Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 67

Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ bóng dáng cây cối vẫn còn mơ hồ, bên mép giường ngồi một người, đang cúi đầu dém lại góc chăn, Ôn Thiên Thụ còn đang nửa mơ nửa tỉnh, nhìn cảnh tượng quen thuộc này, buột miệng thốt ra, "Ba ba."
Thanh âm phát ra phá tan suy nghĩ hỗn độn.
Người nọ ngồi lại gần hơn, gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời mông lung trở nên rất nhu hòa, là Hoắc Hàn.
Cô có chút ngượng ngùng vùi đầu vào gối, dùng khóe mắt liếc nhìn anh, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
Ngủ không được.
Cô gái của anh lúc ban ngày luôn cười như hoa đào nở, nhưng trên vai lại luôn có gánh nặng, ép cô đến cả trong mơ, anh muốn dỡ hết chúng xuống, đặt lên vai mình, thay cô chống đỡ.
Hoắc Hàn muốn giải tỏa sự xấu hổ của cô nên giơ tay vén tóc rũ trên má cô ra sau tai, da thịt gò má mềm mại, trái tim anh trở nên càng mềm hơn, "Ngủ đến nửa đêm thì bị đạp xuống dưới."
Ôn Thiên Thụ trợn to mắt, có chút chột dạ, "Không phải chứ?" Đã rất lâu rồi cô không lặp lại cái tật xấu này.
"Em nói xem?"
Thật sự.
Nhưng bị anh khuếch đại một chút, khi cô chen chân vào anh đã sớm phát hiện ra ý đồ nên lập tức đè cô lại.
"Xin lỗi anh."
"Biết làm bữa sáng không?"
A?
Này, này có cái gì khó, còn không phải chỉ là làm bữa sáng sao?
Phòng bếp trong nhà rất lớn, đồ làm bếp cũng đầy đủ mọi thứ, còn có một góc riêng làm bệ bếp kiểu cũ, tuy rằng mất nhiều công sức nhưng đồ ăn nấu bằng củi gỗ có hương thơm rất đặc biệt.
Bệ bếp đã để đó không dùng hơn bảy năm.
Ôn Thiên Thụ nổi lửa, đút mấy nhánh cây khô vào bên trong, hai người giúp việc một trái một phải đứng bên cạnh cô, "Tiểu thư, những việc nặng này để chúng tôi làm cho."
"Không có việc gì." Cô chuyên tâm để ý lửa trên bếp, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp phiếm ánh sáng của lửa cháy.
Hoắc Hàn từ vườn rau ở sân sau hái được một ít rau xanh trở về, vừa lúc nghe được các cô nói chuyện, cười nói, "Dì a, các dì đi nghỉ ngơi trước đi."
Thiên gia đối với người giúp việc đều không tồi, tiền lương phong phú, càng quan trọng là sẽ không mắt cao hơn đầu mà nhìn người ta, Ôn Thiên Thụ lại là do các cô nhìn lớn lên, không chỉ không có tính nết tiểu thư khó chiều mà còn vô cùng bình dị gần gũi, đến tìm chàng rể cũng săn sóc như vậy ... Người giúp việc nhìn một cái, trước sau ra khỏi phòng bếp.
Trong nồi nước hơi sôi trào, Ôn Thiên Thụ bỏ gạo vào, dùng muỗng đảo rồi khép lại nắp nồi.
Còn ra dáng ra hình.
Hoắc Hàn đang đặt rau xanh dưới vòi nước rửa, tùy ý hỏi một câu, "Đã rửa sạch gạo chưa?"
Ôn Thiên Thụ ánh mắt vô tội, nhưng mặt lại từ từ đỏ lên, "Em ... đã quên."
Đổ hết gạo trong nồi ra, lại thay nước lần nữa.
Ước chừng nửa giờ, bên tai nghe được rõ ràng tiếng vang "Lộc cộc lộc cộc", nắp nồi được mở ra, hương cháo trắng thanh đạm lan tỏa.
Ôn Thiên Thụ nuốt nuốt nước miếng, hít sâu, "Thơm quá."
Hoắc Hàn đã làm xong đồ ăn sáng, cầm đũa gắp một miếng câu cô lại đây, "Nếm thử xem."
Cô cắn một miếng, cười đến đôi mắt đều cong lên, còn dư lại ăn hết trong miệng, "Còn muốn."
Hoắc Hàn lại đút cho cô mấy miếng.
Cả người Ôn Thiên Thụ đều dán trên người anh, mắt thấy một mâm đồ ăn sáng sắp hết một nửa, anh đặt đũa ở một bên, "Đuổi" cô trở về tiếp tục trông lửa.
Anh tìm trong tủ lạnh một vòng, chuẩn bị lại làm trứng chiên cà chua.
Mười lăm phút sau, cháo trắng nóng hầm hập cùng đồ ăn sáng được đặt lên bàn, Ôn Thiên Thụ ngồi trên ghế, trước mặt lại được đặt một đĩa trứng chiên cà chua mê người, cô đã thật lâu không ăn qua bữa sáng gia đình như vậy.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên lưng cô.
Người đàn ông đối diện có hình dáng ôn nhu nhất trên đời này.
Ôn Thiên Thụ thật hy vọng thời gian ngừng ở giờ khắc này.
Nhưng nó không nghe được tiếng lòng của cô, lặp lại bước đi của mình, một đi không trở lại.
Thời gian không chỉ tự mình đi, còn đẩy cô đi về phía trước.
Ôn Thiên Thụ ngừng ở trước cửa phòng bệnh, nước thuốc nhàn nhạt tràn vào mũi, cô cúi đầu nhìn chân mình, chiếc bốt ngắn mới tinh màu nâu nhạt, còn chưa dính chút bùn nào, rất sạch sẽ.
Trên eo có độ ấm thuộc về anh phủ lên, cô lại ngẩng đầu.
Hoắc Hàn nói: "Vào đi thôi."
Cửa đẩy ra. Lọt vào trong tầm mắt là một chiếc giường bệnh, trắng đến khiến tầm mắt cô mơ hồ, Ôn Thiên Thụ đến gần, đứa nhỏ gầy yếu, tay nhỏ chân nhỏ nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, sắc mặt cơ hồ giống như khăn trải giường.
Cô giống như bị cái gì đóng đinh tại chỗ.
Hoắc Hàn phía sau cũng là ánh mắt buồn bã.
Đửa trẻ sáu bảy tuổi, nhìn qua lại chỉ như mới ba bốn tuổi, một đoàn nho nhỏ, phảng phất như gió nhẹ thổi một cái cũng có thể tan biến khiến người nhìn mà lo lắng.
Hàng Hàng không ngủ, chỉ là người rất yếu ớt, nghe được thanh âm tưởng là mẹ mình trở lại, cố sức mở mắt ra, trong mắt cậu mờ nước, cậu chớp chớp vài cái, một hồi lâu mới có thể thấy rõ người trước mắt.
Đáy mắt phát ra ra một đạo ánh sáng, "Chị Phồn Phồn."
Cậu còn đang truyền dịch, thân mình không động đậy, vừa động liền thở hồng hộc, nhưng vừa nhìn thấy cô cậu lại có ánh mắt trong trẻo phát ra sự vui vẻ từ đáy lòng, "Chị đã thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu không tới thăm em."
Nghe cậu nói khiến trái tim Ôn Thiên Thụ cảm thấy chua xót.
Hàng Hàng chưa bao giờ nói "Em đã thật lâu không thấy chị" như vậy, cậu biết ngoại trừ phòng bệnh nơi nào cậu cũng không đi được, chỉ có thể ở chỗ này chờ người khác tới thăm, cậu muốn đi công viên giải trí, muốn ăn KFC, còn muốn đi học, cậu nghĩ tới rất nhiều rất nhiều việc ...
Nhưng cậu không dám nói với mẹ, một chữ cũng không dám nhắc đến, sẽ làm cho mẹ khóc.
Hàng Hàng thấy người đàn ông xa lạ ở phía sau cô, tò mò mà xem xét vài lần.
Hoắc Hàn đi qua, "Chào em, nhóc con."
Hàng Hàng nhìn anh duỗi tay hướng về phía mình, lại nhìn Ôn Thiên Thụ, cô nói, "Hàng Hàng, đây là anh rể em."
"Chị Phồn Phồn kết hôn ạ."
Hàng Hàng có chút khẩn trương, lại có chút kích động mà vươn tay nhỏ nắm tay Hoắc Hàn, đây là lần đầu tiên cậu cùng người khác bắt tay, trong lòng có cảm giác kích động khó tả, linh hồn quanh năm bị cầm tù trong thân hình gầy yếu dường như chậm rãi đứng lên, không cần thật cẩn thận ngước nhìn, mà là nhìn thẳng ...
