Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 42

Hạ Nhạc vốn thích ngủ nướng, trước đây, cô thường ngủ đến tối mới dậy, một ngày ăn một bữa là chuyện bình thường.

Nhưng từ khi cô đến thời đại này, cô nhận ra mình đã vô tình hình thành thói quen sinh hoạt tốt, quả thật lành mạnh hơn nhiều.

Trước khi trời sáng, Hạ Nhạc ra sân sau rửa mặt, dọn dẹp và cho gà ăn, sau đó kéo Hạ Thiệu Minh đang ngủ say dậy nấu bữa sáng với cô.

Vo gạo xong cho vào nồi, Hạ Nhạc liếc nhìn Hạ Thiệu Minh đang ngồi trước bếp lửa, mặc dù cậu ấy chưa tỉnh hẳn nhưng ít nhất cũng đã nhóm lửa xong.

Hạ Nhạc đậy nắp nồi lại, định ra sân sau nhặt hai quả trứng.

Nhưng cô vừa bước ra cửa, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ bé ngồi trên ghế đá ở góc sân trước.

Chung Ngọc Quế quay lưng về phía Hạ Nhạc, cúi đầu nghịch móng tay, trông rất đáng thương.

“Em làm gì ở đây vậy?” Hạ Nhạc vừa đi về sân sau vừa quay đầu nhìn Chung Ngọc Quế: “Lâm Hoa Hoa đâu rồi?”

Chung Ngọc Quế đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay khi cô bé nhìn thấy Hạ Nhạc, vẻ lo lắng trên mặt cô bé bỗng phóng đại lên gấp nhiều lần. Khi cô bé chạy đến bên cạnh Hạ Nhạc, sự lo lắng của cô bé đã bộc lộ rõ ràng.

“Lâm Hoa Hoa vẫn đang ngủ.”

Cô bé im lặng vài giây, rồi hỏi: “Anh trai chị cũng chưa về à?”

“Chưa, trước đó anh ấy đã nói là không về nhanh được.” Hạ Nhạc nhìn thấy năm quả trứng trong chuồng gà từ xa, nhiều hơn cô nghĩ, vui vẻ hẳn lên, bèn nói: “Em chưa ăn sáng phải không? Lát nữa chị sẽ chiên thêm một quả trứng, ăn chung nhé.”

Chung Ngọc Quế vội vàng lắc đầu, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Lê, cô bé lo lắng nắm lấy cánh tay của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc khó hiểu nghiêng đầu liếc nhìn cô bé, lúc này mới phát hiện ra quầng thâm dưới mắt Chung Ngọc Quế, vẻ mặt tiều tụy và thiếu sức sống.

Chung Ngọc Quế vốn một đứa trẻ hoạt bát và hồn nhiên, hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất lực như vậy.

Trái tim Hạ Nhạc thắt lại nhưng cô vẫn không ngừng lấy trứng từ chuồng gà.

“Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khi cô hỏi như vậy, Chung Ngọc Quế gần như không kìm nén được nữa, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Em… Tối hôm qua em ngủ ở nhà Dì Yến, chị em, tối hôm qua chị ấy không về…”

Tay Hạ Nhạc khựng lại, sự hoảng loạn trong mắt thoáng qua rồi lại như bình thường, tiếp tục lấy những quả trứng còn lại.

“Dì Yến có nói gì không?”

Chung Ngọc Quế gật đầu thật mạnh: “Dì Yến nói chú Trương đã về, bảo bọn em đừng lo lắng. Nhưng, nhưng mà em, em vẫn nhớ chị gái… Chị gái chưa bao giờ không về nhà vào ban đêm cả.”

Hạ Nhạc không trả lời.

Nếu chú Trương đã về, tại sao Hạ Thiệu Hoa lại không về?

Hơn nữa ngay cả Chung Cửu Hương cũng không về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì…

Hạ Nhạc nhìn Chung Ngọc Quế chỉ mới bảy, tám tuổi, cho cô một ánh mắt yên tâm.

“Ăn sáng trước đi, ăn xong chúng ta sẽ cùng đi tìm họ.”

Chung Ngọc Quế hít mũi rồi đáp: “Vâng!”



Ban đầu Hạ Thiệu Minh vẫn còn mơ màng, cho đến khi ngửi thấy mùi trứng rán từ trong bếp, hai mắt đột nhiên mở to, tinh thần sảng khoái đứng bật dậy.

Trên bàn ăn, mắt Chung Ngọc Quế đỏ hoe ăn hết cháo, Hạ Nhạc chia cho cô bé thêm nửa quả trứng.

Chung Ngọc Quế không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ăn hết.

Hạ Thiệu Minh ở bên cạnh ngạc nhiên.

Cậu ấy hỏi nhỏ: “Em ấy bị làm sao vậy?”

Hạ Nhạc còn chưa trả lời thì Chung Ngọc Quế đã nói trước.

