Lục Nghị Phàm quay trở lại phòng, sau đó rút điện thoại gọi cho ông lão Lục Nghị để thông báo tình hình. Rất nhanh chóng, Lục Nghị, Lục Phương Canh, Lục Trịnh hớt hải phóng xe đến.
Nhìn thấy đống đổ nát rơi vung vãi dưới nền nhà, tất cả bọn họ đều trợn ngược mắt, không tin nổi vào những gì chính mắt mình đang trông thấy.
Người sung sướng nhất lúc này chính là Lục Phương Canh. Anh ta thản nhiên ngồi phịch xuống dưới ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, tiện tay rút ra một điếu thuốc lá mà hút:
- Ây dà, em trai ngốc nghếch. Chẳng phải anh đã nhắc em rằng đừng nên mù quáng mà rúc háng đàn bà hay sao? Chậc, Thống Đốc quân cũng bị cắm sừng, vậy thì bọn anh đây mà như em chắc bị ả đàn bà kia chơi cho tới bến!
Những lời nói thô tục của Lục Phương Canh không khiến Lục Nghị Phàm cảm thấy bực tức. Trái lại, anh chỉ nhếch miệng cười khẩy, sau đó tặc lưỡi mà nói:
- Cha, con sẽ làm đơn ly hôn, tống cổ cô ta ra khỏi nhà. Trước lúc đó, phiền cha cho người tìm kiếm giúp con gã đàn ông đã cùng Cửu Châu làm càn là ai?
Lời đề nghị của Lục Nghị Phàm cũng rất vừa ý ông lão Lục Nghị. Ông ta gật đầu, đoạn sai thuộc hạ truy tìm ID người gửi video, hạn định ra trong vòng đúng ba mươi phút.
- Nghị Phàm, anh không tin Cửu Châu lại to gan làm ra chuyện động trời này!
Lục Trịnh đưa mắt nhìn em trai, tâm tư có chút buồn bã. Anh không tin Cửu Châu lại là thứ đàn bà nhơ nhuốc như thế, nhất là sau khi được đích danh tiếp xúc với cô trong thời gian qua.
Tin tức này như sét đánh bên tai Lục Trịnh, anh liên tục vò đầu, nhất quyết không dám tin.
Trái ngược với thái độ bênh vực của Lục Trịnh, Lục Nghị Phàm chỉ nhún vai làm bộ không mảy may quan tâm.
- Ồ, anh trai. Anh chưa biết cô ta lại có thể làm ra những chuyện gì đâu! Đợi em tìm được gã đàn ông kia, em sẽ cho cả hai chôn xác cùng một mả.
...............
Cửu Châu mặc áo khoác dài, đội một chiếc mũ rộng vành, che kín gần hết nửa khuôn mặt. Cô bước từ trên chiếc xe taxi đời cũ xuống, đứng trước khách sạn lớn mà nhìn về phía đường phố tấp nập.
Mỗi con người đi qua đều mang những sắc thái riêng biệt. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều chung một mục tiêu, mục tiêu của lẽ sống. Khóe môi Cửu Châu cong lên, sau đó bình thản kéo valy vào trong đại sảnh.
Nhân viên quầy lễ tân đón tiếp cô là một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi tư, gương mặt khả ái, nở nụ cười rạng rỡ chào mời:
- Xin chào tiểu thư. Tiểu thư muốn thuê phòng như thế nào ạ?
Vừa nói, cô gái vừa đẩy một sấp ảnh phòng về phía Cửu Châu để cô có thể thoải mái lựa chọn. Nơi này, mỗi một căn phòng đều có những cách bài trí riêng biệt khác nhau, khách hàng ưng mẫu phòng nào có thể trực tiếp thuê phòng đó.
Cửu Châu tùy ý chỉ vào một căn phòng nằm ở tầng thứ năm, sau đó nhận chìa khóa và bấm thang máy bước lên trên lầu.