Đây là cảm thụ chưa từng có.
Cậu cắn môi dưới, ngượng ngùng kêu một tiếng, "Anh rể."
Hoắc Hàn nhẹ sờ khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt như tờ giấy trắng của cậu, đặt một mô hình thuyền nho nhỏ vào trong tay cậu, trên thuyền còn có một cánh buồm trắng.
Hàng Hàng cực kỳ kinh hỉ, "Đây là cho em?"
"Thích không?"
"Thích!" Cậu ngẩng khuôn mặt vẫn còn nổi lên một tia bệnh trạng đỏ ửng, "Cảm ơn anh rể." Tầm mắt lại nghiêng nghiêng, "Chị Phồn Phồn, em thật sự rất thích."
"Thích thì tốt." Ôn Thiên Thụ mỉm cười.
"Chờ thân thể em tốt hơn," Hoắc Hàn ôn nhu nói, "Sẽ giống như thuyền nhỏ này, có thể đi đến những nơi rất xa rất xa trên thế giới."
"Thật không?" Hàng Hàng ngẩng đầu, "Bất kỳ chỗ nào cũng có thể?"
Hoắc Hàn gật đầu, "Phải, bất kỳ chỗ nào cũng có thể."
Hàng Hàng cố nâng mặt lên, thổi ra một hơi vào cánh buồm trắng, thanh âm cậu nho nhỏ, "Nhưng em không học qua, cái gì cũng đều không hiểu a."
Tựa như cậu không hiểu bạn nhỏ ở phòng bệnh bên cạnh, rõ ràng ngày hôm qua còn ở bên nhau phơi nắng nói chuyện, vì sao ngày hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu nữa? Tựa như cậu không hiểu vì cái gì bạn ấy ở bên người có cha mẹ còn muốn đi đến thiên đường? Thiên đường chơi vui vậy sao?
Hàng Hàng khó có thể lý giải, cha cậu cũng ở thiên đường, nếu chính mình đi còn có thể được chăm sóc, nhưng các bạn nhỏ đi nơi đó có cái gì đâu?
Cậu không nghĩ để lại một mình mẹ, mẹ quá khổ, nửa đêm nước mắt rơi xuống mặt cậu chảy tới bên miệng đều là khổ.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, tay Ôn Thiên Thụ nắm chặt thành một khối, Hoắc Hàn mặt không đổi sắc tách tay cô ra, nắm ở trong tay chính mình, ánh mắt Hàng Hàng thẳng tắp nhìn về phía cửa, tay nhỏ nắm chặt chăn đơn tạo thành cụm nếp uốn, hô hấp của cậu lại nặng hơn không ít.
Đi vào là một hộ sĩ hơi béo, cô đánh giá thời gian truyền dịch sắp xong nên tới, thấy phòng bệnh có một đôi nam nữ xa lạ trẻ tuổi, sửng sốt một chút, "Các người là?"
Hàng Hàng giành trước nói, "Chị hộ sĩ, mẹ em còn chưa trở về sao?"
Hộ sĩ không lại hỏi tiếp, "Hẳn là sắp về rồi."
Cô ấy lại thay bình nước thuốc mới, nặng nửa cân (tức một nửa của nửa cân), từ từ nhỏ giọt, cũng không biết đến thời điểm nào mới có thể chảy xong.
Trên mu bàn tay Hàng Hàng không có chút thịt, dọc theo mạch máu, từng vết kim châm đậm nhạt, tay phải cũng vậy, còn nhỏ tuổi nhưng châm kim truyền nước còn nhiều hơn cả ăn cháo.
"Không đau, chị Phồn Phồn." Tay nhỏ hơi lạnh chạm phải mặt, Ôn Thiên Thụ lúc này mới tỉnh táo lại.
Hàng Hàng giống như người lớn hiểu chuyện, "Mẹ sẽ nhanh trở lại, chị Phồn Phồn lần sau có thể lại đến thăm em chứ?"
Cậu biết mẹ vừa thấy mặt chị liền sẽ ồn ào không thoải mái, cậu không hy vọng nhìn thấy ai trong hai người khổ sở.
Chị tới thăm cậu, cậu đã vô cùng vui vẻ.
Phòng tuyến tâm lý mà Ôn Thiên Thụ đã dựng nên ở trong ánh mắt trong trẻo lại đầy quan tâm của Hàng Hàng sớm đã quân lính tan rã, bóng dáng yếu đuối giấu ở sâu trong đáy lòng lại bắt đầu ngoi dậy, cô cảm thấy chính mình không còn sức lực để gặp cô nữa.
