Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Ảo Quang chân nhân (nguyên tác là Tiêu Diêu tán nhân nhưng mình nghĩ là có vấn đề - vo vong) và một số đệ tử cao cấp của Tinh Cực tông, ví dụ như Tế Trường Phong, Lý Phong Du mấy người đều cùng đi tới. Vốn theo lệnh của Tiêu Diêu tán nhân, các đệ tử Tinh Cực tông đều không được đi tới, nhưng chuyện đoạt bảo tại Vân Vụ sơn đã tạo thành rung động quá lớn. Giờ phút này, khắp cả Côn Luân tiên cảnh, vô luận là các tông phái tu yêu giả hay tu tiên giả, cơ hồ quá nửa số người đều đến, chỉ thấy dày đặc trên bầu trời là vô số những tu tiên giả hoặc tu yêu giả, ai nấy cũng đều có vẻ mặt vô cùng khó coi. Bởi vì... các vị tiền bối bị chết quá nhiều. Đệ tử của mỗi một tông phái đều để lại một miếng ngọc giản lại môn phái của mình, miếng ngọc giản đó gắn liền với khí tức của mỗi đệ tử, một khi đệ tử đó hồn phi phách tán thì ngọc giản cũng sẽ tự động vỡ nát, tông phái tự nhiên sẽ biết được đệ tử của mình đã chết. Lần này, vô luận là thập đại tông phái hay là các tông phái ẩn thế, hoặc là Thượng Thanh cung, hoặc là Thục Sơn kiếm phái, các tán tiên cao cấp gần như đã chết sạch. Tây Cực môn, Kim Cương môn, Ngũ Hành môn, Độn Giáp tông, Tạm Thiết tông, các tán tiên đều bối tiến vào toàn bộ đều tử vong, chẳng có một ai may mắn sống sót. Một số môn phái cổ lão ẩn thế, có lịch sử so với Thượng Thanh cung còn dài hơn như Thiết Sam tông, Tuyết Binh tông cũng có các vị tiền bối trưởng lão tiến vào, ví dụ như bạch mi lão giả đó chính là đệ nhất cao thủ trong một môn phái ẩn thế… Tộc trưởng của lưỡng đại yêu tộc của tu yêu giả, Dương tộc và Báo tộc đều đã chết đi, Công Tôn Dương, Hắc Mạc tam yêu đều đã chết rồi... Phàm là các cao thủ tương đương với Thiên Tiên kì hoặc hơn cũng đã chết đi sạch sẽ, trong đó có cả vị trưởng lão thanh danh vang dội là Ngọc Minh trưởng lão. Còn về các vị trưởng lão ở Thượng Thanh cung một mực bế quan cho tới lần này mới xuất hiện đích xác cũng đã chết đi sạch. Thục Sơn kiếm phái cũng chẳng may mắn gì hơn. Trừ Kim Kiếm tôn giả may mắn sống sót, tất cả những tán tiên tiến nhập vào Vân Vụ sơn đều đã chết hết. Lần này, cuộc tranh bảo ở Vân Vụ sơn đã khiến cho quá nửa số cao thủ đạt trên Thiên Tiên cảnh giới chết đi quá nửa, đặc biệt là Thục Sơn kiếm phái và Thượng Thanh cung, lần này cả hai đều đã dốc toàn lực ra, số người chết lại càng nhiều. Trừ Thục Sơn kiếm phái và Thượng Thanh cung, một số cao thủ tự nhận là võ công cao cường ở các môn phái khác cũng chết đi một cách thập phần gọn ghẽ. Tử vong! Ngoài ra là các tiền bối, các siêu cấp cao thủ ở các tông phái, tất cả đều liên tục tử vong. Thượng Thanh cung có tới gần vạn đệ tử, Thục Sơn kiếm phái cũng có gần vạn đệ tử, ít nhất hai bên cũng có tới một nửa nhân mã đến Vân Vũ sơn. Mà không chỉ có hai phái đó, nhân mã từ các tông phái kéo đến cũng gần như vậy. Còn có cả các tu yêu giả, khắp bên ngoài Vân Vụ sơn, mấy chục vạn tu tiên giả tu yêu giả từ khắp Côn Luân tiên cảnh đều đã kéo đến đây. Không có một người nào to gán dám bước vào bên trong. Đến cả các tiền bối tán tiên trong tông phái đều đã chết rồi, đám hậu bối