Mùi thơm dịu nhẹ trong phòng xộc vào mũi cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cửu Châu xếp gọn valy vào phía trong góc phòng, kéo rèm cửa sổ mà đứng lặng bên cửa, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh bên ngoài.
- Con à, mẹ con mình đành phải ở tạm đây đến khi bố tới đón rồi!
Đêm tối, vì lạ giường, Cửu Châu trằn trọc mãi mới chợp mắt được một chút. Cô kéo chăn cao đến quá nửa khuôn mặt, đôi mắt to tròn khép hờ, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng phập phồng.
Bóng tối cô đặc bao trùm toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô, tựa hồ như Cửu Châu đang lọt thỏm giữa màn đêm lạnh lẽo.
Sột soạt...
Một giờ đêm.
Cả thành phố đã chìm sâu vào trong tĩnh lặng. Dưới cửa khách sạn nơi Cửu Châu đang ở, một bóng đen cao lớn đeo khẩu trang, đội mũ phớt, quần bò cào rách phần đầu gối, áo phông màu đen ôm trọn cơ thể cường tráng đang lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía phòng Cửu Châu.
Đôi mắt người đó híp lại, sau đó rút từ trong túi áo ra một chiếc móc sắt ba gọng, không quên kéo kéo lại cho chắc.
Mọi hành động của anh ta đều rất thuần thục và cẩn thận, thỉnh thoảng lại liếc mắt quét dọc con phố.
Keng!!!
Chiếc móc sắt nhanh chóng được ném lên cao, sau đó ghim chặt lên song lan can tầng ba.
Khóe môi anh ta cong dần, đoạn cột chặt dây vào lưng, sau đó co người, bám dây mà đu lên trên. Con dao găm màu bạc ghim trên thắt lưng khẽ đung đưa theo mọi chuyển động trên cơ thể người đàn ông.
Mỗi một lần cuốn dây lên cao, phần bắp tay anh ta lại nổi cuộn đến đó, cơ ngực vạm vỡ căng cứng, động tác nhanh nhẹn thoăn thoắt mà không hề mảy may sợ sệt.
Trong vòng chưa đầy ba phút, cuối cùng bàn chân anh ta đã chạm đến lan can tầng ba. Anh ta thu móc sắt, tiếp tục ngắm nghía, sau đó ném thẳng lên lan can tầng năm. Vẫn dùng cách thức cũ, một loáng sau, anh ta đã yên vị bên ngoài cánh cửa kính, nơi Cửu Châu đang say giấc.
Cửu Châu mơ màng cảm nhận thấy không gian xung quanh mình dường như đang có sự hiện diện của một người lạ khác. Cô muốn mở mắt ra nhìn, thế nhưng vùng mi trĩu nặng, cơ thể hết sức mệt mỏi, không thể nào cựa quậy nổi.
Ưmm....
Thứ cảm giác nặng nề này khiến Cửu Châu vô cùng khó chịu. Cô dùng hết sức, mở choàng mắt ra nhìn. Ngay khi đôi mắt Cửu Châu được mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô suýt chút nữa đã thét lên kinh hãi.
Ngay trên giường ngủ của Cửu Châu là một gã đàn ông lạ mặt đang ngồi chễm chệ bên cạnh. Dưới ánh sáng lờ mờ, Cửu Châu không nhìn rõ được gương mặt của anh ta.
Cô sợ hãi đưa mắt nhìn ra phía chốt cửa, thấy tay vặn khóa vẫn được đóng chắc chắn. Chẳng lẽ, hắn trèo lên đây bằng đường cửa sổ. Phòng của cô đang là tầng thứ năm cao ngất, đâu phải dễ dàng trèo lên mà được?!
- Anh... là ai?
Cửu Châu sợ hãi co người lại, sau đó lùi dần về phía góc giường, định bụng lấy chiếc đèn ngủ làm vật phòng thân.
Gã đàn ông không chút lo lắng, hắn đưa tay kéo dần dần khẩu trang và mũ xuống, gương mặt anh tuấn cực điểm khẽ híp lại, nở nụ cười nham nhở mà hết sức hiền dịu: