"Chát!" Tiên quang xung thiên, cái bình màu như sống lại, ràn rạt tinh quang, che kín mọi quang hoa, tiêu diệt thần vực của Vu thần nữ diễn hóa. Tinh quang quét qua, Vu thần nữ thò ngón tay ngọc gần như trong suốt, tựa hồ lại có một thiên địa từ ngón tay hóa thành, đón đỡ tinh quang. Giữa nàng ta và Ngụy Tác, đại hư không rách tan, thoáng hiện khe nứt không gian như mảnh băng. Đây là thần uy khó tưởng tượng nổi va nhau, vượt xa tưởng tượng của Kim đơn đại tu sĩ tại trường. "Vù..." Vu thần nữ dấy động nữ vương khí tức, diễm lệ vô song, nhất chỉ hóa giải được uy lực cái bình màu, thân thể thậm chí không run lên, mạnh đến đáng sợ nhưng tay áo hà quang không chịu nổi thần uy va nhau mà hóa thành tro, bàn tay như ngọc lộ ra. "Cực đạo tiên binh! Ta tự hỏi khí tức của ngươi là thế nào, hóa ra có mang theo một món tiên binh! Chi là ngươi tưởng với một món tiên binh thì là đối thủ của ta hả? Bất quá một Thần huyền lưỡng trọng tu sĩ mà thôi, sao biết được Thần huyền tứ trọng cách biệt thế nào." Vu thần nữ thoáng nét giận khôn cùng, nhưng thần sắc càng uy nghiêm. "Chát!""Chát!""Chát!"... Chân ngọc khẽ di, lại áp sát Ngụy Tác, đái dấy động pháp vực khôn cùng. Thực lực một đại năng trên mức Thần huyền tam trọng, trừ chân nguyên tu vi thì là lĩnh ngộ đối với thiên địa nguyên khí và khống chế tự thân pháp vực, mà Vu thần nữ hiển nhiên không phải Thần huyền tứ trọng đại năng bình thường. Ngụy Tác bị pháp vực dấy động khí huyết và chân nguyên, thi pháp chậm hơn một bước, vô số hà quang ràn rạt ép xuống. "A!" Lục bào lão đầu ré lên, Ngụy Tác chỉ kịp kích phát cái bình màu. "Đinh" một tiếng, hai làn thần uy va nhau, cái bình màu trực tiếp đập lên ngực gã, ngực lõm vào hộc máu, văng đi mấy trăm dặm, hình thành một dải xích sắc và ngân sắc thần hà. "A!" Mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục kinh hô, Ngụy Tác bị hai thần uy khó tưởng tượng nổi va nhau, tích tắc văng đi mấy trăm dặm rồi va vào một ngọn núi gần Toái Ngọc cổ vực, vô số loạn thạch tung tóe, vách núi xuất hiện một lỗ sâu. Không trung có hơi máu lan tràn. Vu thần nữ bước tiếp, lại thò ngón tay, khí tức kinh tâm động phách tụ lại, đạnh đánh nát ngọn núi và Ngụy Tác thành tro. "Chát!" Cùng lúc, tiên quang lại xung thiên, đỉnh núi tung ra, tinh quang như tiên vương chi lệ khiến thiên địa rên rỉ, đổ vào Vu thần nữ. Vu thần nữ lùi liên tục, vô số thần văn dấy lên, sau cùng hóa giải được tinh quang trước ngón tay. Trước đó nàng ta thò tay phải, giờ tay trái, hà quang pháp y tay này không chịu nổi uy năng va chạm mà ống tay hóa thành tro, bàn tay tựa ngó sen lộ ra. "Ngụy Tác chưa chết!" Phe Thiên Huyền đại lục không có ý nghĩ nào, chỉ có âm thanh đó ngân nga trong đầu. "Oành!" Thiên địa đột nhiên có vô số nguyên khí rền vang, như man hoang chiến cổ đang gõ. "Y đã đạt Thần huyền lưỡng trọng điên phong! Vì sao bây giờ mới đột phá?" Hoàng Đạo Quân vốn thập phần khẩn trương cũng ngạc nhiên, lẩm bẩm. Cùng lúc, Vu thần nữ tỏ rõ vẻ chấn kinh thay cho giận dữ. "Sao lại thế này!" Nhiều tu sĩ tròn mắt. Vô tận thinh không có vô số quang hoa chói lòa, thiên địa nguyên khí kinh nhân từ bốn phương tám hướng tụ lại, hình thành bạch sắc trường hà nhìn rõ bằng mắt thường. Vô số thiên địa nguyên khí dấy lên, hai quang nhân hiển hiện như hai ngọn núi, còn lớn hơn đỉnh núi mấy nghìn dặm, như hai viễn cổ thần vương vượt hư không đến gần ngọn núi có Ngụy Tác. "Oành..." Ngụy Tác từ lòng núi đi ra, thần quang khôn tả dấy lên, nhiều nhân vật tiền bối có mặt cả đời chưa từng thấy. Thân thể gã như biến thành một cái động không đáy, thiên địa linh khí kinh nhân bị hút vào thành dòng, khí tức dâng lên với tốc độ kinh nhân. "Tu vi đột phá, Ngụy Tác đột phá nhất trọng tu vi!" Tận giờ nhiều tu sĩ mới hiểu ra, chấn động đến cứng người. "Ban nãy ai bảo mỗ Thần huyền lưỡng trọng? Ngã mốc thích lúc nào cũng có thể đột phá đến Thần huyền tam trọng... Có biết vì sao bây giờ mỗ mới đột phá không? Vì ở đây thiên địa linh khí dày đặc, đột phá thần huyền sẽ tăng cường được thần huyền uy năng!" Ngụy Tác lại kích phát cái bình màu, rải tinh quang. Đây là đối quyết giữa cường giả chân chính của đương kim tu đạo giới, song phương không chỉ phát thần uy mà còn công tâm, định phá tâm cảnh của nhau. Đối quyết ở cấp này hóa ra cả đại đạo pháp văn, dệt thành pháp vực, tâm thần hơi chấn động sẽ khiến thi pháp thất bại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ngụy Tác vốn chuẩn bị đột phá Thần huyền tam trọng cùng bọn Cơ Nhã, nhưng phát hiện Vu thần nữ lợi hại hơn tưởng tượng, không đột phá Thần huyền tam trọng e không thể đối phó. Nhưng gã nói vậy lại tạo cảm giác như tất cả đều do gã khống chế. Gã đột phá Thần huyền tam trọng ở đây xác càng có lợi ích bình thường không thể. Gã hút thiên địa linh khí hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, cảm giác song thần huyền có sức mạnh bạo phát vô vàn, khiến lòng tin, khí thế và trạng thái của gã đạt đỉnh cao! "Chát!" Vu thần nữ thoáng dao động tâm thần. Nàng ta thi pháp tựa hồ chậm một bước, hai làn uy năng kinh nhân trực tiếp va nhau, tại tha thân tiền trùng chàng, đôi ngọc thủ không ngừng diễn hóa trước mặt, mười ngón tay búng liên tục, đồng thời thân thể không ngừng lui lại. Thân thể nàng ta run lên, uy năng đã tạo thành tổn thương với nàng ta. Cùng lúc, hư không chung quanh tan biến, thần uy va nhau này hoàn toàn hơn nhiều tu sĩ bình thường đấu pháp. Tu sĩ tầm thường đấu pháp nếu hộ thể linh quang quang tráo bị phá thì sẽ đón kết quả bại vong, nhưng nàng ta và Ngụy Tác đấu pháp là giao chiến bằng thuật pháp kinh