Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Tới lúc trọng yếu như vậy, Lưu Ly không ngờ không thể thôn phệ Thái Cực phù ấn này? Hai tay Lý Dương nắm chặt, trong lòng lo lắng, cấp thiết truyền âm nói: - Lưu Ly đại tỉ, thực sự một chút biện pháp cũng không có sao? Lưu Ly đại tỉ, cầu xin tỉ, tỉ làm cách gì cũng phải phá được Thái Cực phù ấn này, Lý Dương ta cảm kích tỉ vô cùng, cầu xin tỉ! Lý Dương cảm thấy tim mình thắt lại, bên ngoài Nguyên Thủy Thiên Tôn và Cộng Công đại chiến, còn Lưu Ly lại không thể thôn phệ Thái Cực phù ấn, hắn có thể làm gì mới được? - Được, lần này tỉ tỉ liều vậy! Thanh âm kiên định của Lưu Ly vang lên trong đầu Lý Dương, tự hồ đưa ra quyết định gì đó. Chỉ thấy Phệ Tâm trùng quang mang đại thịnh, thất sắc điều văn (đường sọc bẩy sắc) trên lưng bắt đầu run lên, phảng phất như là có sinh mệnh, thất sắc điều văn đột nhiên từ trên lưng Phệ Tâm trùng bay lên, sau đó đột nhiên bao lấy Thái Cực phù ấn. - Đa tạ. Lý Dương trong lòng cảm kích. Thần thức của hắn hoàn toàn hiểu rõ lúc này Lưu Ly đang làm gì. Thất sắc điều văn đối với Phệ Tâm trùng mà nói quan trọng như nguyên thần, tuy dẫn phát toàn bộ năng lượng trong thất sắc điều văn, sẽ khiến Phệ Tâm trùng sức mạnh đại tăng, nhưng một khi thất sắc điều văn có tổn hao, tu vi bản thân của Phệ Tâm trùng cũng giảm đi rất nhiều. Thập nhị Chân tiên, Lê Sơn Lão Mẫu, Thiên Nhàn Tử, còn có vô số Tiên nhân của Phượng Linh Châu, kể cả một vài ẩn thế cao thủ cùng lần lượt xuất hiện, Đại Tôn chi chiến, có thể bỏ lỡ? Vô số Tiên nhân đều ngẩng đầu lên quan sát. Trên không, Đại Tôn Cộng Công của Ma giới đang cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đại chiến. Quảng Thành Tử thân mặc bát quái tiên y, đứng ở phía trước thập nhị Chân tiên. - Sư huynh, Hỗn Nguyên Thái Cực Giới chấn động, nơi đó chắc là có người. Xem chừng chính là Lý Dương, nhưng hiện tại Cộng Công và sư tôn đại chiến, hoàn toàn ngăn chặn sư tôn, chúng ta nên làm thế nào? Xích Tinh Tử hỏi Quảng Thành Tử. Quảng Thành Tử lắc đầu nói: - Hỗn Nguyên Thái Cực Giới cả Đại Tôn cũng không dám dễ dàng tiến vào, tuy chúng ta biết có người ở đó, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn bên ngoài, còn sư tôn và Cộng Công đại chiến, chúng ta càng không thể nhúng tay. Hoàng Long chân nhân, Thái Ất chân nhân, Ngọc Đỉnh chân nhân cùng các Chân tiên khác đều không có biện pháp, chỉ có thể đứng nhìn từ đây. - Cộng Công, ngươi… Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nộ. Lúc này Cộng Công đã hoàn toàn điên cuồng, sử dụng thủy chi bổn nguyên, thủy lưu hoàn toàn bao phủ lấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, phảng phất như "đắp thuốc cao". Nguyên Thủy Thiên Tôn că nbản không thể phá được thủy chi bổn nguyên này, chỉ có thể bị nhốt lại. - Nguyên Thủy, lần này ngươi đừng mong chạy thoát, Cộng Công ta tốt xấu gì cũng là Ma giới Đại Tôn, bị ngươi hết lần này đến lần khác chạy thoát, làm sao không khiến ta mất mặt. Ngươi đừng nghĩ mình lợi hại, lần này Cộng Công ta thực sự cùng ngươi làm loạn lên, xem ngươi chạy thoát thế nào? Cộng Công mái tóc màu lục tung bay, thủy chi bổn nguyên năng lượng không chỉ bao lấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà cũng bao lấy hắn. Bất quá, Nguyên Thủy thiên tôn ở trong phạm vi thủy chi bổn nguyên lực công kích giảm đi. Cộng Công hắn lại như cá gặp nước, trong chốc lát Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn chạy thoát, cũng không phải là chuyện dề dàng. Ánh mắt Lý Dương hoàn toàn tập trung lên Thái Cực phù ấn. Thái Cực phù ấn hắc bạch nhị khí xoay tròn