Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 36

Hoắc Hàn vừa buông chén, có người lại nói, "Khó được cơ hội tốt như vậy, chị dâu cũng tới uống một ly đi."
Ôn Thiên Thụ tửu lượng kém, nhưng trước mặt đồng sự của anh không tiện từ chối, vì thế liền giơ chén rượu lên, "Tôi kính mọi người một ly."
"Tới tới tới, kính chị dâu."
Vừa chạm môi vào chén đã ngửi thấy mùi rượu thật nồng.
Ôn Thiên Thụ vừa ngửi liền biết rượu này có số độ không thấp, Hoắc Hàn đụng đụng vào eo cô, ánh mắt ý bảo cô không uống được cũng chẳng sao.
Cô nhấp môi cười cười, ngửa đầu một ngụm uống hết.
"Chị dâu tửu lượng tốt, tới, lại làm một ly!"
Có người đàn ông lớn tuổi hơn cười nói, "Nhóc con, đừng thấy người ta dễ tính là lấn tới. Đội trưởng Hoắc của chúng ta khó khăn lắm mới kiếm được nàng dâu như hoa như ngọc thế này, nếu bị cậu dọa chạy mất thì phải làm thế nào?"
Lại có người nói tiếp, "Cậu không thấy vẻ đau lòng của đội trưởng Hoắc mới rồi..."
Rượu xuống bụng, tuy rằng ý thức còn thanh tỉnh nhưng dường như có một luồng nhiệt đang chạy loạn khắp nơi trong thân thể, cả mặt cả tai đều trở nên nóng bỏng, màu ửng đỏ tràn ra bên ngoài giống như ráng chiều nhuộm dần, Hoắc Hàn ở bên tai cô thấp giọng hỏi, "Không sao chứ?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu, "Không có việc gì."
Ngồi bên cạnh là Đường Hốt Như sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nỗ lực khống chế ánh mắt chính mình không nhìn sang chỉ nhìn chằm chằm chén rượu phía trước, nhưng đôi mắt không nhìn, lỗ tai vẫn có thể nghe được, cô ta chưa từng nghe người đàn ông này nói chuyện ôn nhu như vậy.
Các loại tư vị phức tạp lần lượt đảo qua trong lòng, tiếng cười của mọi người xung quanh càng như một cái tát thẳng vào mặt cô ta, người ta ân ân ái ái, chính mình ngồi ở chỗ này mong chờ chuyện gì xảy ra đây?
Đứng dậy đi toilet để điều chỉnh lại cảm xúc là ý niệm mãnh liệt cỡ nào, nhưng cô ta lại không cách nào chống lại được kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, cô ta vốn dĩ đã hạ thấp mình trước anh như vậy, dù cho anh không đáp lại cũng trước sau như một tin tưởng có một ngày tảng đá anh sẽ ấm lại ... Đường Hốt Như âm thầm cắn chặt răng, không có khả năng lại hạ thấp mình hơn nữa, như vậy đến chính cô ta cũng khinh thường bản thân mình.
Cô ta làm bộ tự nhiên cùng một nữ đồng sự khác nói chuyện, tùy tiện nói cái gì cũng được nhưng vào câu chuyện rồi lại không biết nên nói tiếp như thế nào, đồng sự ít nhiều cũng hiểu tâm tình của cô ta lúc này nhưng cũng không biết làm sao để an ủi.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được, Hoắc Hàn từ trước đến nay không gần nữ sắc lần này là thật sự rơi vào rồi, ánh mắt của anh là chứng cứ vô cùng xác thực.
Đó là ánh mắt của đàn ông nhìn người phụ nữ của mình.
Chứng cứ càng trực tiếp hơn chính là anh đưa người tới trước mặt bọn họ, không hề quanh co lòng vòng, hai chữ "Người nhà" đã giải quyết dứt khoát, không để cho người khác có cơ hội mảy may hoài nghi.
Đường Hốt Như đương nhiên hiểu rõ, nhưng hiểu thì hiểu, có thể tiếp thu hay không lại là một chuyện khác.