Nhưng nên tới vẫn là sẽ đến.
Trời cao cũng không lấy chuẩn bị tâm lý thật tốt hay không để an bài nhân quả.
Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ mới vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, liền đụng phải Thiên Dĩnh Chi cách đó vài bước mang theo bữa sáng về.
Ôn Thiên Thụ quả thực không thể tin được người phụ nữ tiều tụy trước mắt này là cô mình, tóc bạc trộn lẫn nơi thái dương đâm vào mắt cô phát đau, "... Cô."
Thiên Dĩnh Chi không mặn không nhạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không ngoài ý muốn, cũng không cuồng loạn như ngày xưa, ánh mắt của bà giống như đã chết.
Bà đi lướt qua hai người.
"Cô!"
Thiên Dĩnh Chi dừng lại bước chân, phía sau lưng bà thon gầy, là thời gian cùng vất vả đã gặm đi thân thể nguyên bản đẫy đà kia, cả người bà giống như chiếc bóng di động, thanh âm lại như đao cùn, trước làm yết hầu chính mình đổ máu, sau lại tổn thương lỗ tai người khác —
"Bác sĩ nói, cuối năm nếu không tìm thấy trái tim thích hợp, Hàng Hàng sẽ ..."
Bà rốt cuộc vẫn không muốn nói ra cái chữ kia, hung hăng xoay đầu đi. Bà kéo theo bóng dáng hốt hoảng đi xa.
Bên ngoài bệnh viện, ánh nắng ấm áp tràn đầy toàn bộ đất trời.
Ôn Thiên Thụ dựa vào lòng ngực Hoắc Hàn, "Để em ôm trong chốc lát."
Hoắc Hàn mở ra áo khoác, bao bọc lấy cô, giống như đối đãi với trân bảo dễ vỡ, thật cẩn thận ôm vào trước người, bảo vệ trong ngực mình.
Áo lông màu xám bị thấm ướt từng chút một.
Anh không than một tiếng, sợ bị cô nghe được.
Sau một hồi.
Ôn Thiên Thụ đã bình ổn lại cảm xúc, "Trước mắt chỉ có thể tìm được hai người tương thích, một là em, một là ba em ..."
Đây là bệnh di truyền của gia tộc.
Hoặc là mắc loại bệnh này, hoặc là liền trở thành "Giải dược" của loại này bệnh, nhưng trên dưới Thiên gia, chưa từng có yêu cầu vận dụng tiền lệ "Giải dược" như vậy, quá tàn nhẫn.
Thiên Dĩnh Chi cùng Ôn Thiên Thụ là ngoại lệ.
Dựa theo quy luật, Ôn Thiên Thụ hẳn phải là người bị bệnh tim trước, Thiên Dĩnh Chi là "Giải dược" của cô, nhưng vận mệnh trêu người.
"Hoắc Hàn, anh biết không? Em và ba ba trái tim đều khác hẳn với người thường.". Hàng Hàng cũng vậy.
Hoắc Hàn "Ừm" một tiếng, tình huống của cô anh biết.
Người bình thường đại bộ phận trái tim đều sẽ thiên về bên trái, cũng chính là vị trí lệch sang trái tính từ đường giữa xương ngực, còn có một bộ phận nhỏ ở lồng ngực bên phải, nhưng cô lại bất đồng, đại bộ phận trái tim đều lớn lên ở bên phải.
Anh nhớ khi tới trấn Lan Khê, Dương Tiểu Dương miêu tả phong "Thư tình" kia, "Trong lòng cắm một mũi tên, đó chính là mũi tên thần Cupid, là cách nói lãng mạn của phương Tây. Nhưng mà vị trí trái tim kia có chút kỳ quái ..."
Hoắc Hàn không nghĩ tới cha vợ Thiên Mẫn Chi cũng là loại tình huống này, anh còn biết có một người khác cũng là ...
Chẳng lẽ bọn họ đều là bị cố ý lựa chọn?
Ý niệm này làm trái tim anh đột nhiên run lên.
———
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc đem thư đe dọa (thư tình) liên hệ tới, còn chôn cái tiểu phục bút (ý là tình tiết ngầm), cũng thật là hao tổn tâm huyết a (da mặt dày)
Xoa xoa đầu nhỏ của Hàng Hàng.
Động động cân não đi, một người khác có trái tim khác hẳn với người thường là?