Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 33

Thịnh Thiên Chúc "Cọ cọ cọ" chạy tới, nhìn chằm chằm vào người đó, thật đúng là anh Đức, vốn đã biết lũ buôn lậu văn vật có tính cảnh giác cực cao, vừa nghe đến tiếng gió sẽ lập tức chạy trốn nhưng không nghĩ tới ngụy trang cũng thành thạo như vậy, chỉ trong thời gian ngắn như thế, không chỉ có thay váy còn tô son môi, một người đàn ông lắc mình một cái biến thân trộn lẫn trong nhóm phụ nữ, thiếu chút nữa cứ như vậy bị hắn lừa đi.
Nhìn bức họa trên giấy còn không cảm thấy gì, nhưng vừa thấy người thực liền nghiền ngẫm ra chút ý vị, anh Đức này là điển hình nam sinh nữ tướng (đàn ông nhưng có dáng vẻ của phụ nữ), bộ dáng âm nhu, làn da trắng, dáng người cũng nhỏ gầy, nhưng đằng sau ánh mắt kia bại lộ vẻ hung ác nham hiểm làm thế nào cũng không giấu được, dường như muốn nhìn đến tước một lớp da của người khác.
Hoắc Hàn ấn cánh tay hắn, đem người đẩy về phía trước, "Thành thật chút.
Anh Đức hung hăng quay đầu lại nhìn anh.
Mí mắt Ôn Thiên Thụ bỗng nhiên đi theo nhảy lên.
Thịnh Thiên Chúc kiểm kê số người, so cái "OK" thủ thế, "Thu lưới!"
Không biết là ai truyền ra lời đồn cảnh sát càn quét mại dâm, bên ngoài mọi người sớm đã giải tán gần hết, trên hành lang còn có hai ba người đàn ông vừa chạy vừa kéo quần, dưới ánh đèn có chút lúng túng.
Ôn Thiên Thụ đi ở sau cùng, bỗng nhiên cảm thấy gió từ bốn phía thổi tới có chút lạnh, nhịn không được sờ sờ cánh tay.
Hoắc Hàn đưa người lên xe, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Tuy rằng đã bắt được người, nhưng còn không thể thả lỏng, rốt cuộc thì văn vật còn chưa tìm được, cô biết đêm nay anh khẳng định là phải thẩm vấn suốt đêm, gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ nghe lời trở về khách sạn.
Ai ngờ anh lại hướng cô đi tới, "Em cũng đi cùng bọn anh."
Ôn Thiên Thụ hiểu ra.
Trấn Bạch Lễ này thế lực khắp nơi phức tạp, tuy rằng nói người có liên quan đều đã khống chế được, nhưng khó bảo toàn kẻ nào đó có tâm ... khách sạn kia xác thật không an toàn.
Nửa giờ sau, xe ngừng ở trước Đồn công an, sau khi đèn xe nháy hai lần, cảnh sát trực ban vội vàng đi ra, nghe nói bọn họ là người bên trên phái xuống, sau khi xem qua giấy chứng nhận, mấy phần nhập nhèm buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, vội vàng móc di động ra gọi điện thoại cho lãnh đạo, không có nhiều trường hợp mạo hiểm đêm hôm mà tới.
Lãnh đạo Đồn công an lúc trước qua điện thoại không nghe được rõ ràng, chỉ thấy nói là người ở bên trên xuống, thời gian lại vội vàng như vậy, còn tưởng rằng có chuyện lớn gì, vừa vào trong sở liền thấy có bốn người bị bắt, hai người là gương mặt lạ, hai người khác ... còn không phải là ông chủ Diệp cùng chưởng quầy của cửa hàng đồ cổ Hồng Vân Trai lớn trấn trên sao? Tức khắc đến chào hỏi cũng quên mất luôn.
Đường Hải tiến lên trước chào hỏi, kỳ thật là cái đinh mềm cứng cùng hướng trên người mà đóng (câu này ý là vừa cứng rắn bắt buộc vừa mềm mỏng khéo léo để ép người ta làm theo ý mình), "Sáng mai lãnh đạo Tỉnh sẽ phái người xuống, hiện tại làm phiền đồng chí ... Đúng rồi, xưng hô như thế nào?"
"Trần ... Trần Quang Nam."
"Làm phiền Sở trưởng Trần triệu tập mọi người, ở các lối ra khỏi quốc lộ trấn Bạch Lễ, kiểm tra xe tải, thuyền, kho bãi, bến tàu, ..."
Trần Quang Nam đã sớm nghe nói bên trên sắp tới sẽ có một loạt hành động, nhưng khắp nơi gió êm sóng lặng nhưng trăm triệu không nghĩ tới lưỡi dao sắc bén đầu tiên ra khỏi vỏ đã nhắm ngay vào trấn Bạch Lễ, lập tức hiểu rõ đây là xu thế tất yếu.
Lời nói của Đường Hải khẩn thiết, "Sự việc khẩn cấp, không có thời gian chào hỏi, còn mong Sở trưởng Trần không lấy làm phiền lòng, tích cực giúp đỡ công tác của chúng tôi."
"Nhất định nhất định!"
---
Phòng thẩm vấn.
Ánh đèn chói lọi, có chút chói mắt.
"Tên họ." Thịnh Thiên Chúc lại hỏi một lần nữa.
Anh Đức tỏ ra khiêu khích đối mắt với cậu, cười như không cười, nhưng một chữ cũng không nói.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ làm hai việc, giữ kín như bưng, thường xuyên quay đầu đi nhìn quanh trên tường.
Hắn đang kéo dài thời gian.
Đây cũng là thủ đoạn thường dùng.
Mặc kệ ngày mai người khác có xuất hiện hay không, lô văn vật kia đều sẽ đúng hạn dời đi, hiện tại hắn cần phải làm là chờ, chờ đến hừng đông, chờ khi trời tối, sẽ có người tới cứu.
Hắn bất quá là cắn chuẩn hiện tại cảnh sát không có chứng cứ, ai cũng không thể làm gì hắn, mười phần mười vô lại!
Thời gian dần trôi đi, Thịnh Thiên Chúc hỏi đến miệng khô lưỡi khô, nhưng không được một tia đáp lại, có chút nén giận muốn xắn tay áo đi qua dần cho hắn một trận.
So sánh với hắn, ông chủ Diệp xem như tương đối phối hợp.
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ ở chỗ đó ăn chơi tụ họp, thời điểm các anh đến mỗi người chúng tôi quần áo đều sạch sẽ, không làm việc gì đồi phong bại tục thương thiên hại lí đi? Các anh khen ngược, không nói hai lời liền đem chúng tôi bắt đi ... đây là cái thế đạo gì a?!" (Thế đạo – đạo lý thế gian)
Hoắc Hàn gõ gõ mặt bàn: "Ông chủ Diệp, người mắt sáng không nói tiếng lóng, ông cũng là người thông minh, chúng tôi là ai, vì sao mà đến, hẳn là trong lòng ông đã rõ như gương sáng."
Ông chủ Diệp từ trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng ra tới nhưng cũng không hề nói có hay không.
"Lúc trước từ trên tay ông mua được bình hoa mai Vĩnh Nhạc đời Minh, cũ đế tiếp tân bình (đáy bình cũ nối tiếp thân bình mới), trình độ mô phỏng rất cao quả thực khiến người ta thán phục, nhưng thật là không khéo, đế bình này lại đến từ văn vật bị mất tích trong khoảng thời gian trước mà chúng tôi đang tiến hành truy tra, này ... không biết ông làm thế nào giải thích?"
Ông chủ Diệp không nói một lời.
Hoắc Hàn lại nói, "Đoàn người anh Đức, trong quá trình vận chuyển văn vật trộm cắp đã vô ý làm một bộ phận văn vật bị tổn hại, các người trước kia từng có hợp tác nên hắn liền tặng cho ông một cơ hội thuận nước giong thuyền, hơn nữa ..." Anh nhìn thẳng vào mắt của ông chủ Diệp, "Đại bộ phận văn vật bất hợp pháp mà hắn đoạt được đều được bán ra ở Hồng Vân Trai của ông."
Buôn bán văn vật có tính nguy hiểm không nhỏ, đều là thông qua người quen hợp tác đã lâu, trừ phi chặt đứt tuyến đường hoặc là tìm được đồng bọn mới đáng tin cậy để hợp tác hơn mới có thể lập tuyến đường mới.
Ông chủ Diệp sắc mặt khẽ biến, nhắm lại hai mắt, "Nếu các người đều có chứng cứ, vậy trực tiếp định tội đi?"
"Ông cùng anh Đức đã hợp tác bao lâu?"
"Không biết?"
"Lần này hắn giao bao nhiêu văn vật cho ông bán ra? Được giấu ở đâu?"
"Không biết."
"Lô văn vật kia khi nào dời đi?"
"Không biết."
Mềm cứng đều không ăn.
