Cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đều là chân tiên, một tuy nhục thân suy bại, chân nguyên khí huyết cạn kiệt, một thì thọ nguyên sắp hết mà phải ma thai chuyển sinh, thần uy kém xa trước kia nhưng thuật pháp và khả năng khống chế nguyên khí quy tắc, tốc độ thi pháp thì Thần huyền tu sĩ không sánh được, trong khi Vũ Hóa thế gia còn đang kinh ngạc thì cả hai đã giao thủ mấy chiêu. Bảo kính, trường đao, trường thương, đại chùy, bốn cổ binh với pháp vực khác nhau từ Tứ tí hoang tộc hóa ra, bổ vào cổ đế thi. Cơ hồ đồng thời, ma uy ngút trời không ngừng dấy lên trên cao không vô tận như có bảy ngọn lam sắc cự sơn ràn rạt tinh thần nguyên khí, tựa hồ nối với sao trời ấn xuống. Hiện tại Ngụy Tác không dám gây tiếng động hay để lộ khí tức, không thì với đạo thuật pháp này của Tứ tí hoang tộc, gã sẽ dùng Thiên long quần tinh tôi thể thuật hấp nạp được không ít tinh thần nguyên khí tôi luyện nhục thân. Cổ đế thi vung một tay, diễn hóa mấy loại pháp vực mà Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết, tựa hồ Tứ tí hoang tộc khiến nó nhận ra nguy cơ, một phần ký ức và thần thông được đánh thức. Từng hôi quang cổ tự từ hư không trút xuống, vạch lên vô số nguyên khí pháp tắc, đế vương chiến xa không ngừng lao ra đồng thời phía trên đế vương chiến xa lien tục diễn hóa thành rừng trường qua, tạo cảm giác như viễn cổ quân đội trực tiếp vượt thời không tiến tới. Hư không tan tác nhưng không có tiếng động, cả sóng âm cũng tan theo, hai làn thần uy như biển và chân tiên khí tức ngút trời khiến tất cả nghẹt thở. "A!" Vũ Hóa thế gia gia chủ và sáu lão bất tử, cùng Trạm Đài Linh Lan và Thiên Hỏa thần quân đều nhợt nhạt, linh hồn cơ hồ bay khỏi thiên linh. Hai làn thần uy liên tục va nhau, cổ đế thi lùi không ngừng, có vẻ hơi kém hơn, lẽ nào Ngụy Tác đã đột phá chân tiên, có thể áp đảo cổ đế thi? "Đây là vong tiên! Các ngươi là ai mà dám khống chế vong tiên đấu với ta!" Tứ tí hoang tộc đại năng gào lên. Nguồn: http://Trà Truyện "Không xong, Hoang tộc này không ngốc, đã nhận ra khác thường!" Tứ tí hoang tộc đại năng không rõ dùng thuật pháp gì mà như rải ý thức ra, giọng nói văng khắp vạn dặm, cơ hồ trực tiếp nói vọng vào óc chúng nhân, phe Ngụy Tác rợn tóc gáy, sợ song phương bàn nhau mà phát hiện rồi sẽ cùng tính sổ với Ngụy Tác, như thế bọn gã càng không còn đất sống. "Không đúng! Hình như không phải Ngụy Tác?" "Chuyện gì hả?" Vũ Hóa thế gia phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, nghe tiếng Tứ tí hoang tộc đại năng thì run lên, nhận ra không ổn. "Chát!" Khí tức càng đáng sợ dấy lên, cổ đế thi há miệng phun ra hôi quang, như tinh hà xoay tít, hình thành âm dương ngư, diễn hóa ra hôi sắc thái cực đồ. Thái cực đồ diễn hóa khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang, trong vòng vạn dặm xám xịt. "Gừ!" Tứ tí hoang tộc đại năng gầm lên, nhe hàm răng nanh, pháp vực uy năng của y tan hết, ngay cả thân thể cũng bị uy năng cực điểm giữ cứng không trung như bức tranh đang treo. Tứ tí hoang tộc đại năng rú lên, thất khiếu bắn ra bảy lam sắc thần quang bằng ngón tay, tựa hồ định diễn hóa thần vực mạnh hơn. Cổ đế thi đích thi pháp nhanh hơn, bảy dải thần quang của y vừa từ thất khiếu phun ra thì mắt cổ đế thi bắn hắc sắc thần quang, trực tiếp từ hư không thấu vào ngực y! Vù! Vù! Như hai cục mỡ tan chảy, hắc sắc thần quang của cổ đế thi xuyên ngực Tứ tí hoang tộc đại năng thành hai lỗ như hai cái chén thấu ra sau lưng. Ai cũng thấy hắc sắc uy năng lan nhanh theo vết thương, tựa hồ định nhuộm đen Tứ tí hoang tộc đại năng. "A!" Thấy thế, phe Ngụy Tác và Vũ Hóa thế gia bên vui bên buồn. Phe Ngụy Tác kinh hãi, sợ Tứ tí hoang tộc đại năng bị giết thì cổ đế thi sẽ phát hiện tung tích bọn