này làm sao dám tiến vào chứ? Cho nên cả mấy chục vạn tu chân giả này đều chừng mắt nhìn vào Vân Vụ sơn mà đợi có người từ trong đó đi ra. Đột nhiên… Một quầng sáng tử sắc lóe lên rồi tiêu tan. - Thiết Oa chân nhân! Ảo Quang chân nhân vừa liếc mắt cái đã nhìn thấy Thiết Oa chân nhân, còn có cả Cửu Vĩ Yêu Hồ Tuyết Cơ và Huyền Thiết Kiếm Hùng "Sa" đang trọng thương, tam đại yêu thú đều đang mau chóng lao xuống. - Thiết Oa chân nhân, tôn nhi Lý Dương của ta hiện nay thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ? Ảo Quang chân nhân lập tức ngự không bay đến rồi vội vã hổi. Đối mặt với Vân Vụ sơn, bọn họ đều không dám đi lên, dù sao số người đã chết cũng quá nhiều rồi. Thiết Oa chân nhân cười khổ quay đầu nhìn lại Vân Vụ sơn, tiếp đó lại nhìn về phía những tu yêu giả tu tiên giả đang ở bên ngoài Vân Vụ sơn mà không dám tiến vào rồi cười khổ lắc lắc đầu. - Ảo Quang, tôn nhi của ngươi được Tiêu Diêu tán nhân chiếu cố, bây giờ vẫn có thể coi là an toàn. Bất quá thần kiếm Tử Điện xuất thế, bốn vị Đại La Kim Tiên đã bắt đầu tranh đấu. Đến lúc đó, Tiêu Diêu tán nhân có lẽ còn chẳng lo nổi cho mình. Lý Dương rút cục có gặp nguy hiểm hay không, khó nói, khó nói lắm! Khi mấy người Thiết Oa chân nhân hạ sơn thì Tiêu Diêu tán nhân còn chưa luyện hóa thần kiếm Tử Điện, Thiết Oa chân nhân đương nhiên không biết tình huống lúc sau như thế nào. - Bốn vị Đại La Kim Tiên tranh đoạt thần kiếm Tử Điện? Ảo Quang chân nhân trợn tròn mắt, các tu tiên giả xung quanh cũng lập tức nghe thấy lời nói đó, tin tức nhanh chóng được lan truyền ra. Đại La Kim Tiên trong mắt đám tu tiên giả tu yêu giả này đều là chí cao. Đó là các cao thủ tuyệt đối trong truyền thuyết, tứ đại cao thủ tranh đoạt thần kiếm Tử Điện, bất cứ tu tiên giả hay tu yêu giả nào cũng bắt đầu ảo tưởng, bốn vị Đại la Kim Tiên tranh đấu, đó còn không phải là trời long đất lở sao? - Những người khác thì sao? Đột nhiên có người khác hướng về phía Thiết Oa chân nhân rồi hét lên. Thiết Oa chân nhân lạnh nhạt đáp: - Trừ bốn vị Đại La kim tiên, Kim Kiếm tôn giả cà Lý Dương, những người còn lại toàn bộ đều đã chết rồi! Toàn bộ đều đã chết rồi! Các tu tiên giả tu yêu giả bên ngoài Vân Vụ sơn, người nào người nấy trong lòng đều có một tia kỳ vọng, kỳ vọng tiền bối trong môn phái của mình còn có thể sống sót. Nhưng Thiết Oa chân nhân nói ra câu này đã khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ. - Sư tôn! Một tu tiên giả lập tức quỳ xuống, nước mắt chảy đầy mặt. - Sư thúc tổ! Mấy chục tu tiên giả quỳ xuống, trong lòng người nào cũng cảm thấy khó chịu. - Đại Trưởng lão! Các tu tiên giả phần lớn cả đời đều sinh song trong tông phái, đối với tông phái đều cực kỳ trung thành, đối với sư tôn đều giống như đối với phụ thân mình vậy. Còn về các vị đệ nhất cao thủ trong môn phái chính là chỗ để các đệ tử của tông phái kiêu ngạo, là chỗ dựa tinh thần! Hiện nay sư tôn của bản thân đã chết, cột trụ tinh thần của tông phái cũng sụp đổ, đám tu tiên giả tu yêu giả này sao có thể không thương tâm cơ chứ? - Lý Dương con trai ta, nó... Lý Phong Du cũng vô cùng lo lắng, đao mang dưới chân lập