Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 14

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa đứng trước cổng trường chờ Hạ Thiệu Minh.

Hạ Thiệu Hoa có thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp.

Gió nhẹ thổi qua sợi tóc của anh, dưới ánh chiều tà màu vàng ấm áp, khuôn mặt kia giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Hạ Nhạc nhân cơ hội nhìn Hạ Thiệu Hoa vài lần, không khỏi cười tủm tỉm.

Nếu là ở hiện đại thì một người như ông nội không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái phải mê đắm.

Nói không chừng một ngày nào đó người tìm kiếm tài năng sẽ nhìn trúng ông, từ đó về sau con đường làm nghệ sĩ rộng mở, cả nhà bọn họ cứ vậy mà phất lên.

Mới nghĩ tới thôi đã thấy thú vị rồi.

Hạ Nhạc đứng đó vừa tưởng tượng ra cảnh bản thân chặn người qua đường thay nghệ sĩ rồi nói “ngại quá, xin đừng chụp ảnh”, vừa nhìn về phía phòng học.

Không bao lâu sau, Hạ Thiệu Minh cầm theo một cái túi vải rách vọt ra từ phòng học, tới trước cổng trường, cậu ấy hét lên một tiếng “anh”.

Trẻ con nên năng lượng cũng nhiều, Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Minh chơi bóng rổ lâu như vậy, đã thế còn chạy một mạch tới đây mà ngay cả thở gấp cũng không có thì rất là hâm mộ.

Hạ Thiệu Hoa nhìn hai đứa trẻ trước mặt bất giác mỉm cười, tuy rất nhẹ nhưng cũng có thể nhìn ra là sự ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng.

Anh nắm chặt hai tay, đưa ra trước mặt hai người.

“Đoán xem có cái gì?”

Hai mắt Hạ Thiệu Minh lóe sáng: “Tiền?”

Nụ cười trên mặt Hạ Thiệu Hoa hơi cứng lại, gần như không kìm nổi mà mắng: “Tầm thường!”

Hạ Nhạc lườm Hạ Thiệu Minh một cái rồi nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.

Đáy mắt bình tĩnh của anh ấy ẩn chứa chút chờ đợi, có thể thấy rất rõ ràng đây là thứ anh ấy cố ý chuẩn bị cho bọn họ.

Hạ Nhạc khoa trương chỉ vào tay Hạ Thiệu Hoa, vui mừng nói: “Nhất định là thứ đồ gì đó thú vị!”

Hạ Thiệu Hoa lắc đầu: “Không đúng.”

Hạ Thiệu Minh: “Anh, anh đừng úp úp mở mở nữa, em đói rồi.”

Hạ Nhạc vỗ một cái vào lưng Hạ Thiệu Minh: “Cậu không đói.”

Ánh mắt tròn xoe của cô đảo một vòng, như hiểu ra, gật gật đầu: “Em biết rồi! Nhất định là đồ ăn ngon!”

Hạ Thiệu Hoa cuối cùng cũng nở nụ cười.

Ngón tay thon dài duỗi ra, trong lòng bàn tay anh ấy là hai cục giấy tròn trịa.

Rõ ràng là đồ chuẩn bị cho cả hai.

“Đây là cái gì?” Hạ Nhạc hết sức tò mò cầm một cái trong tay rồi quan sát một hồi lâu, tuy vậy vẫn đoán không ra.

“Cái này mà cậu cũng không biết.” Hạ Thiệu Minh lấy cục giấy còn lại trong lòng bàn tay Hạ Thiệu Hoa, bóc lớp giấy bên ngoài, ném thứ đó vào trong vào miệng: “Kẹo đậu phộng, thứ tôi thích ăn nhất.”

Không ngờ lại là kẹo đậu phộng.

Bàn tay đang bóc giấy của Hạ Nhạc ngừng lại.

Từ nhỏ trong nhà luôn có rất nhiều bình nhựa trong suốt với kích thước lớn nhỏ, bên trong chứa đầy kẹo đậu phộng.

Hạ Nhạc luôn ghét vị ngọt của kẹo đậu phộng không đủ ngọt, so với những loại kẹo mà thế hệ cũ có thể làm ra thì cô thích những loại kẹo khác nhau của hãng Alpenliebe được trưng bày trong cửa hàng hơn.

Cô từng khoe khoang với ông nội – người chỉ thích ăn kẹo đậu phộng rằng Alpenliebe mới là loại kẹo ngon nhất trên thế giới.

Ông nội cười xoa đầu cô nói: “Nhạc Nhạc nói rất đúng.”

Khi đó cô cho rằng bản thân đã thắng, đắc ý vô cùng.

Mà hiện tại…

Hạ Nhạc cầm lấy viên kẹo nho nhỏ trong lòng bàn tay, cô cảm thấy viên kẹo này có thể thắng được tất cả các loại kẹo trên thế giới.

Đây là loại kẹo yêu thích của ông nội.

Mà thời đại này đường cát trắng là đồ quý hiếm, một viên kẹo đậu phộng như vậy nhất định rất khó có thể có được.

Hạ Nhạc ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trong veo sáng ngời.

“Phần của anh đâu?”

Hạ Thiệu Hoa ngẩn người.

Chân mày bỗng nhiên hơi nhíu chặt lại.

Mấy năm nay… Anh đã sớm hình thành thói quen để lại hết thảy mọi thứ cho em mình, bản thân nhìn em vui vẻ là tốt rồi, bỗng nhiên bị hỏi như vậy khiến anh không biết nên nói tiếp như thế nào.

Vì thế anh như muốn trốn tránh mà xoay người đi về phía nhà.

“Đến lúc về nhà rồi.”

Hạ Nhạc chạy chậm đuổi theo bước chân của Hạ Thiệu Hoa.

“Anh thích ăn kẹo đậu phộng, đúng không?”

Hạ Thiệu Hoa hoàn toàn không biết làm sao để đối phó với một đứa trẻ thích hỏi cặn kẽ như Hạ Nhạc.

Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không hề lay động mà nói: “Không thích.”

Hạ Nhạc trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh không thích thì em cũng không thích.”

Cô nhét kẹo vào trong tay Hạ Thiệu Hoa, quyết đoán ngẩng đầu: “Giúp em nếm thử xem kẹo có ngon không, được không?”

Hạ Thiệu Hoa liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nhiên giãn ra.

Anh nắm lấy tay Hạ Nhạc, trịnh trọng cầm viên kẹo đã nhăn nhúm thả vào trong lòng bàn tay cô.

“Chờ ngày nào đó em thích thì hãy ăn.”

Hạ Thiệu Minh ở phía sau hai người, vừa nhai kẹo vừa vui vẻ khoa tay múa chân làm đủ các tư thế ném bóng rổ, hoàn toàn không để ý hai người phía trước đang nói gì.

Dưới trời chiều, bóng lưng ba người bị kéo dài, cả ba hướng về gian nhà tranh rách nát kia mà đi.



Từ ngày bắt đầu đi học thì mỗi ngày trôi qua rất phong phú.

Hạ Nhạc học được cách ngủ sớm dậy sớm, cũng kéo theo Hạ Thiệu Minh dậy sớm học từ vựng. Trên đường đi học thường xuyên có thể nghe được âm thanh hai người kiểm tra các từ tiếng Anh với nhau.

Đương nhiên thường thường toàn là Hạ Nhạc nói ra một từ tiếng Trung, Hạ Thiệu Minh vắt hết óc mà đánh vần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chủ nhật.

Hạ Nhạc cũng không quên cuộc hẹn của mình và cô Hà.

Cô theo đường cũ đi tới trấn trên, cầm địa chỉ cô Hà cho để hỏi đường, vào lúc mệt tới nỗi sắp nằm gục xuống đường cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà có cây bưởi phía trước cửa.

Khác với những ngôi nhà cũ nát làm từ đất sét và rơm ở trấn Tiêu Viên, nhà của cô Hà là một ngôi nhà gạch ngói cao hai tầng, kiến trúc cầu kỳ, trước cửa là một con đường đá bằng phẳng, hai bên trồng hoa cỏ được cắt tỉa ngay ngắn.

Hạ Nhạc đứng trước cánh cửa sắt đóng chặt, cô hơi do dự, trong lúc còn chưa nghĩ ra nên gọi đối phương như thế nào thì đã thấy cô Hà ôm Hà Băng Băng đi tới từ góc rẽ cách đó không xa.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Nhạc, Cô Hà vui mừng nhướng mày, cầm lấy tay Hà Băng Băng vẫy vẫy.

“Mau nhìn xem đó là ai.”

Hà Băng Băng quay đầu, thấy Hạ Nhạc đứng trước song sắt thì vui vẻ vẫy tay gọi to: “Cô giáo!”

Một phút sau, Hạ Nhạc đi theo Cô Hà vào căn nhà có thể nói là cao cấp trong thời đại này.

Cô Hà bảo Hạ Nhạc ngồi nghỉ ngơi bên bàn trà trong phòng khách, rót một ly sữa nóng, bảo Hà Băng Băng bưng cho Hạ Nhạc.

Sữa ấm ở trên bàn trà toả ra hơi nóng nóng, Hạ Nhạc lại quên không uống.

Cô mải nhìn vách tường trắng như tuyết, những bức bích họa treo trên tường cùng với các loại đồ trang trí thiên về phong cách hiện đại, trong mắt chỉ còn lại sự khiếp sợ.

Thì ra người có tiền ở thời đại này đã sống cuộc sống vượt lên trước thời đại như vậy.

Họ đã có khác biệt lớn tới nhường này so với những người nghèo.

Trong đầu bất giác hiện ra một gian nhà tranh nho nhỏ, người ở bên trong có thể cả đời này ngay cả sữa bò cũng chưa từng ngửi qua xem thử là mùi vị gì.

“Cô giáo? Cô giáo?” Cô Hà gọi vài tiếng mới khiến Hạ Nhạc lấy lại tinh thần.

Cô Hà nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trong veo của đứa trẻ có sự chua xót lướt qua rất nhanh rồi tiêu tan trong tức khắc dưới đáy mắt bình tĩnh của cô.

Ánh mắt như vậy không phải là ánh mắt mà một đứa trẻ bình thường có thể có được.

Cô Hà cười cười nói: “Chương trình học của Băng Băng phải làm phiền cháu rồi.”

Hạ Lạc đứng lên nói: “Cháu sẽ nghiêm túc dạy học.”

Cô Hà gật đầu nói với Hà Băng Băng: “Băng Băng, dẫn cô giáo đến phòng sách đi.”

Hà Băng Băng tự giác kéo tay Hạ Nhạc, muốn dẫn cô đi đến phòng sách.

“Đợi chút!” Cô Hà tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà mở miệng hỏi: “Cháu nói tiền lương… Một đồng có đủ không?”