gã, Vũ Hóa thế gia hớn hở vì Tứ tí hoang tộc đại năng cổ quái thế nào thì chỉ cần không địch nổi cổ đế thi cũng sẽ mất mạng. "Xích!" Cùng lúc, thất khiếu Tứ tí hoang tộc đại năng phun ra bảy tia lam sắc thần quang, kết thành ma thần ba mươi hai tay ba đầu, vái cổ đế thi. "Oành!" Một đạo pháp vực này tựa hồ diễn hóa xuất một phần uy năng của Hoang tộc thủy tổ mà Linh Lung Thiên nói tới, lam sắc thần quang hình thành ma thần cúi vái thì uy năng trước mặt cổ đế thi và cả thái cực đồ khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang đều tan vỡ, như bị dòng lịch sử ép lên. Cổ đế thi văng đi hơn nghìn trượng, cổ đồng sắc chiến giáp kêu cách cách, thần văn tan tành, nứt nẻ. "Phù!" Tứ tí hoang tộc đại năng gầm lên, bốn cánh tay ấn xuống, huyết nhục bay ra trấn áp lưỡng đạo hắc sắc thần quang, nhưng vết thương của y to hơn, không khác gì hai cái bát, đổi lại là tu sĩ thông thường thì đã mất mạng. "Chát!" Mắt Tứ tí hoang tộc đại năng như thực chất đóng đinh lên cổ đế thi văng đi, trong cổ đồng sắc chiến giáp lóe lên lam quang, là thần dược mà Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng thấy thập phần chấn kinh. "Oành!" Tứ tí hoang tộc đại năng tỏ vẻ cực kỳ tham lam, thân thể như mặt trời màu lam truy kích cổ đế thi. "Hoang tộc đại năng tựa hồ biết thần dược đó! Thần dược này thật ra là gì" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, cùng hiểu ý. "A! Ngươi là ai? Bọn ta định giết Ngụy Tác, ngươi không cùng phe y, bọn ta không định chống lại ngươi!" Cùng lúc, Vũ Hóa thế gia gia chủ và sáu lão bất tử vốn tưởng thắng chắc thì đều nhợt nhạt kêu lên. "Các ngươi là địch nhân của Ngụy Tác?" Không biết đại năng thần bí đó không quen thuộc Tịch Hàn đại lục, không nhận ra những người trong sơn môn Vũ Hóa thế gia hay Hoang tộc đại năng chỉ lấy được một phần ký ức, nên lúc này lại hỏi thế. "Không muốn chống lại ta cũng dễ, giao tiên thi này ra." Tứ tí hoang tộc đại năng lại phát ra bảy tia lam sắc thần quang, đồng thời nói. "Tiền bối, điều kiện này quá hà khắc, nếu tiền bối cùng trận tuyến mà bọn tại hạ có gì mạo phạm tiền bối, mong được thay bằng điều kiện khác!" Vũ Hóa thế gia gia chủ và sáu lão bất tử kêu to, tuy không biết lai lịch Hoang tộc đại năng nhưng y lam thân tứ tí như thiên ma, thần thông cỡ đó, giao cổ đế thi rồi mà y không vui thì một ý niệm là giết hết. "Sâu kiến mà lắm lời quá!" Tứ tí hoang tộc đại năng cười lạnh, lại hóa ra hư ảnh Hoang tộc thủy tổ, giáng vào cổ đế thi. Cổ đế thi lại hóa ra thái cực đồ, song mục bắn thần quang, nhưng vẫn bị ép thành tro, lại bị hất văng đi, cổ chiến giáp gần đạt tiên khí vỡ thành từng mảnh rơi xuống, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn rõ bản thể cổ đế thi, phần dưới và nửa thân thể kia quả nhiên không còn nhưng một tay đã mọc ra, ngực có một viên lam sắc thần dược không ngừng lóe thần quang, tựa hồ dồn dược lực kết tinh đi khắp thân thể khiến tấm thân như sắt rỉ sống lại. Tứ tí hoang tộc đại năng nhìn lam sắc thần dược chằm chằm, tham lam gần như méo đi, lưỡi thò ra liếm mép mãi "Được rồi!" Lục bào lão đầu và Hàn Vi Vi kêu lên, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhẹ người. Linh Lung Thiên có nói đến Hoang tộc có công pháp nuốt trực tiếp được nên từ trận chiến sáu, bảy vạn năm thì người Hoang tộc đều cực kỳ tham lam, thấy thứ gì tốt là tìm mọi cách cướp đoạt, mặc cho đối phương là ai, nhờ biết lợi dụng tâm tính này mà Linh tộc thường bày kết, trong trận Bắc Mang đại chiến đã giết không ít Hoang tộc đại năng. Qua thần sắc thì Hoang tộc đại năng hiện rõ tâm tính tham lam cực độ. Hoang tộc đại năng rõ ràng mặc kệ đối phương là địch nhân hay bằng hữu của Ngụy Tác cũng phải giành bằng được thần dược trong thể nội cổ đế thi đã.