tức lóe lên, y định lao vào Vân Vụ sơn. - Quay lại! Ảo Quang chân nhân thấy Lý Phong Du muốn lao vào Vân Vụ sơn thì liền lập tức quát lớn, đồng thời thân hình cũng bay đến chắn trước mặt Lý Phong Du. - Phụ thân, Lý Dương nó... Lý Phong Du thật sự đã rất lo lắng rồi, đối với Lý Dương y chưa bao giờ làm trách nhiệm của một phụ thân, bây giờ nhi tử của mình sinh tử chưa biết, làm sao y có thể không lo lắng cơ chứ? Ảo Quang chân nhân hung hăng trừng mắt nói: - Hừ, nghiệt tử, đến cấp cao thủ như Ngọc Minh chân nhân cũng chết rồi, Thiết Oa chân nhân cũng đã trọng thương, tiểu tử ngươi đi vào chẳng phải là chịu chết sao? Cút về cho ta! Ảo Quang chân nhân cực kỳ lãnh khốc nói. Quyền uy của Ảo Quang chân nhân tại Tinh Cực tông tuyệt đối là tối cao, lão đã tức giận, lại thêm những lời mà lão nói cũng có đạo lí, Lý Phong Du chẳng còn cách nào đành đứng lại giữa không trung rồi nhìn về phía sâu trong Vân Vụ sơn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Vụ sơn, cuộc tranh đoạt thần kiếm Tử Điện chắc chắn sẽ có kết quả, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Đột nhiên… - Có người xuống rồi! Theo tiếng hét của mọi người, chỉ thấy từ phía sâu trong Vân Vụ sơn xuất hiện một nhân ảnh mờ nhạt, lúc này quầng sáng màu tím sớm đã tiêu tán, mọi người đều có thể nhìn rõ nơi sâu nhất trên Vân Vụ sơn. Tại nơi cực kỳ thâm sâu của Vân Vụ sơn. Chỉ thấy tại sâu trong Vân Vụ sơn… Gió nhẹ phe phẩy, mâu mù lượn quanh, ẩn ước trong đám sương mù xuất hiện một vài thân ảnh mờ ảo. Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân ngự không mà bay từ trên Vân Vụ sơn xuống, Kim Kiếm tôn giả, Nam Cung Lam và Hữu Di đang ôm thi thể Tằng Phong ba người đang ở phía sau, năm người cứ như vậy mà từ trên Vân Vụ sơn ngự không bay xuống một cách uy nghiêm. Phía bên kia của Vân Vụ sơn là những tiếng sóng đánh ầm ầm vang lên từ Hoàng Tuyền hải. - Nghĩa phụ, chúc mừng người đã đoạt được thần kiếm Tử Điện! Lý Dương vui mừng cười hì hì mà chúc mừng Tiêu Diêu tán nhân bên cạnh. Tiêu Diêu tán nhân nhìn Lý Dương rồi cười nói: - Ha ha, Lý Dương a, nghĩa phụ đoạt được thần kiếm Tử Điện, thu hoạch của con cũng không tồi a, vị tiên đế Thiên Nhàn Tử đó không ngờ lại lưu lại loại trân bảo như "Thanh Vân", sau này con tiến nhập vào Ma giời nghĩa phụ cũng yên tâm hơn một chút rồi! Lý Dương nghĩ đến chuyện mình đoạt được Thanh Vân mà chỉ tiên đế mới có, sáu thanh tiên kiếm để hợp thành tiên khí Xích Tiêu, còn có túi Tiểu Càn Khôn nữa, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười rạng rỡ. Thời khắc này, tâm tình của Lý Dương và Tiêu Diêu tán nhân đều cực kì tốt. Nhưng, bọn họ lại không hề phát hiện ra biến hóa của Hữu Di... Hữu Di vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt vốn luôn phảng phất như một hồ nước chết đã bắt đầu chậm rãi tập trung trở lại, một tia quang mang lạnh lẽo sắc bén lóe lên rồi lập tức biến mất, bạch sắc chủy thủ giấu trong nguyên anh bà ta bắt đầu xoay chuyển. Tiên khí mà lần này Tằng Phong và Hữu Di mang theo chính là "Phệ Hồn Âm Dương chủy", chủy thủ mà Tằng Phong sử dụng là âm chủy còn của Hữu Di là dương