“Em nghe thấy đấy.”

Hạ Thiệu Minh vội vàng ăn thêm cháo.

Chung Ngọc Quế tự nói tiếp.

“Tối hôm qua chị gái em không về nhà.” Cô bé ăn xong chút cháo còn lại trong bát rồi nói: “Chú Trương về một lúc rồi lại đi, anh của anh chị cũng không về.”

Dù Chung Ngọc Quế còn nhỏ nhưng thông minh hơn người thường.

Cô bé vừa xong, Hạ Thiệu Minh đã nắm được điểm quan trọng của cả câu.

“Anh trai anh? Liệu họ có gặp chuyện gì không?” Hạ Thiệu Minh đặt bát xuống, giọng nói đột nhiên to hơn.

Hạ Nhạc là người lớn tuổi nhất ở đây, giữ bình tĩnh nói: “Ăn đi.”

“Vâng.” Hạ Thiệu Minh cầm bát lên, ăn nốt cháo còn lại.

Sau khi ăn sáng xong, ba người lo lắng suốt dọc đường đi đến bờ đê, đi nhanh nhất có thể.

Bờ đê sau nhiều ngày gia cố đã cao hơn nhiều so với lần đầu họ đến.

Dưới dòng nước lũ cuồn cuộn, gió sông liên tục thổi tới, làm cây cối hai bên bờ nghiêng ngả.

Nhìn ra xa, dòng sông cuồn cuộn, mênh mông vô tận.

Nhưng trên toàn bộ con sông không một bóng người.

Rõ ràng công trình gia cố bờ đê đã hoàn thành.

Ba người kinh ngạc đứng trên bờ sông trong gió lạnh, lạnh đến mức run rẩy, Hạ Thiệu Minh nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

Tiếng hét của cậu ấy bị nuốt chửng trong tiếng gió và tiếng nước, cả con sông không có ai đáp lại.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?” Chung Ngọc Quế cũng hét lên.

Gió sông thổi làm mọi người không mở nổi mắt, Hạ Nhạc quay người rời đi, nói: “Đi thôi.”

Chung Ngọc Quế và Hạ Thiệu Minh nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự vô cùng khó hiểu trong mắt đối phương.

Bọn họ vẫn lặng lẽ đi theo Hạ Nhạc.

Không biết tại sao, mặc dù Hạ Nhạc không nói nhiều nhưng bọn họ cảm nhận được trong lòng cô còn lo lắng nhiều hơn họ.

Dường như trên người cô luôn có một sức mạnh vô hình khiến người ta vô thức tin tưởng cô.

Hai người đi theo Hạ Nhạc đến thị trấn, Hạ Thiệu Minh nhớ rõ con đường này hình như đi đến nhà họ Hà.

Vì vậy, khi đến cửa nhà họ Hà, Hạ Nhạc gõ cửa.

Hai người lo lắng đứng sau lưng Hạ Nhạc.

Cửa mở ra, Hà Băng Băng thấy người đến là Hạ Nhạc, khuôn mặt nhỏ lập tức vui vẻ hẳn lên, cô bé lao nhanh về phía cô.

Hạ Nhạc mỉm cười vỗ lưng cô bé, sau cánh cửa, chú Hà và cô Hà cũng đang đứng đó, hai người ngạc nhiên nhìn ba người trước cửa.

Hà Băng Băng như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, cô bé buông Hạ Nhạc ra, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

Cô bé nghiêng đầu, thắc mắc nhìn Hạ Nhạc rồi nhìn bố mẹ.

Hạ Nhạc không muốn lãng phí thời gian, nói: “Chú Hà, cô Hà, cháu gặp một số vấn đề, không biết nhờ ai giúp nên chỉ đành tìm đến cô chú…”



Đồng hồ treo trên tường phòng khách nhà họ Hà không ngừng chạy, tiếng tích tắc trùng với nhịp tim đập càng làm cho bầu không khí thêm nặng nề hơn.

Dưới đồng hồ treo tường, Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Minh và Chung Ngọc Quế ngồi không yên trong phòng khách nhà họ Hà, ngay cả cốc sữa mà cô Hà mang ra cho họ cũng không uống.

Ánh mắt Hạ Nhạc trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Thiệu Minh vốn không biết thế nào là ngồi đoàng hoàng, lúc này cũng ngồi thẳng lưng.

Chung Ngọc Quế cúi đầu nhìn tay mình, hai bàn tay đan vào nhau, rõ ràng lúc này cô bé cũng rất lo lắng.

Ở bên cạnh, Hà Băng ngủ thiếp đi trên một chiếc ghế sofa khác, gối đầu lên chân cô Hà.

Cô Hà nhẹ nhàng lật xem một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên từ quyển sách, lặng lẽ nhìn những đứa trẻ trước mặt.

Một giờ sau, có tiếng gõ cửa.

