Vũ Hóa thế gia nếu ban đầu không nhắm vào cổ đế thi và định diệt Vân Linh đại lục tu đạo giới thì không chạm vào Ngụy Tác, cũng không đến nỗi truyền thừa và tích lũy vạn năm đều bị hủy. Khi hoàn toàn khống chế cổ đế thi thì lại có Hoang tộc đại năng xuất thế, đấy không phải thực lực và tích lũy không đủ mà là không gặp vận. Bất quá cũng trùng hợp với lời nguyền, ít nhất điển tịch mấy vạn năm nay ghi lại những đại tông môn, đại thế lực định diệt đại lục tu đạo giới khác thì lại chính mình bị diệt. "Cách!" Ngụy Tác được hơn nghìn phi kiếm vây quanh, phá cấm chế một gian hàn ngọc đại điện, hiện tại Vũ Hóa thế gia đã dốc hết bài tẩy, Tứ thần binh cấm chế cho thấy trong vạn năm này thì đại năng của họ bố trí được cấm chế mạnh nhất tương đương với Thần huyền tứ trọng pháp vực. Đối với tuyệt đại đa số thần huyền đại năng trong tu đạo giới hiện tại là cực kỳ kinh nhân, nhưng đối với Ngụy Tác thì dùng nhục thân cũng chặn được. Hàn ngọc đại điện là kho trân bảo của Vũ Hóa thế gia, chứa dược tài, nguyên liệu luyện khí hiếm có và những bảo vật đặc biệt. "Đây là?!" Phá được cấm chế, Ngụy Tác lại chấn vỡ cửa, lao vào là dừng lại. Gã thấy trong một tinh quang quang tráo có một khúc hổ phách sắc cổ hương. "Cổ hương của Thông Thiên đại đế mà Vũ Hóa thế gia cũng có một khúc!" Chỉ ngừng một chốc, gã không hoài nghi mà đến trước tinh quang quang tráo thu lấy cổ hương. Hổ phách sắc cổ hương này toát ra khí tức xa xưa, hoàn toàn siêu việt chân tiên, thậm chí khiến Bất hủ đế mộc trong thần huyền pháp tướng của Ngụy Tác rung lên, rõ ràng do Thông Thiên đại đế để lại! Khúc cổ hương này không phải là khúc hai chưởng quỹ Kỳ Thạch viên nói, Kỳ Thạch viên từng có một khúc cổ hương. Thông Thiên đại đế là vài nhân vật đại đế cấp trong tu đạo giới mười vạn năm sau khi Thiên khung, xếp ngang Bất Hủ đại đế, thậm chí nhân vật đỉnh nhọn nhất Linh tộc và Hoang tộc cũng đến thế mà thôi, nên cổ hương này được Ngụy Tác đặc biệt quan tâm, lưỡng vị chưởng quỹ nói là khúc cổ hương họ gom được lại do một tu sĩ khẩu âm Hắc Vu đại lục mua mất, họ bảo khúc đó có hai vết gãy, chứng tỏ là khúc giữa, dài hơn khúc của Ngụy Tác đôi chút. Hiện tại Vũ Hóa thế gia có khúc khác của Thông thiên cổ hương, chỉ chừng hai tấc, ngắn đoạn gã có. "Không biết cổ hương gãy thành mấy khúc, nếu gom đủ sẽ biến hóa huyền diệu cỡ nào." Khúc cổ hương này đối với Ngụy Tác hoàn toàn bất ngờ, mới dấy lên ý nghĩ thì gã đã nhanh chóng gom sạch kho trân bảo của Vũ Hóa thế gia vào nạp bảo nang. "Ngần ấy thủy hệ yêu đơn..." Bọn Phong Ngô Thương cũng thẳng tay vơ vét, không ai của Vũ Hóa thế gia ngờ rằng có cổ đế thi mà vẫn bị công phá sơn môn, nên mọi công trình đều chưa được chuyển đi, trước đó Vũ Hóa thế gia ngầm cắt nguồn tu luyện của Ngụy Tác nên ngầm mua gom và khống chế thủy hệ yêu đơn thành ra trong một kho ngách chất toàn thủy hệ yêu đơn, ít nhất sáu, bảy vạn viên. Kho pháp bảo, linh thạch, chỗ tàng kinh đều bị mở ra, những gì lấy được đều bị bọn Ngụy Tác quét sạch. "Đi thôi!" Không đầy nửa tuần trà, tuy còn những kho linh thạch và luyện khí, đơn phòng quy mô nhỏ chưa kịp vơ vét nhưng bọn Ngụy Tác không dừng chân, ngay cả Lý Tả Ý cũng rời một điện vũ, còn đang ăn gì đó, về cạnh Nguyên Âm lão tổ. "Đừng để lại gì!" Uy năng bừng lên trước mặt bọn Ngụy Tác khiến các kho và điện vũ chưa kịp lục đều tan tành, không ít linh thạch, đơn dược bay ra bị uy năng hủy diệt thành tro. "A! A! A!" Vô số tu sĩ Vũ Hóa thế gia không dám đấu với Ngụy Tác đều kêu to, vô số địa hỏa lô, thiên hỏa lô để luyện đơn luyện khí nổ tung, nhiều pháp khí bị uy năng xung kích thành tự nổ, sơn môn Vũ Hóa thế gia ám