"Dẫn động thiên kiếp..." Trưởng Tôn Cảnh sánh với Vũ Hóa Ứng Thiên thì cũng là nhân vật hàng đầu trong lứa tu sĩ này nhưng bị Ngụy Tác quay mòng mòng. Thiên kiếp là gì? Vạn năm nay không có tu sĩ dám chạm tới. Tu đạo giới thì cái gì to nhất? Không phải quyền đầu lớn, cha mẹ lớn, ngực lớn mà là thiên địa. Thiên địa không dùng thì mới gọi là thiên kiếp. Đấu với người có tu vi và thần thông không bằng mình thì cực kỳ vui, còn đấu với ông trời thì khổ vô cùng. Từ cổ chí kim, nhưng nhân vật tung hoành một thủa thì chục người độ kiếp đến tám chín người chết, mà Ngụy Tác nhắc đến thiên kiếp lại nhẹ như uống nước. "Ngụy thần quân, với tu vi hiện tại của ngài có thể dẫn động thiên kiếp sao?" Một lúc sau, Trưởng Tôn Cảnh mới tạm bình tĩnh, hỏi Ngụy Tác. "Mỗ có song thần huyền, nhục thân khác đại năng thông thường nên từ Thần huyền tứ trọng điên phong đột phá đến Thần huyền ngũ trọng sẽ dẫn động thiên kiếp." Ngụy Tác bảo Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn thế gia cùng chiến tuyến nên gã không giấu, nói ra biết đâu lại có thêm pháp bảo và pháp khí chống lại thiên kiếp. "Oa, tuyệt thật! Hơn vạn năm nay không ai có thể dẫn động thiên kiếp!" Trưởng Tôn Tiểu Như sùng bái sát đất, "Ngụy đại ca còn dùng thiên kiếp đối địch, xưa nay không mấy tu sĩ đô có khí phách như thế." "Thần huyền tứ trọng đến Thần huyền ngũ trọng sẽ dẫn động thiên kiếp. Chả trách Ngụy thần quân hỏi linh dược đề thăng tu vi và có vào được cấm chế đó không." Trưởng Tôn Cảnh định thần, nhưng vẫn run lên, "Có cách nào khác không? Dẫn động thiên kiếp quá nguy hiểm." "Các hạ nghĩ cho mỗ nhưng mỗ có cách thì sẽ dùng để dẫn động thiên kiếp. Vực ngoại thiên ma ít nhất cũng thực lực bán chân tiên, ai biết được các vực ngoại thiên ma mà y thả ra còn lợi hại hơn. Một chân tiên đủ san bằng mấy đại lục." Ngụy Tác ấm ức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Sự thực thì nếu không vội cứu bọn Linh Lung Thiên và Cơ Nhã, có độ kiếp thì gã cũng phải chuẩn bị vài năm đã, với tính gã thì nếu không bị uy hiếp trí mệnh có khi cả đời không độ kiếp cũng nên. Hiện tại Tứ tí hoang tộc đại năng làm lạc kế hoạch, ít nhất nhiều thần văn còn chưa kịp khắc vào thể nội. Nhưng gã hết cách, nếu có nhiều Hoang tộc đại năng xuất thế, dù chỉ cùng cấp Tứ tí hoang tộc đại năng thì dù gã độ kiếp thành công ở nơi khác, phá được Đại chư thiên tạo hóa bình cứu bọn Linh Lung Thiên thì tất cả rồi cũng không thoát chết. Hiện tại nơi đó có nhiều đại cấm, thiên kiếp trùm lên thì Tứ tí hoang tộc đại năng cũng phải pháp kích phát cấm chế giữ mạng. Cấm chế đó đều ngăn ngừa phá hoại, có uy năng oanh kích thì đều tự động kích phát phản kích, để chống lại thiên kiếp thì quá hữu dụng. Nếu tính không sai, tỷ lệ độ kiếp thành công hơn nhiều tại Hoàng Đình tông. "Ngụy thần quân đúng là hình tượng của các tu sĩ, đại nghĩa như thế đáng nhận một vái." Ngụy Tác đương nhiên giữ nguyên tâm thức tiểu gian thương, chỉ để sóng sót và cứu bọn Linh Lung Thiên cùng Cơ Nhã, nhưng với Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như thì khác. Cả hai cho rằng gã vì cứu tu sĩ thiên hạ mà định cùng vực ngoại thiên ma đồng quy vu tận, theo ghi chép, các đại năng độ kiếp đều chuẩn bị vô số năm, kết quả vẫn chết trong thiên kiếp, độ kiếp vội vàng như gã có khác gì tự tử. Trưởng Tôn Cảnh tức thì nghiêm túc vái, cho rằng gã là anh hùng mình không so được. "Ô. . Ngụy đại ca không chết đâu." Trưởng Tôn Tiểu Như rơi lệ, Ngụy Tác trợn tròng trắng, có gì đâu, nếu tính toán đúng thì độ kiếp phản ở đó còn thành công cao hơn ở Hoàng Đình tông, sao lại như thể gã chết chắc không bằng. "Hiện tại các vị đã hiểu ý mỗ, phiền đưa mỗ tới đó, dọc đường mỗ cần chuẩn bị một chút. Nếu giúp mỗ gom được những gì liên quan đến thiên kiếp thì tốt quá." Ngụy Tác trợn tròng trắng rồi lấy ngọc phù ghi thần văn ra xem có thể tranh thủ khắc được dải nào không. "Ngụy thần quân đại nghĩa như thế, Trưởng Tôn thế gia sẽ toàn lực trợ giúp!" Trưởng Tôn Cảnh nghiêm túc gật đầu, liên tục phát mười mấy đạo diễm quang truyền tin. "Đúng rồi, đại đạo thần văn thập phần hữu dụng với việc mỗ đề thăng thần thông và bố trí cấm chế, các vị nếu gom được vài thần văn thì khả năng độ kiếp thành công của mỗ sẽ cao hơn." Ngụy Tác nham nhở nói, cộng thêm thần văn trong Chân linh cấm kinh thì gã có mười bảy thần văn dải có thể khắc vào thể nội, trong thời gian còn lại không đủ khắc thêm nhiều, nhưng các đại tông môn hiện tại toàn lực ủng hộ, không thừa cơ xin thêm thì không phải xuất thân tiểu gian thương Linh Nhạc thành nữa. "Được!" Trưởng Tôn Cảnh hiện tại càng kính phục Ngụy Tác nên ghi lại hai thần văn cho gã, đồng thời phát tin cho Trưởng Tôn thế gia dùng hết mọi cách giúp gã gom đại đạo thần văn. "Trưởng Tôn thế gia cũng khá." Ngụy Tác càng lúc càng thấy Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như thuận mắt, đoạn toàn tâm cảm ngộ thần văn. Bất quá gã không biết là tiền bối Trưởng Tôn thế gia được một đại năng từng vây giết vực ngoại thiên ma truyền thừa, biết rõ vực ngoại thiên ma hung tàn cỡ nào, tu vi càng cao, tông môn càng có thế lực đại thì càng dễ thành con mồi. Phân biệt vực ngoại thiên ma và Hoang tộc thì e tu đạo giới hiện tại không có mấy ai, có lẽ vực ngoại thiên ma trong điển tịch cũng là Hoang tộc đại năng xuất thế. Hung tàn hay không thì ai biết được, có khi trong mắt vực ngoại thiên ma thì phổ thông tu sĩ trông khó coi, không hề thuận mắt, từ cổ đã là tử địch. Đi qua Thiên Huyền đại lục đều dùng không gian truyền tống pháp khí của Trưởng Tôn Cảnh nên chỉ nửa canh giờ là Ngụy Tác cùng bọn Trưởng Tôn Cảnh đã đến sát Vân Linh đại lục. Vào Thiên khung Vân Linh đại lục, khí tức hùng hậu và độn quang chói lòa như lưu hỏa vẫn tinh nghênh đón Ngụy Tác và Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như. "Hoàng tông chủ, các vị độ hóa xong rồi?" Ngụy Tác biết sẽ gặp bọn Hoàng Đạo Quân ở dây nên độn quang dấy động thần huyền khí tức thì không kinh ngạc, đén gần thì gã lại ngẩn ra. Vì không chỉ có Hoàng Đạo Quân, Ngọc Thiên tông tông chủ và Thánh Vương tông tông chủ, Vân Ảnh thần quân mà còn Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết cùng Bích Tỳ tông tông chủ. Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ đều hiền hòa, không còn lệ khí, như mấy lão nhân tu sinh dưỡng tính dưỡng vô số năm. So với ba người trước lúc bị bắt đầy hung hãn thì Ngụy Tác đâm không quen, hơi rùng mình. "Không sai, cả ba đã bị bọn tại hạ độ hóa. Đây là thuật pháp và thần văn họ giao ra." Bọn Hoàng Đạo Quân đáp xuống chỗ bọn Ngụy Tác và Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như rồi đưa mười mấy ký sự thanh phù điểm cho Ngụy Tác rồi gật đầu với bọn Vương Vô Nhất, "Nghe lệnh Ngụy thần quân." "Được!" Bọn Vương Vô Nhất gật đầu, như trẻ ngoan đến cạnh Ngụy Tác. "Đây là những thứ bọn tại hạ gom giúp được." Hoàng Đạo Quân đưa mười mấy nạp bảo nang cho Ngụy Tác: "Vạn Hoàng công tử thì bọn tại hạ chưa luyện hóa, vì Vạn Hoàng cung muốn cùng một bình Đại đế thánh tuyền chuộc." "Đại đế thánh tuyền?" Hoàng Đạo Quân dứt lời, Ngụy Tác và Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như hít một hơi lạnh, tròn mắt. Đại đế thánh tuyền quá nổi danh, nhiều điển tịch có ghi lại. Đại đế thánh tuyền là tuyền nhãn sinh ra ở nơi thượng cổ đại đế ngã xuống, ngưng tụ tinh khí kinh nhân có lợi cho tu sĩ, không chỉ có thể bổ sung chân nguyên trong tích tắc mà chữa lành nhục thân rất nhanh, bị đánh nát nửa người vẫn có thể duy trì sinh cơ. "Lẽ nào Vạn Hoàng công tử chỉ còn lại đầu mà không chết là vì thế?" Ngụy Tác cả kinh rồi hỏi Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ. "Không sai, Vạn Hoàng công tử không chết vì thể nội có thần phù do Đại đế thánh tuyền thủy luyện chế thành. Vạn Hoàng cung bảo lấy được hai bình Đại đế thánh tuyền, một bình đã dùng hết sau mấy nghìn năm, chỉ còn lại một bình này." Hoàng Đạo Quân lấy ra một cái tinh thạch bình cỡ ngón tay màu vàng rực, cẩn thận đưa cho Ngụy Tác, "Hiện tại bình Đại đế thánh tuyền được họ giao tới, đầu Vạn Hoàng công tử đã giao cho họ bảo quản, tha hay không là do đạo hữu." "Thế thì tha cho y." Ngụy Tác hít sâu một hơi, thu nhanh cái bình, Đại đế thánh tuyền thậm chí còn kinh nhân hơn Nguyên thủy thần mộc, sẽ có tác dụng với độ kiếp, còn Vạn Hoàng công tử thì nếu gã độ kiếp xong, đối phó được Hoang tộc đại năng thì y và Vạn Hoàng cung không đáng gì.