thẳng, hồng quang này khiến Ngụy Tác khẳng định ánh sáng trên tế đài là do nó phát ra! Vật thứ ai thu hút ánh mắt gã là ba thanh bạch sắc cốt kiếm đầy hỏa diễm phù văn, là Bạch cốt lãnh hỏa khi dồn chân nguyên vào sẽ hóa thành bạch sắc băng hàn hỏa diễm!