khói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Tu đạo thế gia, siêu cấp đại thế lực qua một vạn năm tích lũy mà sơn môn bị hủy diệt! "Phu quân, phía bắc có khí tức hùng hậu đang tới, Vạn lý sưu ảnh kính chỉ thấy có hắc quang, không rõ đại năng của tông môn nào." Lục quang lóe lên, Vu thần nữ xuất hiện cạnh Ngụy Tác nói nhanh. "Xem có tìm ra được Hoang tộc đại năng và cổ đế thi không, chúng ta đến chỗ họ đấu pháp xem sao, đợi mỗ tế xuất Thiên hải thần lan kính xem sao?" Ngụy Tác mục quang lóe lên đoạn bảo Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ, Linh Lung Thiên. "Được, nếu cổ đế thi và Hoang tộc đại năng lưỡng bại câu thương, đuổi kịp là chúng ta ngư ông đắc lợi!" Nguyên Âm lão tổ và Linh Lung Thiên gật đầu. "Ai mà thanh thế cỡ đó!" Cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đại năng đại chiến cách sơn môn Vũ Hóa thế gia một vạn mấy nghìn dặm, Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ vừa đi được mấy nghìn dặm, trong Vạn lý sưu ảnh kính thì thinh không đã đen ngòm, như một biển màu đen lan trên không trung. Qua Vạn lý sưu ảnh kính thì hắc sắc thần quang còn cách bảy, tám nghìn dặm, bọn Ngụy Tác chợ rùng mình. Cảm giác này là trực giác mọi tu sĩ phản ứng khi đối diện đại địch. Tu sĩ cỡ như họ, chỉ qua khí thế và khí tức trong hư không là biết đối thủ cỡ nào. Nếu không cùng đẳng cấp, hoặc là đại địch mạnhh ơn thì họ sẽ không có cảm giác đó. "Tất cả cũng nhờ các hạ, không thì bọn tại hạ không biết có ngần ấy đại năng tồn tại, hoặc cùng lắm biết danh hiệu họ chứ không biết tới thần thông." Phong Ngô Thương nhìn Vạn lý sưu ảnh kính đoạn bảo Ngụy Tác, hắc quang khí thế quá mạnh, thiên địa nguyên khí cũng có thứ gì đó khôn tả bay ra, tạo cảm giác hoàn toàn không kém Hỏa Vực thần vương. "Mỗ cùng lắm chỉ góp thêm được thôi." Ngụy Tác lắc đầu, nhìn Nguyên Âm lão tổ, lão hiểu ý, lại tế xuất Tị tiên ngọc sơn, ẩn giấu tung tích. Thiên khung tan vỡ, là loạn thế lớn nhất tu đạo giới mười mấy vạn năm nay, cường giả sẽ xuất hiện, cũng như khi đê vỡ, Ngụy Tác chỉ là nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió, không có gã cũng sẽ xuất hiện Lâm Phong Hoa, Trạm Đài Linh Lan... Cả các thần huyền đại năng không xuất thế cũng sẽ ra mặt. Hiện tại tuy không biết là ai nhưng chắc không phải bằng hữu, hắc sắc thần quang cũng tạo cảm giác phi phàm nên để an toàn thì ẩn đi xem rõ hư thực đã. "Hắc Bồ Đề thiên mẫu!" Hắc sắc thần quang nhanh hơn nhiều Tị tiên ngọc sơn, Tị tiên ngọc sơn nhắm hướng cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đại năng đấu pháp kịch liệt, hắc sắc thần quang không ngừng rút ngắn cự ly, qua Vạn lý sưu ảnh kính đã nhìn rõ trong đó là hắc sắc di lặc đại phật đang hoan hỉ, cao tới mấy trăm trượng, đỉnh thiên lập địa. Hắc sắc thần quang vây quanh di lặc đại phật, như thể hắc sắc di lặc đại phật xếp bằng trên mặt biển đen nhánh, Vu thần nữ nhìn bọn Ngụy Tác nói ngay. "Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nói vậy, Vạn Hoàng công tử và các đại năng Ngọc Hành đại lục có lẽ đến rồi!" Ngụy Tác biết Hắc Bồ Đề thiên mẫu là đại năng của Thiên Trụy đại lục mà Vạn Hoàng công tử liên nhân, thần thông còn cao hơn y. Đấu với toán có đại năng như thế lại thêm Trạm Đài Linh Lan ẩn trong hư không rất có khả năng tổn hủy Tị tiên ngọc sơn, e sẽ có ai đó phe gã chết, nên bọn Ngụy Tác truyền âm rồi vẫn tiến về nơi Tứ tí hoang tộc đại năng và cổ đế thi đấu pháp. Bọn Ngụy Tác nhờ Tị tiên ngọc sơn mà đến cách chỗ Tứ tí hoang tộc đại năng và cổ đế thi đấu pháp ba, bốn nghìn dặm thì hắc sắc di lặc phật khổng lò dấy lên hắc sắc thần quang ngập trời đáp xuống sơn môn Vũ Hóa thế gia.