Cô Hà vội vàng đặt cuốn sách xuống ra mở cửa, chú Hà đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt vẫn như mọi khi, không có gì bất thường.

Nhưng trong mắt chú ấy lóe lên ánh sáng mà cô Hà hiểu.

Cô Hà ngây người, hơi khép cửa lại.

Chú Hà thì thầm vài câu, cô Hà nghe xong, đôi mắt hiện lên sự xúc động khó đoán.

Cô ấy nhìn chú Hà một lúc, rồi khi quay lại phòng, ánh mắt lo lắng đã được che giấu bằng nụ cười.

“Bố của Băng Băng đã hỏi thăm rồi, không có chuyện gì đâu, cô nghe nói… Cô nghe nói mấy ngày nay họ muốn đi dạo quanh khu này, khi đi chơi xong sẽ về nhà…”

“Các cháu không cần quá lo lắng, không có chuyện gì đâu.”

Mãi cho đến khi ba người rời khỏi nhà họ Hà, cô Hà mới ngừng cười, lo lắng thở dài.

Chú Hà rót một cốc nước cho cô ấy rồi nói: “Lý do này chỉ có thể lừa bọn trẻ thôi.”

Cô Hà cầm cốc nước, định uống một ngụm nhưng đưa lên đến miệng lại không uống nổi.

“Ít nhất bọn trẻ đã yên tâm, yên tâm là được rồi… Cậu ấy thế nào rồi?”

Chú Hà nhìn cánh cửa đã đóng, ánh sáng trong đôi mắt sâu thẳm và sắc bén dần trở nên khó hiểu.



Bọn họ về đến thôn đã khá muộn.

Ở cửa thôn, Lâm Hoa Hoa ngồi yên trên tảng đá lớn trước nhà chú Trương, rõ ràng không còn tâm trạng xây nhà.

Lâm Hoa Hoa nhìn thấy người đến, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn qua ba người trước mặt, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Mọi người đã đi đâu vậy?”

Cô ta có vẻ tức giận, giọng điệu vẫn bất mãn như mọi khi.

Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt luôn kiêu ngạo của cô ta lại hơi ươn ướt, cô ta ấm ức hỏi: “Sao mọi người không gọi chị…”

Hạ Nhạc không biết trả lời thế nào, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại trong cổ họng.

Chung Ngọc Quế gãi gãi đầu đáp: “Chúng em đi tìm Chung Cửu Hương, Hạ Thiệu Hoa và chú Trương.”

Đôi môi mím chặt của Lâm Hoa Hoa đột nhiên giãn ra, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.

“Bọn họ bị làm sao vậy?”

Hạ Thiệu Minh khá bất mãn, đáp: “Không sao cả, họ đi chơi mà không nói rõ, làm chúng ta lo lắng…”

Chung Ngọc Quế gật đầu đồng ý, cũng không nói thêm gì.

Khi họ đi đến nhà họ Chung, Lâm Hoa Hoa kéo Hạ Nhạc sang một bên.

“Chuyện này không đơn giản như họ nói, đúng không?”

Hạ Nhạc ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lâm Hoa Hoa.

Lâm Hoa Hoa đã thực sự trưởng thành.

Hạ Nhạc gật đầu.

Ngay khi nghe xong, cô đã biết có chuyện gì đó không ổn, cô Hà nói rõ ràng chỉ để trấn an bọn họ.

Với thân phận của chú Hà, biết được sự thật không phải là quá khó, chú ấy chỉ cần hỏi thăm xung quanh là dễ dàng biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng bây giờ, họ chỉ nói với cô là không có chuyện gì.

Hai đứa trẻ còn nhỏ đã tin vào lời họ nói.

Nhưng Hạ Nhạc thì khác, cô đã trưởng thành. Cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng chú Hà và cô Hà không muốn cho bọn họ biết, họ chắc chắn có lý do của họ.

Không chừng, đây cũng là ý của Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Nhạc nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Hoa Hoa, như thể qua đôi mắt ấy, cô nhìn thấy trái tim thuần khiết của cô ta.

Lâm Hoa Hoa liếm đôi môi khô khốc của mình, hỏi tiếp: “Hạ Nhạc, em có biết chuyện gì không?”

Hạ Nhạc không dám nhìn cô ta nữa, thu hồi ánh mắt, lắc đầu.

“Em không biết…”

Lâm Hoa Hoa mím môi, vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Minh đang đùa giỡn ở bên kia, mệt mỏi nói: “Nhưng em cảm thấy không phải là chuyện tốt…”

“Em nghe thấy gì?” Lâm Hoa Hoa hỏi.

Hạ Nhạc hỏi lại: “Chị biết không? Hạ Thiệu Hoa có vấn đề về tim.”

Lâm Hoa Hoa sững sờ, đối diện với ánh mắt của Hạ Nhạc, cô ta không nói được gì.