chủy có màu trắng. Hữu Di vẫn đang cúi đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng bởi vì cúi đầu, lại ở phía sau nên lúc này cả Lý Dương và Tiêu Diêu tán nhân đều không phát hiện ra. Sắc mặt của Hữu Di lúc này từ từ đỏ hồng lên, mà trên nguyên anh của bà ta cũng chậm rãi xuất hiện một tia hỏa diệm... - Lý Dương, nghĩa tử của Tiêu Diêu tán nhân, người thân duy nhất của Tiêu Diêu tán nhân! Lúc trước Ngọc Minh chân nhân đã nói cho bà ta, trong đầu Hữu Di vang lên những tiếng: - Hung thủ giết chết Ngạn nhi, hủy đi nhục thể của Tằng Thăng. Hiện nay Tiêu Diêu tán nhân có thần kiếm hộ thể, Hữu Di biết bản thân khẳng định không phải là đối thủ của lão, cho nên mục tiêu của bà ta chính là Lý Dương. Giết chết Lý Dương đối với Tiêu Diêu tán nhân là một đả kích cực lớn! Cái cảm giác thống khổ khi người thân chết đi bây giờ Hữu Di đã biết, bà ta muốn để cho Tiêu Diêu tán nhân cũng phải thưởng thức cái mùi vị của sự thống khổ đó. Nguyên anh không ngừng bị thiêu đốt trong ngọn hỏa diệm bừng bừng, thống khổ vô bỉ, nhưng nụ cười trên mặt Hữu Di càng ngày càng xán lạn. - Xoẹt! Dương chủy trong Phệ Hồn Âm Dương chủy sau nháy mắt đã lóe lên, mục tiêu chính là Tiêu Diêu tán nhân. Đồng thời bà ta còn dùng nguyên anh thiêu đốt nguyên thần làm cho công lực tăng lên cả mười lần, thân thể Hữu Di lúc này lao theo dương chủy mà hướng về phía Tiêu Diêu tán nhân. Khoảng cách thật sự quá ngăn, nhưng thần kiếm Tử Điện của Tiêu Diêu tán nhân sau nháy mắt đã ngăn cản được thanh chủy thủ. - Muốn chết! Tiêu Diêu tán nhân lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn về Hữu Di, kẻ vừa đánh lén, tại sơn động trong lòng núi lão không giết Hữu Di chính là bởi vì tình cảm mà Hữu Di giành cho Tằng Phong và nhãn thần thản nhiên cầu chết của Hữu Di khi đối mặt với thần kiếm Tử Điện, điều này làm lão nhớ lại chuyện năm đó giữa lão và Ti Cơ, khiến tâm thần lão rung động, do đó mới tah cho bà ta một mạng, ai ngờ Hữu Di lại muốn đánh lén. Thân hình Lý Dương lúc này chợt lóe lên, hắn tránh ra để cho nghĩa phụ mình xuất thủ đối phó Hữu Di. Hữu Di vốn chỉ cách Tiêu Diêu tán nhân có mấy chục mét, với thực lực hiện nay đã được bạo tăng gấp mười lần của Hữu Di, sau khi Tiêu Diêu tán nhân ngăn cản được dương chủy thì Hữu Di đã đến được trước mặt Tiêu Diêu tán nhân rồi. - Hừ! Thần kiếm Tử Điện hóa thành môt đạo hồng quang rồi trực tiếp bắn thẳng tới nguyên anh của Hữu Di, với tốc độ khủng khiếp của thần kiếm Tử Điện, Hữu Di căn bản không thể né kịp, thần kiếm Tử Điện sau nháy mắt đã xuyên qua nguyên anh bà ta, đáng tiếc nguyên anh của Hữu Di lúc này đã biến thành một đám lửa. Thần kiếm Tử Điện xuyên qua một đám lửa, có hiệu quả không đây? Không có! - Lại cho ta thêm một chút thời gian nữa! Hữu Di cố nhịn thống khổ do nguyên thần bị thiêu đốt gây ra, bà ta biết rõ mình đã sắp hồn phi phách tán, nhưng trong khát vọng trong lòng bà ta đã cho bà ta thêm một chút thời gian. - Chỉ cần một chút thời gian, một chút là đủ rồi! Trong lòng Hữu Di đang khao khát một việc, đó là bạo phát ra thực lực trước nay chưa từng có trong thời khắc sinh tử. - Vù! Trong