Tình huống của Đường Hải cùng Dương Tiểu Dương bên kia càng không mấy lạc quan, chưởng quầy cùng người trẻ tuổi bị bệnh tim đều biến chính mình thành "Người câm", một chữ trong miệng bọn họ cũng cạy không ra.
Lúc này đã là rạng sáng hơn ba giờ.
Sở trưởng Trần bên kia còn không có tin tức, không có tin tức chính là tin tức tốt.
Ôn Thiên Thụ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, cô mơ một giấc mộng, mơ thấy bác của mình.
Năm ấy cô mười ba tuổi, bác mang cô tới viện bảo tàng, người đến xem rất đông, cô bị một bức cổ họa triều Tống hấp dẫn, xem đến mê mẩn, quay đầu nhìn lại đã không thấy bác mình đâu.
Hình ảnh lại chuyển thành một khu rừng rậm, hẳn là vào thời điểm sáng sớm, đám sương mù trắng xóa trong rừng quấn quanh cô, bác đi ở phía trước, cô chạy chậm ở phía sau đuổi theo, làm thế nào cũng không đuổi kịp, trong lòng gấp gáp, "Bác, từ từ chờ cháu với."
Bước chân của bác cô không ngừng lại.
Cô vấp phải rễ cây, ngã ngồi trên lá khô đầy đất, dây leo từ từ tiến đến bò lên người, đem tay chân cô cuốn lấy, cô sợ đến khóc òa.
Người đàn ông đang chạy nhanh phía trước bỗng nhiên quay đầu lại —
Cô không thể tin được mà trợn to hai mắt, đó không phải bác, là cha cô!
"Ba ba ..." Trong mộng cô không phát ra được âm thanh.
Lúc này xung quanh dần dần tối sầm xuống, bầu trời có rất nhiều ngọn lửa đỏ rực rơi xuống, giống như pháo hoa, nhẹ nhàng dừng trong đôi mắt cô ...
Ôn Thiên Thụ tỉnh lại, áo sơmi trên người cũng theo đó chảy xuống, cô xoa xoa mắt, rốt cuộc thấy rõ người đàn ông ngồi xổm trước người mình, nhịn không được ôm cổ anh, cả người đều leo qua, "Hoắc Hàn."
"Gặp ác mộng?"
"Vâng."
Hoắc Hàn vuốt tóc cô, "Không có việc gì."
"Thẩm vấn có kết quả sao?"
"Còn không có."
Là đáp án đã được dự kiến.
Ôn Thiên Thụ ngồi lại tử tế, lúc này mới phát hiện anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, áo sơmi còn trên đùi cô, "Anh không lạnh sao?"
Tuy rằng là mùa hè, nhưng sau khi vào đêm vẫn có chút lạnh lẽo.
"Sẽ không."
Cô hơi cúi người dính sát vào anh, ngửi ngửi, "Vừa mới hút thuốc?"
"Phải, để nâng cao tinh thần."
"Vất vả cho anh rồi." Cô đau lòng sờ sờ râu mới mọc trên cằm anh lún phún, có chút đâm vào tay làm đầu ngón tay hơi ngứa.
"Muốn uống nước không?" trong tay Hoắc Hàn còn nửa ly nước ấm.
Ôn Thiên Thụ nhấp nhấp môi, "Có."
Cô uống hai hớp, "Không biết vì sao, em cảm thấy ông chủ Diệp này dường như có chút quen mặt." Tựa hồ đã gặp qua ở đâu? Quá xa xăm, ký ức rất mơ hồ, nhưng nhất định là đã gặp qua, cô có ấn tượng.
Ở nơi nào?
Ôn Thiên Thụ từ từ nhớ lại, ký ức mơ hồ đã từ rất lâu rất lâu, nhưng cơ bản khi còn nhỏ cô không có cơ hội tiếp xúc với người ở phương diện trộm bán văn vật này, duy nhất có khả năng chính là ... Bác! Trong lúc vô ý cô đã từng xem qua một ít tư liệu ở thư phòng của bác, một vài từ vun vặt hiện lên trong đầu cô —
"Đúng rồi!" Cô nghĩ ra, "Cao thủ trộm mộ đệ nhất quan ngoại." Tên gọi là gì nhỉ? Có phải họ Diệp hay không? Cái này thật sự là một chút cũng không nhớ nổi. (Quan ngoại được hiểu là vùng ở phía ngoài kinh thành, vùng biên ải xa xôi)
Hoắc Hàn đáy mắt trầm hơn cả bóng đêm, "Anh cần gọi điện thoại."