nhanh chóng, lại càng lúc càng yếu, nhưng thất sắc điều văn lại chỉ trói lấy Thái Cực phù ấn, Phệ Tâm trùng đã thôn phệ phần lớn hắc bạch nhị khí, chớp mắt, hắc bạch nhị khí hoàn toàn bị thôn phệ sạch. - Xì xì… Một trận âm thanh từ trong Thái Cực phù ấn truyền tới. Chớp mắt, Thái Cực phù ấn liền biến mất. Nếu như chỉ có Thái Cực phù ấn, ước chừng Lưu Ly trong giây lát liền có thể thôn phệ, nhưng Thái Cực phù ấn cùng Thái Cực đồ tạo thành Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, Thái Cực đồ cũng giúp chống đỡ công kích, nhưng có giúp đỡ, Thái Cực đồ cũng không phải Thái Cực phù ấn. Thái Cực phù ấn bản thân chống đã công kích vật lý kém, hiện tại Lưu Ly lại điên cuồng thôi động bổn nguyên trong cơ thể liều mạng, một chiêu liền phá vỡ Thái Cực phù ấn. Lý Dương trong lòng mừng rỡ, nhưng lúc này… - Phệ Tâm trùng, Nguyên Thủy ta nhất định phải khiến ngươi tan thành tro bụi!!! Một thanh âm cực kỳ phẫn nộ vang lên ở bên ngoài Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, chấn động cả Phượng Linh Châu, đồng thời thanh âm đó cũng không ngừng vang vọng trong Hỗn Nguyên Thái Cực Giới. - Lý Dương đệ đệ… Tỉ tỉ cuối cùng không phụ ủy thác của ngươi. Phệ tâm trung biến mất, lại biến thành hình người, lúc này sắc mặt Lưu Ly vô cùng nhợt nhạt, khóe miệng còn có vết máu. Đồng thời, chỉ thấy một trận quang mang lóe lên giữa thiên địa, lát sau, cả Hỗn Nguyên Thái Cực Giới hoàn toàn tiêu tán, Lý Dương và Lưu Ly đều ở cạnh một cây cổ thụ ở Tuyết Phong Lê Sơn, một đạo quang mang trực tiếp bắn thẳng lên trời, chính là Thái Cực đồ của Lão Tử. Thái Cực phù ấn đã bị thôn phệ, cả Hỗn Nguyên Thái Cực Giới cũng tự nhiên bị phá. - Lưu Ly đại tỉ, đa tạ. Lý Dương trong lòng cảm kích, hắn phát hiện rõ lúc này trong cơ thể Lưu Ly bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí nguyên thần cũng bị ảnh hưởng, sinh linh chi khí của mộc chi bổn nguyên trong cơ thể Lý Dương trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lưu Ly. Mộc linh chi khí chính là sinh linh chi khí, giây lát, thương thế của Lưu Ly đã khôi phục quá nửa. - Lý Dương, còn không đi tìm gặp lão bà của ngươi, chút thương thế của tỉ tỉ ta không sao, lần này thôn phệ Thái Cực phù ấn, tỉ tỉ thần thông trái lại đại tăng. Lưu Ly mỉm cười kéo theo Lý Dương, trực tiếp bay lên Tuyết Phong. Lý Dương trong lòng chấn động, thần thức liền phát hiện Khương Tuyết đang ngồi vẽ ở bên cạnh một chiếc bàn đá. Đột nhiên, một đạo tam sắc quang mang từ trên cơ thể Lý Dương bay lên, chính là Tam Sanh Thạch. Hai tay Lý Dương chớp mắt kết mấy trăm đạo thủ ấn quyết sau đó dung nhập vào trong Tam Sanh Thạch. Tam Sanh Thạch đột nhiên quang mang thu lại, phát ra một đạo quang mang ôn nhu mơ hồ. Lý Dương thân hình chớp mắt đã tới trên Tuyết Phong. Trên Tuyết Phong, bên cạnh trúc ốc (nhà nhỏ bằng trúc), Khương Tuyết lòng có cảm giác, ngẩn đầu lên nhìn, nhìn thấy hắc y thanh niên trước mặt còn có ánh mắt khiến linh hồn nàng run lên, Khương Tuyết trong lòng chấn động, đối với người trước mặt, nàng có cảm giác đã từngquen biết, không khỏi buông họa bút trong tay đứng dậy. Thời gian, không gian, tấi cả đều không còn tồn tại. Trong mắt Lý Dương, cả thế giới chỉ còn lại Khương Tuyết, hắn chăm chú nhìn Khương Tuyết, nghìn năm rồi. Nghìn năm nay, hắn vẫn luôn mong chờ ngày này, dung mạo của Tuyết, ánh mắt của Tuyết vẫn khắc sâu trong đầu, cuối cùng… Tam Sanh Thạch lơ lửng giữa Khương Tuyết và Lý Dương, phát tán quang mang nhu hòa mơ hồ. Đột nhiên, một đạo tam sắc quang hoa bắn tới mi tâm Khương Tuyết, Khương Tuyết không tự giác nhắm mắt lại