nhân và thần huyền nguyên khí, tu sĩ thông thường khó tưởng tượng nổi. Vù! Hà quang pháp y của Vu thần nữ hóa thành tro. "Chát!" Vu thần nữ vừa thẹn vừa giận, hà quang bao lấy toàn thân, ngưng kết không tan, che đi ngọc thể. "Đại chiến trần trụi là như vây giờ hả?" Ngụy Tác nát hết pháp y, thượng thân gần như ở trần nhưng thản nhiên, thậm chí mỉm cười, tiếp tục đả kích tâm cảnh Vu thần nữ. Cùng lúc, gã không ngừng kích phát cái bình màu, đồng thời còn dư lực phát Liệt khuyết tàn nguyệt, như từng vầng hôi sắc loan nguyệt lướt trên không. "Ngươi!" Vu thần nữ nghiến răng ken két nhưng Ngụy Tác không dừng. Hà quang của nàng ta, mọi tu sĩ không nhìn thấu, trừ Linh Lung Thiên. "Dưới vú trái nàng ta có một nốt ruồi đỏ." Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác. "Da trắng như tuyết, nhất là nốt ruồi dưới núi ngọc càng thêm mấy phần phong tình, thật khiến mỗ bất nhẫn hạ thủ." Ngụy Tác cố ý nhìn ngực trái Vu thần nữ mỉm cười. "Ngươi!" Vu thần nữ run lên, tâm cảnh bị triệt để khuấy loạn. "Oành", nàng ta không kịp hóa ra thần vực, chỉ có thể kích phát một món truyền thừa pháp khí. Tử hà dấy lên, một nữ vương sống động, ăn vận như Vu thần nữ hóa sinh, chỉ là đã trung niên, vẫn cực kỳ xinh đẹp. Cũng là một đoạn thần niệm như Thiên Kiếm tông Kiếm Vương lão tổ để lại, tử hà nữ vương thấy thân trên Vu thần nữ chỉ còn hà quang quấn lấy thì cả kinh thất sắc, "Đồ nhi.. con bị bức đến mức này sao?" "Chát!" Nhưng tích tắc sau, uy năng của tử hà nữ vương chặn một đòn của cái bình màu thì tan đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện "Ngươi khiến ta hao phí pháp khí này, khiến ta khó gặp sư tôn trong kiếp này, ta không tha cho ngươi!" Vu thần nữ mắt lóe tinh quang, hơi run giọng. Liên quan gì đến ta, ta không bảo ngươi phát." Ngụy Tác lắc đầu, "Ngươi nhận thua thì chưa biết chừng ngã ta sẽ nương tay." "Ta bị ngươi phá tâm cảnh, nên mới bị bức đến mức này! Hôm nay ta phải giết ngươi để giải mối hận trong lòng!" Vu thần nữ không phải nhân vật tầm thường, nhanh chóng trấn định tâm thần, dấy lên sát ý băng lãnh cực độ, "Mỗi đòn của ngươi tiêu hao nhiều chân nguyên, với tu vi của ta duy trì đại đạo pháp vực sẽ khiến ngươi hao hết chân nguyên háo, lúc đó dù ngươi có tiên dược cũng không đủ thời gian luyện hóa, tất chét trong tay ta!" "Vậy hả? Nói vậy mỗ nên bổ sung chân nguyên." Ngụy Tác mỉm cười, đỉnh đầu dấy động Thủy hoàng hư ảnh, trực tiếp lấy hơn trăm viên thủy hệ yêu đơn ra gột rửa luyện hóa, đồng thời hút thiên địa linh khí. Hơn một vạn khiếu vị như hơn một vạn cái miệng phun ra nguyên khí, hình thành vô số cơn lốc. "Sao lại thế được! Lại có công pháp vừa dùng thủy linh nguyên khí gột rửa luyện hóa vừa đối địch mà không bị ảnh hưởng!" Vu thần nữ a lên không dám tin, tâm cảnh triệt để bị phá!