Thông Linh Thi Quỷ

Quyển 2 - Chương 7

Tôi xoa xoa lồ ng ngực, mắng: "Tên khốn Lưu Đại Tráng kia lừa chúng ta rồi, sự thật không phải như ông ta nói, ở đây không chỉ có một con ma nữ. An Mạn, làm ông ta tỉnh lại đi!"

"Vâng, cô Hạ Hầu."

Lần này An Mạn không lãng phí thuốc, vén tay áo, tát Lưu Đại Tráng cho đến khi ông ta tỉnh.

Tôi trực tiếp ném ông ta vào căn nhà khi nãy, vừa thấy Lưu Đại Tráng, ba con ma lập tức trở nên kích động.

"A! Đừng tới đây! Cút ngay!" Lưu Đại Tráng quơ tay quơ chân.

Đáng tiếc ba con ma bị thứ gì đó trong phòng trấn áp, không thể rời khỏi phòng, nếu không Lưu Đại Tráng sớm đã bị họ nghiền thành tro bụi.

"Chuyện tới nước này, ông còn không nói thật?" Tôi cười lạnh, "Không cần ông nói, để tôi đoán xem. Dây rối gỗ trên người ma nữ này là ông làm đúng không? Câu chuyện ông kể có ba phần thật, năm phần giả, hai phần chưa nói hết. Ban đầu tôi còn thắc mắc, nếu là một ma nữ chủ động giao dịch với ông thì tại sao khế ước oán linh lại xuất hiện trên tay trái của ông, bây giờ tôi mới ngộ ra, căn bản không phải ma nữ giao dịch với ông, mà là ông cố ý nhốt cả nhà ma nữ ở đây, ép họ thỏa mãn lòng tham của ông! Khi nãy tôi cố ý khuyên ma nữ muốn đưa cô ấy xuống minh giới, nhưng cô ấy vừa nghe liền trở nên kích động, hẳn là trước đây ông và bạn của mình cũng dùng lý do này gạt bọn họ cam tâm tình nguyện bị ông nhốt ở căn nhà này đúng không? Tôi tìm thấy tro đốt từ bùa ở trước bàn thờ của ma nữ, trên người cô ấy cũng bị người ta dùng thuật trấn hồn. Từ thông tin Đường Hành cung cấp, tổng cộng đã có bốn người chết, nhưng ở thôn Vụ Lâm tôi lại phát hiện có năm hơi thở xa lạ, người còn lại chính là người Huyền Môn các ông thuê đúng không?"

Lưu Đại Tráng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Tôi buông tay cho ông ta ngã xuống đất, thở dài lắc đầu: "Đáng tiếc ông đã xem nhẹ thực lực của gia đình này, bọn họ thà đồng quy vu tận cũng muốn khế ước oán linh phản phệ, chết cùng mấy ông. Các đường máu trên cánh tay ông chính là bằng chứng tốt nhất, chờ chúng lan đến cổ, ông sẽ không thể cứu nữa."

Lưu Đại Tráng khóc rống lên: "Đại sư, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Khi đó chúng tôi được gia đình này cứu sống, bọn họ nhờ chúng tôi tìm người siêu độ, xong việc sẽ báo đáp chúng tôi, lúc ấy chúng tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi tìm đạo sĩ kia thì ông ta nói chỉ cần nhốt bọn họ ở thôn Vụ Lâm, sau này chúng tôi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, tôi chịu khổ đủ rồi, nhất thời bị ma ám..."

"Dừng! Bớt đổ lỗi cho ma quỷ đi, ma quỷ không có nhiều mưu kế như ông đâu. Nói như vậy lần này ông mời chúng tôi tới là để diệt trừ gia đình này, sau đó chôn luôn chúng tôi đúng không? Nếu không phải tôi mạng lớn thì thật sự đã bị ông hại chết rồi!" Tôi đẩy ông ta về phía trước, "Nghiệp mình tạo, tự mình chuộc tội đi."

Lưu Đại Tráng run rẩy dập đầu sám hối với oán khí ngập trời trong căn nhà.

Một nhà ba người họ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm ông ta.