một lúc lâu, thân thể Khương Tuyết run lên, chầm chậm, hai mắt Khương Tuyết mở ra, nhìn thấy Lý Dương, nước mắt từ từ chảy xuống. - Dịch ca ca! Thanh âm run rẩy của Khương Tuyết vang lên. Lý Dương trong lòng run lên, ánh mắt quen thuộc đó, còn có thanh âm quen thuộc đó, cũng chỉ có Khương Tuyết mới gọi hắn như thế. - Tuyết. Nước mắt của Lý Dương căn bản không thể khống chế cũng chảy ra, trong lòng kích động như thủy triều, nhớ nhung nghìn năm, Lý Dương muốn nói rất nhiều, nhưng mở miệng, lại trong nhất thời không nói được câu nào, Khương Tuyết tinh cảm trong lòng cũng như thủy triều, trong mắt ẩn chữa kích động cực độ. Hai người nhìn nhau, trong lòng muốn nói rất nhiều, nhưng lại nghẹn ngào không thốt lên lời. Buổi tối đầy tuyết đó, phi đao của Lý Dương khiến hai người lần đầu gặp mặt. Lại một buổi tối tuyết rơi, Lý Dương trọng thương, khiến hai người cuối cùng có cơ hội ngày ngày gặp gỡ. Trước lúc xuất viện tâm linh kết hợp, khiến tim của hai người trẻ tuổi kết thành lời thề vĩnh hằng. Mỗi lần điện thoại, mỗi ngày chờ đợi… Những cảnh ngày xưa bùng lên trong đầu hai người, tất cả phảng phất như mới ngày hôm qua. Hai người từng bước từng bước tiến lại gần, run run đưa tay ra vuốt nhẹ má nhau, trong mắt chỉ có kích động và nhu tình. Vượt qua nghìn năm, tra chuyển thế luân hồi, tìm tiền sinh kim thế (kiếp trước kiếp này), khi bọn họ thực sự gặp nhau, trong chốc lát lại khó tin rằng đây là sự thật, hạnh phúc thực sự tới rồi sao? Lý Dương trong lòng lo sợ, sợ rằng tất cả đây chỉ là tưởng tượng. Chiến đấu, đồ sát, nỗ lực đề cao thực lực bản thân, đề cao thực lực bản thân không quan tâm gì khác. Tất cả chỉ để có thể ở cùng với Tuyết. Lý Dương vẫn sống cuộc sống như vậy, kết giao với các siêu cấp sao thủ, tiêu diệt bất cứ ai uy hiếp người của hắn, tranh đoạt thiên tài địa bảo có thể đề cao thực lực, vì Tuyết, Lý Dương không để ý hết thảy. Cuối cùng… Nghìn năm tìm kiếm, nghìn năm cô độc, nghìn năm chờ đợi, khi nhìn thấy Tuyết đứng trước mặt, lại một lần nữa gọi mình là "Dịch ca ca", trong tim Lý Dương lúc này chỉ tồn tại một cảm giác duy nhất… chính là hạnh phúc, một thứ hạnh phúc đến tận cùng, sâu tận trong tâm linh… - Dịch ca ca. - Tuyết. Lý Dương và Khương Tuyết không kìm được ôm lấy nhau, siết thật chặt. Lý Dương ôm rất chặt, hắn sợ rằng Tuyết lại một lần nữa rời đi, hắn phảng phất muốn đem Tuyết hoàn toàn dung nhập vào thân thể mình, rất chặt… Ôm rất chặt. Khương Tuyết ép sát vào ngực Lý Dương, nàng cũng không muốn rời khỏi. Xuyên qua chuyển thế luân hồi, tiền sinh kim thế, thời gian nghìn năm, cuối cùng tương tụ, Khương Tuyết cũng không muốn chia lìa nữa. Lưu Ly đứng ở một bên, nhìn thấy Lý Dương và Khương Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm, không để ý gì khác, trên mặt không khỏi có một nụ cười ý tứ. Chương này rất dài, phải bằng 4 Chương Thốn Mang, nếu tính Chương chuẩn thì khoảng 15/3 đó, MOD khi tính lương nhớ chú ý! Sau khoảng thời gian 48 ngày, nhóm dịch siêu tốc Thốn Mang đã dịch xong tác phẩm đầu tay của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị (gần 500 Chương). Cảm ơn huynh Shengaro đã giới thiệu bộ truyện này, và các dịch giả biên tập không các độc giả đã cổ vũ chúng tôi vượt qua những khó khăn, cản trở và sự phá hoại để hoàn thành bộ truyện này. @Thân gửi các bạn 4vn, nếu các bạn thấy sức mình không đủ sức để dịch tiếp bộ này thì mời các bạn cứ tự nhiên lấy về. Nhưng nhớ ghi nguồn đàng hoàng nhé, không cần chỉnh sửa nữa đâu vì nhóm dịch tàng thư viện làm khá cẩn thận rồi. Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang