Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 13: Chương 13 Ai Là Vương Phi Của Ngươi?

CHƯƠNG 13: AI LÀ VƯƠNG PHI CỦA NGƯƠI?
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng rụt cổ một cái nhíu mày một cái, lại nghe Dạ Quân Ly sang sảng cười ha hả: “Ngươi nha đầu này thật thú vị.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, muốn mắng hắn, ngươi mới thú vị.
Có thể tưởng tượng vị này chính là một Vương gia, hắn đến thái tử cũng dám trêu chọc, hoàng thượng đều không để vào mắt, yêu nghiệt này, nàng vẫn là vuốt lông theo chiều thuận tương đối tốt.

“Ngươi là cửu tiểu thư thứ xuất của quý phủ Mạnh thượng thư, năm nay chính tròn mười tám tuổi. Mẫu thân là một thiếp từ lúc năm năm trước bệnh qua đời, trên ngươi còn có tám tỷ tỷ, thân phận này của ngươi có thể tưởng tượng được, mặc dù là một tiểu thư nhưng thường ngày cũng là bị người khi dễ, ngày trôi qua không tốt lắm. Thậm chí ngươi đến một cái tên nghiêm chỉnh cũng không có, bởi vì ngươi đứng hàng thứ chín, nên nhân gia đều gọi ngươi Mạnh Cửu Nhi.”
Dạ Quân Ly dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan lại tiếp tục nói: “Hoặc, ngươi cũng là một con cờ trong tay phụ thân.”
Mạnh Thanh Hoan nghe hắn dùng một từ cũng, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Không phải là vì bản thân, mà là vì Dạ Quân Ly.
Nàng không thèm để ý chút nào cười cười, che dấu bi thương trong lòng: “Xem ra cuộc sống trước kia của ta trôi qua thật không tốt a, bất quá bây giờ được chỗ dựa vững chắc như Vương gia. Kể từ hôm nay, ta không tên Mạnh Cửu Nhi nữa, ta tên… Mạnh Thanh Hoan, ý nghĩa thanh nhược hoan lạc! Ta muốn cho người khi dễ qua ta, lợi dụng ta đều trả giá thật lớn.”
Mạnh Thanh Hoan cũng không có lý tưởng vĩ đại này, hôm nay nàng không có ký ức của nguyên chủ, cho nên sự tình chỉ có chờ khôi phục ký ức mới nói.
Kỳ thực mới vừa rồi lời nói này nàng là nói cho Dạ Quân Ly nghe, nàng tin tưởng Dạ Quân Ly sẽ minh bạch.
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly hơi sửng sờ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan thì thào niệm tên của nàng: “Thanh Hoan, thật là một cái tên rất hay. Ngươi yên tâm, kể từ hôm nay liền do bổn vương bảo hộ ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, cố nén cười hề lạc nói: “Ngươi một hoạt tử nhân bảo hộ ta thế nào, ta bảo vệ ngươi còn không sai biệt lắm.”

“Ngươi nha đầu này thực sự là to gan lớn mật.” Dạ Quân Ly nộ xích nàng.
Mạnh Thanh Hoan đưa mũi lên mặt, vỗ ngực của mình: “Ta là thiên thần phái tới, chẳng lẽ còn sợ ngươi?”
“Ngươi…” Dạ Quân Ly vừa tức vừa cười, gương mặt không nói gì. Hắn sống hai mươi bốn năm, cuộc đời vẫn là lần đầu bị một khiêu khích như vậy, cảm giác như vậy dĩ nhiên xuất kỳ tốt.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Trường Lan: “Mạnh cô nương, Vương gia tỉnh chưa?”
Dạ Quân Ly đứng dậy mở cửa phòng ra, Trường Lan cùng Lăng Túc thấy Dạ Quân Ly bình yên vô sự đều là thở dài một hơi. Chỉ nghe Trường Lan vi thanh thở dài: “Sau này nếu không có bất đắc dĩ không nên khinh dịch dùng quy nguyên đan, lúc này cuối cùng là tránh được một kiếp.”
“Ta biết.” Dạ Quân Ly xoay người ngồi xuống trước bàn, Trường Lan cùng Lăng Túc đều đi đến.

Bọn họ thấy Mạnh Thanh Hoan đã đi tới, cũng hơi long tay áo thi lễ: “Đa tạ Mạnh cô nương cứu giúp.”
“Các ngươi cũng thực sự là kỳ quái, chính hắn không đến tạ ta, các ngươi còn phải thay thế, quả nhiên cái giá của Vương gia khá lớn.” Mạnh Thanh Hoan nói khinh bỉ quét Dạ Quân Ly một mắt.
Lăng Túc nghe lời này, cẩn thận run rẩy một trận, hắn đang chờ Vương gia nhà bọn họ tức giận, ai biết lại nghe được thanh âm của Dạ Quân Ly ôn hòa thấp thuần: “Ngươi là Vương phi của bổn vương, chúng ta là người một nhà nếu đàm đến chữ tạ ơn, chẳng phải là khách khí?”
Trên người Mạnh Thanh Hoan nổi da gà run lên, ngồi xuống đối diện hắn trừng hắn hai mắt: “Ai là Vương phi của ngươi? Hoàng thượng nói ngươi không có nghe rõ có đúng hay không? Vương phi của ngươi là người khác, ngươi cũng đừng mơ tưởng để ta làm thiếp cho ngươi. Ta cầu nhất sinh nhất thế một đôi người, người sau này ta muốn gả nếu là dám can đảm trêu hoa ghẹo nguyệt, lão nương ta một đao kết thúc hắn.”