Anh gọi cho Đường Hốt Như, lần đầu tiên không ai tiếp, lần thứ hai đổ ba hồi chuông đã có người tiếp, "Hoắc Hàn?"
"Hốt Như, giúp tôi tra một chút tư liệu về cao thủ trộm mộ đệ nhất quan ngoại năm đó."
Thanh âm bên kia đột nhiên trở nên thanh tỉnh, "Được."
Mười phút sau, di động Hoắc Hàn có tin tức mới, "Quan Đạt Minh, được xưng là cao thủ trộm mộ đệ nhất quan ngoại ... trước mắt là nghi phạm bị truy nã quan trọng nhất trong nước."
Xét thấy bên trong hệ thống công an cả nước có ý thức hợp tác rất kém, tin tức tình báo có liên quan không giống với tình huống thực tế, hơn nữa kẻ phạm tội văn vật phần lớn đều là vượt tỉnh vượt thị gây án, hành tung khó dò, thường là tại nơi đây phạm tội nhưng bị bắt ở nơi khác ... Chỉ dựa vào lực lượng công an tại chỗ khó có thể nắm giữ toàn bộ thực tế tội phạm, cho nên có một bộ phận kẻ phạm tội mượn điểm này chui qua lỗ hở, trở thành cá lọt lưới.
Hoắc Hàn lại lần nữa vào phòng thẩm vấn.
Ông chủ Diệp híp mắt đánh cái ngáp, "Trời rất nhanh sẽ sáng, còn thẩm vấn sao?"
"Ông chủ Diệp," Hoắc Hàn hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn, "Hoặc là ... tôi nên gọi ông là ông chủ Quan càng thích hợp hơn?"
Ông chủ Diệp, cũng chính là Quan Đạt Minh, sắc mặt đột biến, "Anh ..."
"Quan Đạt Minh, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với ông. Căn cứ vào tình huống trước mắt, trước khi ông mai danh ẩn tích đã có hành vi phạm pháp, cũng đã có hình phạt kết án, nhưng đây không chỉ đơn giản là việc ngồi tù đến sông cạn đá mòn ... Còn nữa, ông hẳn cũng đã nghe nói, hiện nay quốc gia nghiêm khắc đấu tranh với bất kỳ hình thức phạm tội văn vật nào, không chỉ đặc biệt thành lập tổ chuyên án bảo vệ văn vật mà còn trang bị lực lượng hậu bị có tố chất vượt qua thử thách, mà ông thì vẫn luôn muốn dựa vào núi lớn, tập đoàn 'Ty', sẽ là mục tiêu hành động cuối cùng của chúng tôi lần này."
"Hiện tại trước mặt ông chính là cơ hội khó có được để lập công ..."
Không chỉ có hành vi nhiều năm dấu diếm bị lôi ra, đến tập đoàn 'Ty' cũng ... Quan Đạt Minh rốt cuộc rối loạn trận tuyến, "Nếu tôi nói ra toàn bộ, thật sự tính là biểu hiện lập công?"
Hoắc Hàn: "Điều đó còn phải xem biểu hiện của ông, sẽ suy xét."
Quan Đạt Minh nhắm mắt, "Tôi nói."
"Tôi chỉ biết thời gian chỉ định dời đi là đêm nay, cụ thể khi nào thì không biết."
"Từ con đường nào dời đi, anh Đức cũng không lộ ra với tôi, chỉ là tôi hiểu tính tình hắn, hắn nói không đi đường cũ là còn đề phòng tôi, nhưng rốt cuộc tôi lưu ý, phái người nhìn chằm chằm, thấy thủ hạ của hắn xuất hiện ở ..."
***
Mặt trời nhàn nhạt nổi lên nơi chân trời.
Sau một loạt phòng ở giản dị bên bờ biển có một căn nhà tranh nhỏ bí mật được che dấu, hai gã đàn ông đang nôn nóng đi tới đi lui.
"Anh Đức đã phân phó, dù trời có sập xuống cũng nhất định phải dựa theo thời gian đã định đem hàng hóa vận chuyển ra ngoài."
"Mẹ nó! Tao vừa mới đi nhìn, chỗ bến tàu có cớm canh giữ rồi, người tiếp ứng chúng ta cũng không dám tới gần, nếu chỉ có hai người chúng ta còn tốt, trực tiếp rời khỏi đây, bây giờ còn có nhiều hàng như vậy, ra ra ra! Mày nói cho tao biết ra thế nào!?"
"Kia làm sao bây giờ?"
"Anh Đức lại bị bọn họ giữ, đến người ra lệnh cũng không có."
"Mày lo lắng anh Đức? Hắn có rất nhiều phương pháp, vẫn là lo lắng cho chính mình trước đi."
"Có cái gì mà lo lắng? Bọn họ lại không tìm thấy nơi này ..."
"Phanh" một tiếng, cửa lớn bị người từ bên ngoài đá văng ra, chỉ thấy vài người nhanh chóng vọt vào.
"Cảnh sát!"
Một gã có ý đồ bò cửa sổ chạy trốn, bị Thịnh Thiên Chúc một túm, trực tiếp quăng ngã trên mặt đất.
Một gã khác cũng bị Đường Hải ấn trên mặt đất, tra vào còng tay.
Sau khi tình huống đã được khống chế.
Thịnh Thiên Chúc đem cỏ tranh xốc lên, mấy rương gỗ lớn lộ ra, cậu mở từng cái ra xem, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật lớn.
Dương Tiểu Dương kích động gọi cho Hoắc Hàn, "Đội trưởng Hoắc, văn vật tìm được rồi!"
Đầu kia truyền đến ý cười nhẹ nhàng, "Mọi người vất vả rồi."
Một tảng đá lớn rốt cuộc rơi xuống.
***
Kế tiếp việc thẩm vấn và lục kiểm kê văn vật dựa theo mục xong, Hoắc Hàn trở lại nhà khách đã là nửa đêm, trong phòng để lại ngọn đèn nhỏ, trên giường an tĩnh phồng lên một nhúm nhỏ, thoạt nhìn tựa hồ đã ngủ say.
Lúc này anh đã cực kỳ mệt mỏi, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy vào phòng tắm.
Tắm được một nửa, cửa mở, quay đầu lại thì thấy cô lại mặc váy ngủ màu tím công khai tiến vào, nhìn anh từ trên xuống dưới, "Anh đánh thức em."
Tầm mắt Hoắc Hàn khóa chặt cô, sau một lúc lâu, anh cười.
Ôn Thiên Thụ thấy anh giơ tay đóng vòi nước lại, hướng chính mình đi tới, còn chưa kịp phản ứng, người đã bị bế lên bồn rửa tay.
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông dán bên tai cô, chậm rãi biến thành hôn, anh còn đang cười, "Phồn Phồn."
Việc lớn tạm thời hạ màn, người cũng thuận tiện, cũng là thời điểm thanh toán một chút sổ nợ với cô.
Ôn Thiên Thụ cũng ẩn ẩn dự cảm đến việc nào đó trong kế hoạch của chính mình sắp phải xảy ra, trái tim bang bang nhảy không ngừng.
Dưới thân là đá cẩm thạch lạnh lẽo, mà độ ấm của người đàn ông lại giống như đám lửa lớn có thể thiêu cháy người, cô cúi đầu, nhìn thấy hầu kết anh lăn lộn ...
Váy ngủ như lá rụng bị gió thu thổi quét rớt xuống nền đất, mềm mại chậm rãi chồng chất, giống như một đóa hoa nở rộ.
Hoắc Hàn nghiêm túc quan sát mỗi một biểu tình nhỏ trên mặt cô, đầu ngón tay chạm tới hơi hơi ... dùng sức một cái ...
Ôn Thiên Thụ "A" một tiếng kêu ra.
...........................................................................
Rất lâu sau đó.
Toàn bộ thế giới phảng phất đều trở nên an tĩnh, cô giống như một con thuyền nhỏ đang thả neo, bị tầng tầng sóng ngầm mãnh liệt dâng lên chụp đánh đến mơ hồ phiêu đãng khắp nơi, ý thức cũng bị đâm nát, lác đác lưa thưa, bay lên rồi lại rơi xuống ...
Duy nhất rõ ràng chỉ có thanh âm đàn ông ở bên tai trầm thấp mà khàn khàn, "Phồn Phồn, về sau nhớ rõ trước mặt người ngoài, chừa chút mặt mũi cho người đàn ông của em."
———
Tác giả có lời muốn nói: Đám mây xe bay, chính là xe bay nhanh! Tuy rằng mau, nhưng là là thật xe!
Thời khắc quan trọng như vậy, không lưu đóa hoa, không thể nào nói nổi đi?
Giấc mộng này kỳ thật có ám chỉ, thông minh người đã nhìn ra sao? Nhìn ra đưa cái đại hồng bao khen thưởng một chút!