"Vù!""Vù!" ... Ngụy Tác phi độn trong man hoang vô tận. Gã thi triển phổ thông linh quang độn pháp, linh quang lóe lên là đi được chục dặm, cương phong dấy lên thành thực chất. "Chả trách điển tịch ghi lại rằng chân tiên hút mây hút gió, không thể hình dung bằng hai chữ thần huyền, vượt khỏi khái niệm tu sĩ." Thoải mái lướt đi, Ngụy Tác sảng khoái từ trong ra ngoài, như thể tinh lực vô cùng, mỗi tia chân nguyên tựa hồ có sức mạnh bạo phát. Trong lúc lướt đi, vân hà tụ lại, tinh thần nguyên khí tự động chảy vào thể nội, dù không dùng Địa Mẫu chân kinh, không luyện hóa đơn dược bổ sung chân nguyên, Ngụy Tác cũng thấy có thể phi độn mãi mãi. Ngụy Tác cũng thấy đồng tình với Trạm Đài Linh Lan. Trạm Đài Linh Lan tuy không nghịch thiên đến mức chưa đột phá chân tiên đã dẫn phát thiên kiếp như gã nhưng dù gì cũng là chân tiên, chân nguyên đã tiên hóa, không cần tu luyện thì thần thông vẫn tăng tiến, đã vượt khỏi khái niệm tu sĩ. Chân tiên ở thời kỳ nào cũng hiếm có, Trạm Đài Linh Lan trải nhiều tế ngộ, mới tu đến chân tiên thì lọt vào tay gã. Bất quá cũng khó trách, cùng một thời đại, nhân vật nghịch thiên đều bước qua các nhân vật nghịch thiên khác mà tiến bước. Có trách chỉ trách Trạm Đài Linh Lan, lần đầu tiên thấy Ngụy Tác đã định sát nhân đoạt bảo. "Oành!""Oành!" Lướt đi một lúc, Ngụy Tác nhận ra ý thức và nhục thân, chân nguyên đã hợp lại, ý thức đã quen với thay đổi, điều khiển chân nguyên và sức mạnh xong, gã lại phát hai pháp thân ra. Hiện tại pháp thân của gã không khác gì trước, chỉ là sao một pháp thân có bạch sắc nguyệt luân, trong đó có vô số thiên hà lưu động, pháp thân còn lại có một bảo thụ lạ lùng. Nhưng cả hai đều phát ra chân tiên khí tức kinh nhân, không thể gọi là thần huyền pháp thân mà là chân tiên pháp thân. Theo điển tịch, đột phá đến chân tiên thì pháp thân sẽ biến hóa theo tâm, có thể ngưng thành pháp thân, có thể hòa tan pháp thân thành chân tiên nguyên khí, dung hòa vào nhục thân và chân nguyên, khí huyết. Tương đương với thân thể và pháp thân thành một thể, mình thành pháp thân. Theo điển tịch, bình thườngkhiháp thân triệt để hòa làm một với nhục thân thì tưới nhuần càng kinh nhân. Hiện tại Ngụy Tác động tâm niệm, hai chân tiên pháp thân quả thật có thể tan ra, như thần thức hòa hợp với nhục thân. "À?" Đồng thời, Ngụy Tác khước nhận ra hai chân tiên pháp thân như thoát thể, tự do ngao du thiên địa. "Phân thần! Là phân thần!" Ngụy Tác cả kinh, mắt càng ánh lên kinh hỉ. Tu sĩ đạt tới Phân niệm cảnh trở lên thì có thể phân ra thần niệm, vừa kích phát thuật pháp, vừa khống chế pháp bảo. Vì thế được gọi là Phân niệm cảnh, tu sĩ cấp thấp hơn gặp phải coi như một đấu với hai, không thể chống nổi. Phân niệm chỉ là một người cùng làm hai việc, hai tay làm hai việc khác nhau. Phân thần thì khác, hoàn toàn tách ra thần niệm có ý thức chủ quan. Bản tôn diệt, phân thần vẫn tồn tại, thậm chí có thể đoạt xá. Khắc hẳn với thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất và thần niệm phân thân của Kiếm vương lão tổ, vì phân thân đó chỉ là một phần thần thông, một phần ý thức. "Thủy hoàng phệ nhật quyết hóa ra là phân thần công pháp!" Ngụy Tác thập phần cả kinh, trước kia trò chuyện với Linh Lung Thiên đã biết không phải mọi công pháp đều hóa ra được phân thần, chỉ những môn có điểm chung với thượng cổ Thân ngoại hóa thân mới có thể, mà ít nhất cần tu vi Chân tiên tam trọng. "Có được không?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, cố nén dụ hoặc, thử dồn một đoạn thần thức vào pháp thân có Trường hà thao thiên quyển. "Chát!" Tích tắc đó, mắt pháp thân ánh lên đầy trí tuệ. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện "Hừ..." Ngụy Tác tròn mắt, không dám tin. Đó là cảm giác huyền diệu khôn tả, như một người biến thành hai, có hai bộ óc cùng suy nghĩ, nhưng trong một bộ óc của gã lại có hai cảm giác, cảm giác rõ cảm tri của pháp thân đối với thiên địa khác xa cảm tri của bản thân gã. Một người tách làm hai, nhưng không phải hai người khác nhau. Cảm tri đó không thể dùng ngôn ngữ hình dung. "Thần thức của ta dã đạt tới mức phân thần, thêm chút nữa sẽ khiến pháp thân trở nên độc lập, chả phải sẽ ba đánh một hả." Ngẩm ra rồi như có hai bọ óc suy nghĩ, gã hiểu ra, Thủy hoàng phệ nhật quyết đích xác là phân thần công pháp, Chân tiên nhất trọng được như vậy vì thần thức của gã thậm chí còn hơn Chân tiên tam trọng đại năng, thêm chút nữa là khiến một pháp thân có ý thức. "Thử dung hòa hai pháp thân xem thế nào?" Chân tiên cảnh là lĩnh vực Ngụy Tác chưa từng chạm tới, hiện tại gã vừa đột phá, như mọt đứa trẻ gặp được món đò chơi mới nên muốn thử. "Chát!" Hư không rung lên, hai chân tiên pháp thân hóa thành vô số lưu quang, tụ vào thể nội. "Ta ¥%#! ¥#... %#!" Ngụy Tác cơ hồ ngất xỉu, kích động khôn tả. Tích tắc đó, gã có cảm giác như lần đầu tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, qua mắt thiên long mà thấy thiên địa nguyên khí. Không chỉ sức mạnh tăng hơn, nguyên khí tưới nhuần nhục thân nhiều hơn mà gã chợt thấy thiên địa càng an tĩnh hơn bình thường mấy lần. Như cảm tri đặc biệt của chân tiên pháp thân đối với thiên địa nguyên khí tụ vào cảm tri của gã! "Oa ha ha! Ha ha ha!" Hưng phấn đoạn Ngụy Tác cười vang, lúc này có ai nghe thấy tất sởn cả gai chân. Gã tĩnh tâm cảm tri, nguyên khí vốn mơ hồ trở nên cực kỳ rõ. Nhất là thủy linh nguyên khí trong tinh thần nguyên khí đều sinh động dị thường, như mưa phùn rơi xuống. Ban đầu chỉ là hơi ướt, giờ đã thấy rõ cả hình và màu sắc, cảm tri rõ hơn bao nhiêu lần? "Chát!" Kim hoàng sắc thần văn lóe lên theo ánh mắt gã, lan ra một phần ba trên hư không thì tan biến. Gã không dừng mà liên tục ngưng luyện. Chỉ mười mấy lần, Ngụy Tác sáng rực kim quang trước mặt, kim hoàng sắc thần văn được ngưng luyện hoàn chỉnh. "Oa ha ha! Ha ha!" Thiên địa đầy tiếng cười nham nhở như khi gã còn là tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành thấy mấy viên linh thạch. Hiện tại bọn Trưởng Tôn Cảnh đã giao hết thần văn cho gã, gã có tới mấy chục thần văn, nhưng những dải đơn giản có được từ trước thiên kiếp thì gã đã khắc xong, kim hoàng sắc thần văn này là "Kim quang thánh kiếm" thần văn của Vương Vô Nhất, thập phần phức tạp, Ngụy Tác cứu Hoàng Đạo Quân tại Tây Hải thành xong thì bắt tay vào tham ngộ, nhưng đến giờ chỉ thành công ngưng được một phần ba, ít nhất cần vài ngày tĩnh tu nữa. Chưa đầy một tuần trà, gã đã ngưng luyện thành công. "Tốc độ này là gì?" Ngụy Tác cười ha hả. Độ... Độ... Độ... Độ... Núi rừng ngoài xa vang lên hồi âm. Ngọc phù xuất hiện trong tay gã. An tĩnh một chóc, gã lại ngưng luyện thần văn. Chỉ một, hai tuần trà là trước mặt gã lại xuất hiện hoàng sắc thần văn. "Oa ha ha! Ha ha!" Tiếng cười nham nhở lại chấn động thiên địa. Gã không nén được, rõ ràng quá, sảng khoái quá. Tuy gã thử thần văn đơn giản nhất của Trưởng Tôn Tiểu Như nhưng trong thời gian ngắn như thế mà ngưng luyện được thì khắc hết số thần văn đang có vào thể nội cũng không mất nhiều thời gian. "Xem ra lĩnh ngộ Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực cũng không lâu." Đột nhiên, Ngụy Tác run lê, hưng phấn đến nổi da gà. Đi cùng Lý Tả Ý, gã có không ít cảm ngộ về nguyên khí pháp tắc của Liệt khuyết tàn nguyệt,một bức tranh coi như có trước mấy nét, giờ chân tiên pháp thân đạt đến mức phân thần, dung hòa vào thể nội, cảm tri đề thăng, sẽ không cần nhiều thời gian nữa. "..." Kích động đoạn Ngụy Tác trợn tròng trắng, cho rằng thật ra cũng hơi mất mặt. Vì Tiên căn ngũ mật song pháp thân, tiên linh căn, Thủy hoàng phệ nhật quyết, nhục thân vô song nên cảm tri của gã không kém gì Chân tiên tam trọng. Thần huyền ngũ trọng trung kỳ tu sĩ ít nhất cũng lĩnh ngộ được bốn, năm môn đại đạo pháp vực nhưng gã đạt tới tương đương với Chân tiên tam trọng mà chỉ lĩnh ngộ được Thái cổ hung hỏa đại đạo pháp vực, nói ra thật mất mặt.