Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Vừa rồi tên Minh Quân đó bị từ chối ngay ngoài cửa, mà Lý Dương cũng chỉ là Ma Quân mà thôi, mặc dù Xi Vưu đúng là rất coi trọng hắn, nhưng Nữ Oa nương nương cũng không nhất định phải nể mặt. Sư huynh, yên tâm, Nữ Oa nương nương này hẳn là sẽ cho chúng ta đi vào thôi. Từ hồi còn ở địa cầu tới bây giờ, Điền Cương rất gần gũi với Lý Dương, nên rất rõ ràng về tính cách Lý Dương, đương nhiên hiểu trong lòng Lý Dương lúc này khẩn trương như thế nào. Lý Dương miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, cũng không nói lời nào, mắt nhìn thẳng vào đại môn Nữ Oa Cung. Lúc này Lý Dương cảm thấy sao thời gian trôi qua quá thong thả, quả thực là hành hạ người chờ. Đột nhiên, đạo thân ảnh quen thuộc đang được chờ mong đi đến. Chính là Khổng Tước! - Ngưu Ma Vương. Khổng Tước cười đi tới, nhịp tim Lý Dương nhảy lên, hắn lo lắng nhất là câu "Các ngươi mời trở về đi", một khi bị cự tuyệt, hắn cũng không có biện pháp gì, không được Tu Linh thảo, không thể cứu Linh Linh, ngay cả Tam Sanh Thạch cũng không có nốt. - Khổng Tước. Thế nào rồi? Nương nương nói như thế nào? Ngưu Ma Vương lập tức hỏi. Khổng Tước cười nói: - Nương nương cho phép, các ngươi tiến vào đi. Bất quá ta phải nhắc nhở các ngươi, sâu trong cấm vực hạch tâm Hỗn Độn sơn rất nguy hiểm, Tu Linh thảo muốn hái là hái được đâu. Ngưu Ma Vương nhà ngươi là trâu hoang mặc dù lúc nào cũng giả ngốc, nhưng thực ra đầu óc không hề ngu, tin rằng biết nơi đó kinh khủng như thế nào. Lý Dương căn bản không nghe những lời Khổng Tước ần cần dặn dò về sau, hắn chỉ nghe được là nương nương cho phép, nương nương cho phép. Một câu vô cùng đơn giản cũng có nghĩa là hắn có thể đi vào, có thể tìm được Tu Linh thảo, có thể cứu Linh Linh, có thể mượn được Tam Sanh Thạch rồi. - Ha ha, nương nương quả nhiên cho lão ngưu ta đây chút mặt mũi, Lý Dương lão đệ, đi thôi. Chúng ta đi vào. Ngưu Ma Vương cười hắc hắc nói. Có vẻ cực kỳ hưng phấn, Điền Cương đứng một bên cười nhẹ rồi nói thầm: - Ở đó mà cho ngươi mặt mũi, phỏng chừng là chỉ nể mặt Xi Vưu Đại Tôn thôi. - Điền Cương tiểu tử, ngươi nói cái gì! Ngưu Ma Vương nhất thời trừng mắt Điền Cương lập tức cười giả lả nói: - Đâu có cười gì đâu. Ta nói sư bá quả là có uy tín. Ngưu Ma Vương lúc này mới hừ hừ vài tiếng hài lòng. Lúc này lại có một đạo thân ảnh bay tới, tốc độ cực nhanh, làm mấy người Lý Dương chấn động. - Bằng Ma Vương! Mắt Lý Dương khẽ nheo lại. Hắn nhưng nhớ rõ Bằng Ma Vương luôn luôn có sát ý mãnh liệt với hắn, ánh mắt lạnh như kia, ánh mắt tràn ngập sát ý, xem ra Bằng Ma Vương này một mạch giữ mối hận trong lòng, phỏng chừng có một cơ hội là ra tay giết Lý Dương ngay. "Dưới thần thức ta. Hắn không thể nào che dấu được, ta há có thể để cho hắn như ý." Lý Dương trong lòng cười thầm. Ngẩng đầu quay về phía Ngưu Ma Vương, Điền Cương nói: - Ngưu Ma Vương đại ca, Điền Cương sư đệ, chúng ta đi vào trước. Ngưu Ma Vương cũng quay về Bằng Ma Vương hừ lạnh nói: - Hoàng mao điểu. Kim Quang Càn Khôn Tráo bị phá rồi có phải là đến tìm vài cục Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, đem về luyện lại một kiện thần khí. Hừ, đáng tiếc rồi, cung điện của Nữ Oa nương nương không phải ai như ngươi chiêu có thể đi vào đâu. Còn Lão Ngưu Ta hả, ta vào trước nhé, không chờ ngươi được. Ngưu Ma Vương châm chọc một phen rồi ngạo nghễ cùng Lý Dương cùng Điền Cương bước vào đại môn của Nữ Oa Cung. Bằng Ma Vương bị châm chọc một hồi, sắc mặt nhất thời rất khó coi: - Hừ, tử man ngưu, sẽ có một ngày ta phải cho ngươi hối hận. Bất quá Bằng Ma Vương cũng rất biết tính toán. Hắn hoàn toàn không có biện pháp gì đối phó được với Ngưu Ma Vương. Trừ phi xin Hồng Quân đạo nhân ra tay. Xin Hồng Quân đạo nhân ra tay. Hắn Bằng Ma Vương bất quá chỉ là tọa kỵ nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa đã biết bao nhiêu năm qua chưa hề gặp Hồng Quân đạo nhân, với thân phận của Hồng Quân, há có thể vì hắn mà tiết hận? - Nương nương nói, mọi người được vào có thể đến hậu viện yên lặng chờ đợi, đến ngày mai năng lượng cuồng bạo ở Hỗn Độn sơn sẽ khôi phục trạng thái bình thường. Một thị nữ quay về ba người Ngưu Ma Vương mỉm cười nói. Ngưu Ma Vương gật đầu nói: - Điểm ấy bất tất nhiều lời, lão ngưu ta biết rất rõ. Ta đã tới đây vài lần rồi, đợi một ngày là việc nhỏ. Ngưu Ma Vương có vẻ rất quen đường, bay thẳng đến hậu viện. Điền Cương cũng tranh thủ ngắm nhìn Nữ Oa Cung. Nữ Oa Cung quả nhiên khác hẳn với Ma Thần Cung. Bên trong Nữ Oa Cung có các loại thực vật, các loại kì hoa dị thảo, hương sắc rực rỡ, xinh đẹp động lòng người, tản ra linh khí dày đặc, linh khí phiêu đãng trong Nữ Oa Cung, làm cho tâm thần vô cùng sảng khóai. Đường lối đan xen, Nữ Oa Cung này quả nhiên thật lớn, hồi lâu sau, ba người Lý Dương mới đi tới hậu viện. Thái Úc hôm nay từ sớm đã tới Nữ Oa Cung, Nữ Oa nương nương cân nhắc tình cảnh đặc biệt của hắn, cũng cho hắn vào cổng. - Thái Úc. Lý Dương vừa gọi vừa hướng về phía đỉnh tử nơi Thái Úc đang đứng. Điền Cương và Ngưu Ma Vương cũng lập tức đi theo, Thái Úc đang nghỉ ngơi trên một băng ghế ở đình tử, ánh mắt hướng về Lý Dương. Hiển nhiên, hắn cũng thấy Lý Dương rồi. Trên mặt Thái Úc lộ vẻ tươi cười: - Lý Dương! Ngươi quả thật có đảm khí, dám đến đây thật. Ta còn tưởng rằng ngươi không dám đến nữa! Thái Úc lạnh nhạt cười nói. - Sư huynh ta làm sao có thể không đến được? Nếu không đến, cũng chỉ vì Nữ Oa nương nương không cho chúng ta vào. Điền Cương giở giọng lý luận. Lý Dương cười: - Thái Úc Minh Đế, ta nói đến là đến, chỉ cần ngươi những gì ngươi hứa với ta ngày đó là được. Thái Úc ngửa mặt lên trời cười dài. Sau khi thu liễm nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Dương nói: - Ta là ai? Có khi nào nói làm mà không làm? Chỉ cần ngươi lấy được Tu Linh thảo cứu con gái ta, kể cả muốn lấy Tam Sanh Thạch ta cũng cho luôn, chứ đừng nói là mượn. Lý Dương gật gật đầu. Đột nhiên Lý Dương ngửa đầu nhìn về phía phía sau hậu viện. Nơi đó có đỉnh núi đen kịt âm u. Đó chỉ là một tòa núi nhỏ chỉ cao gần ngàn thước, nhưng chung quanh đỉnh núi màu đen kia lại bị bao vây bởi một cổ năng lượng kinh khủng. Từng đạo kim sắc thiểm điện và lục sắc thiểm điện không ngừng phát ra, thậm chí nếu dùng mắt căn bản không thể thấy được đỉnh núi. Chung quanh quả núi không gian không ngừng vỡ vụn, sau đó lại ngưng tụ, rồi lại vỡ vụn, từng kẽ nứt không gian không ngừng xuất hiện vô số đạo kim sắc thiểm điện và lục sắc thiểm điện với uy lực rất mạnh. Quả thực cực kỳ hãi nhân! - Hô!. Đây hẳn là Hỗn Độn sơn rồi? Điền Cương trợn tròn mắt: - Sao nhiều hỗn độn thạch vậy, nói vậy Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch cũng không thể ít. Hắc hắc, nếu ta dùng Tụ Lí Càn Khôn thuật, trực tiếp thu hết sạch, không biết Nữ Oa nương nương có tức giận không? - Hồ đồ! Ngưu Ma Vương nhất thời trừng mắt, lòng cũng cả kinh. Điền Cương đúng là điếc không sợ súng. Người khác muốn một khối Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch đã rất khó rồi, nhưng Điền Cương này lại tham vọng quá, trực tiếp muốn cướp sạch cả Hỗn Độn sơn, quả thực lòng tham không đáy. - Nếu không sợ nương nương tức giận thì thử đi. Nếu Nữ Oa muốn giết ngươi, ngươi hãy tự lo lấy thân nhé! Lý Dương cười nói, cả người hắn lúc này dựa vào một ngọc trụ trong tử đình, chân gác lên lan can, tùy ý rút bình rượu ra tu một hơi, có vẻ thích ý vô cùng, tựa hồ không chút lo lắng việc sắp tiến vào Hỗn Độn sơn. - Hừ! Một đạo hừ lạnh vang lên trong hậu viện. Cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, chính là Bằng Ma Vương với một thân kim y, Lý Dương nhưng không thèm quay đầu lại, vẫn uống rượu như trước, thần thức hắn sớm đã biết đây là Bằng Ma Vương cao ngạo rồi. - Man ngưu. Ngươi không phải nói là ta không thể vào sao? Ta bây giờ cũng vào đây rồi, ngươi còn nói gì nữa không? Bằng Ma Vương lãnh thanh hỏi, đồng thời chậm rãi bước về phía góc đình tử có bọn Lý Dương, không để ý đến Ngưu Ma Vương chút nào. - Đó là Nữ Oa nương nương tôn trọng Hồng Quân đạo nhân nên mới cho ngươi vào. Nếu không ngươi há có thể vào được, chẳng lẽ ngươi cho là ngươi là vĩ đại lắm sao? Ngưu Ma Vương lạnh lùng nói. Bằng Ma Vương đi đến trước mặt Ngưu Ma Vương, nhìn chằm chằm vào Ngưu Ma Vương, trong mắt bắn ra nhiều tia quang mang, Ngưu Ma Vương cũng xem ra chẳng chịu lép vế, chỉ cần một lời không bằng lòng là lao vào đánh ngay. Bằng Ma Vương cân nhắc đến thực lực của Ngưu Ma Vương, hừ một tiếng, rồi ly khai đình tử. Lúc quay lưng đi. Bằng Ma Vương liếc mắt nhìn Lý Dương với tràn ngập sát ý, nhưng Lý Dương từ đầu tới cuối vẫn không thèm liếc mắt nhìn hắn, một mực uống rượu… Thời gian đều đặn trôi qua, tần suất uống