nháy mắt thân thể Hữu Di đã hóa thành một đạo hồng quang, Hữu Di chỉ cách Lý Dương có mấy chục mét, với tốc độ của Hữu Di thì khoảng cách mấy chục mét thậm chí chẳng đủ để cho Lý Dương phản ứng, bởi vì tốc độ của Hữu Di thực sự quá nhanh. Đạo hồng quang đó phảng phất như nhanh ngang với thần kiếm Tử Điện vậy. Đây chính là thiêu đốt nguyên thần, một vị Đại La Kim Tiên bạo phát nguồn sức mạnh cuối cùng trước khi chết. - Oành! Lý Dương chỉ cảm thấy trước mắt mình có một đạo hồng quang, ngay sau đó đan điền hắn lập tức chấn động, thậm chí khi còn chưa có chút thời gian phản ứng nào thì một luồng năng lượng cường đại đến đáng sợ đã phá nát đan điền hắn sau nháy mắt, sau đó lại trực tiếp công kích đến hạch tâm của thân thể Lý Dương là đao phách. - Bùm! Một âm thanh vang lên lanh lảnh, đao phách của Lý Dương liền bị oanh kích thành hai nửa… Nhục thể của Lý Dương còn bị một kích cường đại đến đáng sợ của Hữu Di công kích trúng, sau nháy mắt hắn đã bị kích bay về phía bên kia của Vân Vụ sơn, Hoàng Tuyền hải, cũng chính là Tử Vong hải. Năng lượng của Hữu Di quá cường đại, Lý Dương bị đánh cho hóa thành một mũi tên mà bắn thẳng vào trong Hoàng Tuyền hải trong nháy mắt. - Bùm! Đao phách đã trở thành thực thể, thanh âm nứt vỡ tuy rất nhỏ nhưng không biết tại sao Tiêu Diêu tán nhân lại nghe thấy một cách thập phần rõ ràng. Tiêu Diêu tán nhân hiểu rất rõ Lý Dương, lão biết hạch tâm của thân thể Lý Dương chính là đao phách! Đao phách bị vỡ làm hai mảnh, đó… Thanh âm nứt vỡ nhỏ bé đó phảng phất như còn đáng sợ hơn cả cửu thiên thần lồi, loáng một cái lão đã bị chấn cho trở nên ngây ngốc. Tiêu Diêu tán nhân, người mỉm cười khi phá tan lần thiên kiếp tán tiên thứ chín lại bị một thanh âm nứt vỡ cực kỳ nhỏ bé đó chấn trụ. - Không thể, không thể, thần kiếm Tử Điện đã phá tan nguyên thần trong nguyên anh Hữu Di, đáng lẽ Hữu Di đã phải hồn phi phách tán. Sao có thể, không thể, sao có thể, sao có thể? Đao phách, đao phách, đao phách vỡ rồi, đao phách vỡ rồi! Trong tâm thần của Tieu Diêu tán nhân rung động vô cùng kịch liệt, lão đã đứng bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma rồi. Đão phách vỡ rồi, người lấy đao phách làm hạch tâm thân thể như Lý Dương nhất định sẽ chết! - Ha ha, Tiêu Diêu tán nhân, cho dù phu phụ ta chết cũng phải khiến ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi vĩnh viễn phải giống như đang ở trong địa ngục, ha ha… Thanh âm của Hữu Di vang lên khắp cả Côn Luân tiên cảnh, sau đó thì hoàn toàn tiêu tan, toàn bộ thân thể và nguyên anh của Hữu Di đã bị luồng hồng quang đó thiêu đốt thành tro bụi. - Bùm! Thâm thể của Lý Dương va mạnh vào Hoàng Tuyền hải, tiếng "bùm" đó khiến cho Tiêu Diêu tán nhân chấn động. Lão đã tỉnh táo lại rồi! - Lý Dương! Tiêu Diêu tán nhân rống lên một tiếng trầm thấp, thân hình lão sau nháy mắt đã hóa thành một đạo quang mang, lão không có bất kỳ chút do dự nào mà lao thẳng vào trong Hoàng Tuyền hải. Khắp cả Côn Luân tiên cảnh đều biết đến một truyền thuyết, đó là phàm là tiến nhập vào Hoàng Tuyền hải, vô luận là ai cũng đều chẳng thể sống mà đi ra! Tập 6: Phong khởi vân dũng