Năm ấy cô ta mới vừa tốt nghiệp đại học, ở nhà nghỉ chờ đi làm, vào một buổi tối oi bức, chân trời tràn đầy mây đen dày nặng, cô ta đi đến cạnh cửa sổ sát đất, đón lấy ánh đèn rải rác, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt cùng với anh trai mình từ cửa lớn đi vào.
Cô ta chưa từng gặp anh, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Phụ nữ đều là động vật thị giác, cô ta cũng không phải là ngoại lệ, khi học đại học người theo đuổi vô số nhưng có thể vào mắt cô ta lại ít ỏi không có mấy, mà người đàn ông này, ít nhất vẻ ngoài có thể được 90 điểm, ngũ quan cương nghị anh tuấn, lại mang theo vẻ nghiêm nghị chính khí, đặc biệt là ánh mắt kia, khiến người ta như sa vào.
Trái tim Đường Hốt Như cứ như vậy ném ở mùa hè kia, đem cho một người đàn ông gọi là Hoắc Hàn.
Gần quan được ban lộc.
Sau đó cô ta trăm phương nghìn kế để được điều tới đơn vị anh, từ lúc bắt đầu yêu thầm đến khi mọi người đều biết cô ta yêu thầm, nhưng anh và cô ta vẫn trước sau như một duy trì giới hạn đồng sự, chưa bao giờ vượt qua.
Tục ngữ nói, nữ truy nam cách một tầng sa, nhưng mà một đường này, cô ta không biết đã đi qua bao nhiêu gập ghềnh cũng chưa từng gặp được một tia hy vọng.
Thẳng đến giờ phút này, Đường Hốt Như mới biết được, hóa ra hết thảy đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là ánh trăng đêm đó quá đẹp làm mê muội mắt cô ta, làm cô ta tưởng lầm, anh là người có thể nắm tay cả đời.
Chính là phải buông tay như vậy ... sao có thể cam tâm?
Bên tai lại truyền đến thanh âm Hoắc Hàn, "Muốn ăn tôm không?"
Đường Hốt Như hút hút mũi, nỗ lực ngồi thẳng thân thể, Đường Hải vỗ vỗ vai cô ta, không tiếng động an ủi.
Nói thật thì anh ta rất tán thành cách làm của Hoắc Hàn, đây cũng là thời điểm để em gái anh ta thấy rõ hiện thực, cứ như vậy đi xuống, cũng không biết còn trì hoãn tới khi nào.
Nếu tương lai anh ta cũng gặp được cô gái mà mình thích, chưa chắc đã có thể làm được thản nhiên lỗi lạc như vậy.
Nhưng nếu là cô thì sao?
Đường Hải không dám nghĩ tiếp, ngẩng đầu rót một chén rượu, ngăn chặn ý niệm hoang đường này.
Hoắc Hàn a Hoắc Hàn, cậu có biết hay không, so với cậu tôi còn gặp được cô ấy sớm hơn.
Nhưng vậy thì sao?
Tình yêu chẳng phân sớm muộn bao giờ.
"Được a." Ôn Thiên Thụ nói, "Đậu hủ gạch cua kia nhìn không tồi."
Cô múc một muỗng bỏ vào trong chén Hoắc Hàn.
Thịnh Thiên Chúc nhìn một màn này, trong lòng vừa vui vẻ lại có chút hụt hẫng, hai chị ấy đều đối với cậu rất tốt, cậu cũng hy vọng các chị ấy có thể đạt được hạnh phúc của chính mình, nhưng các chị ấy lại cố tình ... coi trọng cùng một người đàn ông, đương sự thì vẻ mặt tự nhiên còn cậu là người ngoài cuộc lại giống như cái nhân bánh quy ở giữa, không khỏi có chút hâm mộ Dương Tiểu Dương, người này rõ ràng cũng có cung phản xạ, thế nhưng không nhận thấy được cái gì khác thường, chỉ biết vùi đầu vào ăn!
Bỏ đi, không nghĩ nhiều như vậy, vẫn là ăn đi. Ai, đậu hủ gạch cua thật sự cũng không tệ lắm, nếu cũng có người cẩn thận giúp cậu lột vỏ tôm như vậy thì càng tốt.
Thịnh Thiên Chúc vẻ mặt thèm ăn: "Anh Hàn, anh cũng giúp em lột mấy con đi."
Hoắc Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn qua: "Chính mình không có tay?"
Mọi người cười vang một trận.
Đường Hốt Như cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng như nghẹn một ngụm.
Trong chén Ôn Thiên Thụ đã đầy tôm lột, thấy tất cả mọi người đều nhìn qua, cô có chút ngượng ngùng, "Quá nhiều, em ăn không hết."
"Không sao," Hoắc Hàn cầm khăn giấy lau lau tay, "Ăn trước đi."
Ăn không hết đã có anh giúp giải quyết nốt, không phải sao?
Ôn Thiên Thụ dùng đũa kẹp tôm chấm nước tương, cắn một ngụm, thịt tôm quả nhiên tươi ngon, cô ăn mấy con đã có vài phần no rồi, nhưng lại tham ăn muốn nếm thử đậu hủ gạch cua, đành phải đem bát tôm còn dư lại đổ sang chén anh.
Đường Hốt Như tự nhiên nghĩ đến chuyện trước kia không cẩn thận chọc đũa vào bát canh của Hoắc Hàn, rốt cuộc ngồi không yên, "Tôi vào toilet một lát."
Cô ta đi như trốn mở cửa ra ngoài, Đường Hải cũng đuổi theo, ở chỗ ngoặt giữ chặt tay cô ta, "Hốt Như."
Đường Hốt Như vừa định nói chuyện, nước mắt liền rơi xuống.
Đường Hải kéo cô ta đến một góc.
Nước mắt Đường Hốt Như rơi như mưa, "Anh ơi, thì ra anh nói đều là sự thực." Bên người anh ất thật sự có người phụ nữ khác, rõ ràng một tháng trước còn không có, sao đột nhiên lại như vậy ...
Thời điểm Đường Hải nói cho cô ta, cô ta còn chưa tin, với tính tình Hoắc Hàn, một tháng mà có thể cùng người phụ nữ khác thân mật như vậy, cơ hồ giống như việc mặt trời mọc từ hướng tây, không thể tưởng tượng, cho nên cô ta vẫn luôn không tin, thẳng đến khi tận mắt thấy ...
"Rõ ràng là em gặp được anh ấy sớm hơn, không phải sao?"
Đường Hải giúp cô ta lau nước mắt, "Bọn họ đã biết nhau từ bảy năm trước."
Đường Hốt Như như si ngốc, môi run rẩy lặp lại: "Bảy năm?"
"Buông tay đi."
Yêu một người không yêu mình, quá mệt mỏi.
Vì ngày mai còn có công tác nên thời điểm hai người trở về, mọi người cũng đã đi gần hết, Đường Hốt Như hốc mắt ửng đỏ đứng ở cửa, "Hoắc Hàn, anh ra đây một chút, em có lời muốn nói với anh."
Ôn Thiên Thụ hơi hơi nhướng mày.
Hoắc Hàn ở dưới bàn bóp tay cô một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh mới vừa đi, Thịnh Thiên Chúc liền ngồi xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Chị Thiên Thụ."
Ôn Thiên Thụ không chút để ý nhẹ gõ thành ly, đầu ngón tay va chạm tạo ra tiếng vang thanh thúy, cô đương nhiên biết đối phương muốn nói cái gì, ngữ khí đạm mạc không rõ, "Anh ấy chọc đào hoa, tự nhiên anh ấy phải đi giải quyết."
Thịnh Thiên Chúc nói: "Chị Thiên Thụ, em có mấy lời muốn nói với chị, nhưng mà nói trước chị không được đánh em."
Cô gật gật đầu, "Không đánh."
"Thật ra, trước kia em cảm thấy anh Hàn cùng chị Hốt Như rất xứng đôi, không nói những cái khác chỉ nói hai người công tác ... Ai u!"
Thịnh Thiên Chúc che lại cái trán, không phải đã nói sẽ không đánh sao?
Ôn Thiên Thụ lại dùng đuôi đũa gõ một cái trên trán cậu.
Kỳ thật cũng không đau, Thịnh Thiên Chúc cố ý làm ra vẻ đau đến nhe răng trợn mắt, ngữ khí miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, "Không phải em còn chưa nói xong sao?"
"Sau này a, gặp chị rồi em mới biết cái gì gọi là duyên trời tác hợp."
Người con gái anh Hàn của cậu đặt ở trong lòng một lần chính là bảy năm, hóa ra là dáng vẻ này, không chỉ lớn lên đẹp, tính tình cũng tốt, còn biết phục chế bích hoạ, mở khóa, làm ảo thuật, gấp hoa hồng giấy ... Quan trọng nhất chính là, nói ra vẻ một chút thì cậu có thể từ trên người hai người thấy được hình dáng của tình yêu.
Tình yêu là dáng vẻ gì? Đối với Thịnh Thiên Chúc chưa từng nói chuyện yêu đương mà nói thì chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng hiện tại nó lại dần dần có hình dáng, gọi là Hoắc Hàn và Ôn Thiên Thụ.
Bọn họ vượt qua thời gian bảy năm, vượt qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì tu đến tình yêu viên mãn kiếp này.
Ở cái niên đại tình yêu chớp nhoáng, tràn ngập là nháy mắt kết hôn lại nháy mắt ly hôn, điều này thực không thể tưởng tượng đi?
Thấy hai người nói chuyện đến cao hứng, một đồng sự khác còn lại chưa đi cũng ngồi lại đây, lúc trước ngồi cách xa nhau nên chưa nhìn rõ, tới gần rồi mới nhìn thấy trên mặt anh ta có một vết sẹo, từ trán đến khóe mắt lại kéo đến lỗ tai, anh ta vuốt vết sẹo cười hắc hắc hai tiếng, "Làm nghề này của chúng tôi, trên người ai mà không mang ít nhiều vết thương? Cái này cũng cùng một dạng với huân chương anh hùng, ở tổ chúng tôi, đội trưởng Hoắc vào nghề sớm nhất, trên người anh ấy là nhiều huân chương nhất."
Anh ta híp mắt nghĩ nghĩ, "Vinh dự nhất hẳn là cái treo ở ngực kia?"
Thịnh Thiên Chúc gật đầu.
Anh ta lại nói, "Khi đó là năm 2013 đi, lại nói hiện tại nhìn còn thấy ghê người, đội trưởng Hoắc mang theo mấy người chúng tôi, bức đối phương tiến vào cao ốc bao vây, thật là một trận đánh ác liệt a, đội trưởng Hoắc còn suýt nữa ném đi cả tính mệnh, thời điểm đưa đến bệnh viện tim đã ngừng đập, mấy anh em đều ngồi xổm trên đất khóc như mấy đứa ngốc, còn may cuối cùng đoạt được trở về, chị dâu à, đội trưởng Hoắc mệnh đủ cứng," hai ngón tay anh ta so so, "Bác sĩ nói lúc ấy viên đạn cách trái tim chỉ có 2 cm."
Lòng bàn tay Ôn Thiên Thụ thấm đầy mồ hôi lạnh, cô nghe được chính mình miễn cưỡng dùng thanh âm bình tĩnh hỏi, "khi nào năm 2013?"
Cô nhớ rõ Hoắc Hàn đã đề qua với mình việc tháng 7 năm 2013 đã tới Hồng Kông.
"Ngày 13 tháng 7."
Trái tim cô như bị bóp chặt, "Ở nơi nào?"
Kỳ thật trong lòng đã có đáp án.
"Bán đảo Cửu Long, Hồng Kông."
Thật sự là anh.
Khi đó ở trên phố nhìn thấy người đàn ông cả người đều là máu thật sự là anh.
Hóa ra cô đã từng bỏ lỡ anh một lần nữa như vậy, còn rất có thể là ... âm dương cách biệt.
Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, vận mệnh sẽ an bài như vậy đâu?
Cô cho rằng kia chỉ là một người xa lạ không hề liên quan, nhìn người đó từng chút một biến mất, nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu biết người kia là anh, mặc kệ là dùng biện pháp gì, nhảy cửa sổ cũng được, phá cửa cũng được, nhiễu loạn giao thông cũng thế, cô cũng nhất định sẽ ... đến bên người anh.
Ôn Thiên Thụ cảm thấy trong phòng quá kín, hô hấp không được, vì thế đi ra bên ngoài hít thở không khí.
Bên ngoài gió lớn thổi mạnh khiến nước mắt cô rơi xuống không ngừng, làm thế nào cũng không ngăn được.
***
Thời điểm Hoắc Hàn trở về, nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế mây nhìn người phục vụ trong tiệm nướng bắp, anh đi qua, hài hước nói, "Muốn ăn bắp?"
Ôn Thiên Thụ giơ tay về phía anh, "Chân có chút mềm, cõng em về đi."
Hoắc Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hồng của cô.
Cô nói: "Bị khói hun a. Sao anh đi lâu như vậy?"
Hoắc Hàn ngồi xổm xuống, cô ngoan ngoãn bò lên lưng anh, đôi tay ôm lấy cổ anh, "Đi thôi."
Khó có được dáng vẻ cô gái nhỏ.
Chẳng lẽ là người của anh nói gì đó không nên nói với cô?
Đi qua một chợ đêm, ồn ào náo động liền bị rừng cây ngăn cách, xung quanh cực kỳ an tĩnh, ngẫu nhiên mới có vài tiếng côn trùng kêu.
"Hoắc Hàn."
"Sao?"
"Không có gì," Ôn Thiên Thụ vói tay vào cổ áo sơmi của anh, tiếp tục đi xuống, sờ đến vết sẹo ở ngực kia, tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ, "Chỉ là muốn gọi anh."
Anh có biết hay không?
Ngày 13 tháng 7 năm 2013, ở bán đảo Cửu Long Hồng Kông, ở thời điểm anh đang sống còn, em ở nơi cách anh không xa.
Tương lai không cho phép đi trước người ta, anh có biết không?
Chóp mũi cô cọ cọ trên lưng anh, môi đè bên lỗ tai, "Đêm nay còn muốn sao?"
Thanh âm Hoắc Hàn cũng thật thấp, "Hả, cái gì?"
Dưới ánh trăng, sườn mặt thanh tuấn kia nhìn thế nhưng không được nghiêm chỉnh lắm.
Ôn Thiên Thụ hừ nhẹ, "Không nghe thấy vậy quên đi."
Hoắc Hàn vẫn cười.
Đi qua hồ nước, một mảnh ếch kêu, gió lạnh đưa tới thanh hương nhàn nhạt.
"Anh đang nghĩ cái gì, sao không nói lời nào?"
Hoắc Hàn: "Anh suy nghĩ số lần."
Ôn Thiên Thụ thực mau phản ứng lại đây, mặt đỏ bừng, hai chân kẹp chặt eo anh, duỗi thẳng tay vợt gió, ra lệnh, "Kia còn không nhanh lên đi!"
Đêm dài dằng dặc, không làm chút việc yêu thích sao có thể dễ dàng tống cổ thời gian?
..................
Xong việc, Ôn Thiên Thụ mềm oặt nằm trên giường, giống như con cá thiếu nước thở phì phò, Hoắc Hàn ngồi ở bên cạnh cô, đanh thu thập cục diện rối rắm.
Thời điểm "làm" lần cuối cùng, bao rớt, tuy rằng là kỳ an toàn, nhưng trước mắt không phải thời cơ tốt nên vẫn phải cẩn thận, vì thế liền ... bắn ở bên ngoài.
Hoắc Hàn lại rút thêm hai tờ khăn giấy, không biết thế nào nghĩ đến câu nói kia, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, "Ai khai phá, ai bảo hộ, ai ô nhiễm, ai thống trị."
"Anh cút đi!" Ôn Thiên Thụ một chân đá lên tay anh.
Hoắc Hàn thu thập xong tàn cục, vo khăn giấy thành một đoàn, chuẩn xác ném vào thùng rác, lúc này mới cúi đầu nhìn cô, "Còn có sức lực?"
Có sức lực lại đến một lần.
———
Tác giả có lời muốn nói: Ai khai phá, ai bảo hộ, ai ô nhiễm, ai thống trị.
Ai xem văn, ai rải hoa.
Chính là đạo lý đơn giản như vậy.