rượu Lý Dương rất ổn đinh, cứ tợp hết ngụm này đến ngụm khác. Không biết bao lâu sau, chỉ biết là thiểm điện cuồng bạo phía ngoài Hỗn Độn sơn bắt đầu từ từ thu liễm. Lúc này, Lý Dương cũng thu hồi tửu bình. - Hô hô… Gió hú lên như trong địa ngục, vô số những cơn gió điện từ chui tọt vào sâu trong Hỗn Độn sơn, chỉ trong chốc lát, chung quanh Hỗn Độn sơn vốn năng lượng cuồng loạn đã hoàn toàn biến mất. Cả hỗn độn không gian chung quanh cũng ổn định lại. Trong lúc nhất thời, cả Hỗn Độn sơn im lặng vô cùng, chung quanh chỉ thấy thấp thoáng từng đám mây trắng lơ lửng bay qua, không còn những tia chớp lóe ra. - Bái kiến nương nương! Đột nhiên một thanh âm truyền đến đình tử, bọn người Lý Dương cũng xoay người nhìn lại, quả nhiên Nữ Oa nương nương dẫn theo hai thị nữ phiêu nhiên rảo bước đi tới. - Bái kiến nương nương! Cơ hồ tất cả mọi người ở đây một chân quì xuống cung kính chào. Sở dĩ nói là "cơ hồ" bởi vì còn có người không chịu quỳ, đó là Bằng Ma Vương. Bằng Ma Vương chỉ khẽ khom người chào mà thôi, có vẻ cực kỳ cao ngạo. - Mời chư vị đứng lên. Thanh âm Nữ Oa nương nương rất bình thản, mọi người cảm thấy có một cảm giác ấm áp. Bọn Lý Dương cũng đứng lên. - Hôm nay, Hỗn Độn sơn rốt cục khôi phục sự an tĩnh. Chiếu theo quy củ, thì sự an tĩnh này sẽ diễn ra suốt thời gian một năm. Do đó, chư vị ở đây có cơ hội tiến vào trong đó rồi. Ai muốn lấy Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, mỗi người nhiều nhất có thể chỉ lấy được một khối, lớn hoặc nhỏ. Ai có lòng tham sẽ bị trực tiếp phong bế nguyên thần. Giam giữ một ngàn năm. Nữ Oa nương nương lạnh nhạt nói. Tất cả mọi người im phăng phắc. Không ai dám nói gì khác. Hỗn Độn sơn là lãnh địa của Nữ Oa nương nương, để cho bọn họ vào khai thác Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch đã là đại ân rồi, nếu còn tham lam, bị nương nương trừng phạt cũng chẳng trách ai được. - Hôm nay ngoại trừ khai thác Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch. Hoàn có không ít người muốn đi tìm Tu Linh thảo. Đối với những người kiếm Tu Linh thảo này, bổn tôn nhắc nhở các ngươi, không được đến gần vòng hào quang có kim sắc thiểm điện và lục sắc thiểm điện, một khi vào gần khu vực đó có chết cũng đừng trách ta không nói trước. Nữ Oa nương nương nói xong liền xoay người ly khai. Nhìn theo Nữ Oa nương nương ly khai, Điền Cương nghi hoặc nói: - Nữ Oa nương nương không nói rõ? Có những người nói là đến tìm Tu Linh thảo, trên thực tế lại khai thác Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, thì phải xử lý như thế nào? Ngưu Ma Vương cười nói: - Tất cả những gì phát sinh trong Nữ Oa Cung đều nằm trong lòng bàn tay của nương nương, ngươi tranh thủ kiếm thêm một chút Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch chắc chắn ngài cũng biết. Nên đừng có nổi lòng tham, chúng ta vào đây để tìm Tu Linh thảo, không phải tìm Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch. Nếu không… - Nếu không thì nguyên thần bị bế, phong bế ngàn năm. Điền Cương cười nói, vừa rồi hắn đương nhiên nghe rõ. Thái Úc đột nhiên xoay người nói: - Lý Dương, chúng ta có thể vào rồi. Nói rồi, cũng mặc kệ Lý Dương, một mình một người bay về phía Hỗn Độn sơn. - Đi! Lý Dương cũng đi bay theo, Điền Cương và Ngưu Ma Vương cũng bay theo sau. Chỉ là Ngưu Ma Vương nguyên vốn tưởng rằng Bằng Ma Vương sẽ đến tìm Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, bỗng nhiên cũng bay theo bọn họ. Hắn hiểu rằng, Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch được khai thác ở ngoài Hỗn Độn sơn. Không gian trong Hỗn Độn sơn là một không gian dộc lập, có chứa thần khí đặc thù. Trong không gian hạch tâm, căn bản không thể khai thác Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch được. Một đoàn người do Thái Úc dẫn đầu, trực tiếp nhắm một động khẩu đen ngòm trong Hỗn Độn sơn bay vào, trong động khẩu tối tăm đó là một thông đạo thật dài thập phần hắc ám. Mấy người bay vào trong thông đạo, hướng thẳng vào phía trong phi hành. - Hỗn Độn sơn bất quá cũng đâu có lớn lắm? Ta sao lại cảm giác thông đạo này chí ít cũng phải quá vạn thước rồi, hơn nữa bên trong thông đạo này tựa hồ căn bản không thể dùng thần thức. Điền Cương tỏ vẻ nghi hoặc. Giống với Lôi Viêm Địa Ngục, nơi này căn bản không có cách nào sử dụng thần thức. Bay được một lát, Điền Cương không còn gì để nói nữa. Đâu chỉ vạn thước? Với tốc độ của mọi người, mọi người ít nhất bay đi hơn mười vạn thước rồi, nếu so sánh khoảng cách thì cả Hỗn Độn sơn chỉ là một cái chấm to mà thôi, điều này không khỏi làm cho mọi người cảm thấy hơi kì quái. - Tới nơi. Thanh âm Thái Úc đột nhiên vang lên. Nhất thời, mọi người hai mắt sáng ngời, rốt cục từ thông khẩu hắc ám bay ra ngoài, cuối thông đạo là một không gian hắc ám thật lớn, liếc hết tầm mắt cũng không thấy biên giới. Bất quá trong không gian hắc ám có một kim sắc lục sắc quang quyển (quả cầu ánh sáng), từng đạo thiểm điện lóe ra. - Hoàng mao điểu. Ngươi sao cũng mò đến đến đây, ngươi không phải đi tìm Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch sao? Ngưu Ma Vương quay lại nhìn thẳng vào Bằng Ma Vương ở phía sau. Bằng Ma Vương cười nói: - Ta đến nơi này không liên quan gì tới ngươi? Ta không tìm Tu Linh thảo, hơn nữa cũng không thực lực làm như vậy, chẳng lẽ đến xem không được à? Nương nương không cấm ta, ngươi lại dám nói này nói kia? - Ngươi tốt nhất thành thật đi. Nếu không… Ngưu Ma Vương nhìn chắm chằm vào Bằng Ma Vương. Lúc này Lý Dương, Điền Cương đi theo Thái Úc hướng về sâu trong hạch tâm Hỗn Độn sơn cấm vực bay đi, Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn Bằng Ma Vương rồi cũng đuổi theo. Trong mắt Bằng Ma Vương hiện lên một tia lãnh quang, khẽ cười lạnh, thân hình chợt lóe lên, cũng vội vàng đuổi theo. Tập 10: Tam Sanh Thạch