Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 47

Cô đờ người ra, mở to mắt nhìn anh, im lặng mất cả một lúc lâu.

Mộ Cảnh Thời cúi xuống, vòng tay ôm lấy cần cổ trắng gầy của cô rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi tóc thơm thoang thoảng, gần như sắp cắn vành tai cô đến nơi, anh nói như đang nỉ non: “Bé con, làm vợ anh nhé.”

Hơi thở nóng rẫy của anh phả vào tai cô, nhưng thứ khiến cả người cô cứng đờ không phải thế này mà là, lời anh nói.

Câu tiếng anh ngắn gọn đầy gợi cảm ấy vẫn đang vấn vít quanh tai cô mãi chẳng chịu thôi.

Anh bảo, làm vợ anh nhé.

Chứ không phải làm vợ anh nhé, được không?

(*) Anh nam chính nói là “Be my wife” chứ không phải là “Be my wife, okay?”

Tim Trì Thư Ý đập mạnh như trống bỏi, tiếng tim đập hỗn loạn ấy còn khiến cô thấy đến thở cũng khó khăn, đôi mắt cô vẫn trợ to không chớp, mờ mịt nhìn trần nhà, tròng mắt đen láy dường như đang ngày càng co cụm lại, co đến độ như thể đang muốn khóa chặt cô vào trong ấy vậy.

Cô vẫn lặng im không nói một lời, mà anh cũng chẳng có vẻ gì là nóng lòng muốn nghe câu trả lời, chỉ dịu dịu dàng dàng hôn riết lên bờ môi cô, chờ cô mở miệng.

Một lúc lâu sau, bàn tay đặt trên eo anh của cô ngày càng siết lại, gật đầu, bờ môi màu hồng đào xinh đẹp thoáng nhếch lên, cô nói: “Được ạ.”

Được ạ.

Chỉ hai chữ ngắn ngủi ấy thôi, hai chữ chẳng được xem là lãng mạn, ấy thế mà lại khiến anh rung động, trái tim tức thì đập loạn lên, kể cả khi anh biết cô chắc chắn sẽ đồng ý, song ngay khoảnh khắc chính tai nghe cô trả lời, nghe cô chấp nhận, anh đã cảm thấy cuộc đời này của mình cuối cùng cũng có ý nghĩa rồi.

Không phải lời đường mật nhưng lại là câu trả lời khiến lòng anh xốn xang nhất.

Trì Thư Ý thức dậy đi tắm, còn anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc cô thay đồ tắm rửa xong xuôi thì anh cũng vừa làm xong bữa sáng, đang trở vào phòng ngủ gọi cô ra.

Trì Thư Ý đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, Mộ Cảnh Thời chầm chậm bước đến đứng phía sau cô, lấy lược từ tay cô rồi thay cô chải tóc.

Trì Thư Ý đợi anh chải tóc cho mình xong mới vươn tay chia tóc làm ba phần, thành thạo tự thắt bím tóc cho bản thân.

Cô đã thay sang áo sơ mi trắng, không mang thêm bất kỳ món trang sức nào, trông giống hệt quần áo anh mặc và trông hai người cứ như đang mặc đồ đôi vậy.

Họ rời khỏi nhà sau khi ăn xong bữa sáng, Mộ Cảnh Thời mặc áo khoác lông xám cho cô rồi mới tự khoác áo ngoài màu xám tro lên người.

Lúc anh đang quàng khăn cho mình, Trì Thư Ý vẫn chăm chú nhìn anh, áo ngoài của hai người chỉ giống ở mỗi khoảng cùng một màu xám, kiểu dáng chả giống nhau tí nào nhưng cô vẫn cảm thấy hợp nhau đến lạ.

“Sao thế em?” Anh hỏi.

Khóe mắt Trì Thư Ý cong cong, giơ tay sửa sang lại cổ áo cho anh: “Quần áo cứ như đồ đôi ý.”

Anh cười cười, không đáp mà chỉ nắm tay cô dẫn cô ra khỏi nhà.

Họ đến Cục Dân Chính, chụp ảnh và gửi hồ sơ, giấy tờ liên quan cho nhân viên để xác minh rồi bắt đầu chờ làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Nét chữ cô xinh đẹp mềm mại, chữ anh viết thì phóng khoáng trang nhã, hai kiểu chữ trái ngược đặt cạnh nhau lại trông vui mắt lạ thường.

Trước khi nhận giấy chứng nhận phải tuyên thệ: “Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng, từ nay trở đi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà xã hội giao cho:Trên hiếu cha kính mẹ, dưới nuôi dạy con thơ…

Sau này, dù khi trắc trở lúc an vui, dù giàu có hay khốn khó…

Chúng tôi nhất định sẽ giữ vững lời thề hôm nay.”

Chất giọng dịu dàng thanh tao của cô hòa lẫn với âm điệu khàn khàn trầm ổn của anh, vững chắc chạm dịu êm, như gió mát suối trong, âm thầm chảy vào tấc lòng nhau, tưới lên khắp mọi ngóc ngách, rưới lên mọi dãy dây leo khắp chốn, để chúng ngày càng xum xuê, đâm chồi nảy lộc và để rồi, bao bọc con tim này trong mảnh đất mơn mởn đầy sức sống ấy.

Trì Thư Ý không nhịn được mở sổ chứng nhận đỏ ra xem ngay sau khi nhân viên Cục Dân Chính đưa đến, phô ảnh trong ấy bắt trọn nụ cười chân thật của cả hai người, sổ nhỏ còn có tên họ được in dập nổi của hai người và thông tin liên quan, có in cả ngày đăng ký là vào 24 tháng 11 năm 2016 kèm dấu mộc đỏ chứng nhận hợp pháp.

Lúc ngồi trên xe cô vẫn giở đến giở lui giấy chứng nhận kết hôn trên tay rồi bỗng nói: “Đã kết hôn rồi này.”

Mộ Cảnh Thời đương lái xe, nghe cô nói thế thì nghiêng đầu nhìn sang một cái rồi cười khẽ, “Thấy thế nào?”

“Năm nay đã thực hiện được bao nhiêu tâm nguyên rồi, khiến em cứ có cảm giác không thật lắm.” Tay cô vân vê lớp giấy da đỏ, lầm bầm, “Dường như từ sau khi gặp lại anh, mọi việc đều suôn sẻ tốt đẹp đến bất ngờ, mọi vấn đề phát sinh đều dần dần được giải quyết hết cả,” Cô ngẩng đầu cười cười, “Thế nên em bỗng cảm thấy, hóa ra bản thân cũng không bất hạnh gì mấy ấy nhỉ.”

Có bạn thân, có gia đình, có anh, được người thương, chiều chuộng lẫn được người nhớ mong, ngóng chờ.

Những thứ người khác có, cô cũng đã có đủ cả.

Và hết thảy những chuyện cô từng trải qua đó đều là những chuyện đáng trân trọng nhất đời cô.

“Anh Cảnh Thời có muốn đi xem phim không?”

Anh nghiêng đầu hỏi, “Muốn đi à?”

Trì Thư Ý vui vẻ gật đầu, “Muốn chứ.”

Sau này em sẽ từ từ cùng anh làm những chuyện mà trước đây hai ta không thể làm cùng nhau.

Mộ Cảnh Thời đưa cô đến rạp chiếu phim, mua ghế dài đôi theo ý cô, cuối cùng suốt hai tiếng đồng hồ anh thậm chí còn không biết phim nói về cái gì, huống chi là cô.

Trì Thư Ý sợ anh không thích xem phim tình cảm nên cố ý chọn một bộ phim có vẻ có kịch bản hay, còn bản thân thì…Tựa lên người anh ngủ gục sau hai mươi phút xem phim, ngay cả kính râm còn chưa kịp tháo xuống.

Mộ Cảnh Thời nhẹ tay tháo kính cho cô rồi đặt sang một bên, mái tóc dài của cô xõa xuống che khuất khuôn mặt cô, thế là anh vén tóc lên cho cô rồi ôm cô vào lòng, để cô gối đầu lên khuỷu tay anh ngủ cho ngon giấc.

Đã là phim điện ảnh thì sẽ chuyển cảnh liên tục, ánh sáng chập chờn khi sáng khi tối, nếu để cô ngủ đối diện với màn hình chiếu phim thì mắt sẽ bị ảnh hưởng.

Mộ Cảnh Thời cứ ôm cô ngồi trên ghế dài như thế, lúc Trì Thư Ý tỉnh lại thì bộ phim đã gần chiếu hết, cô quay đầu nhìn thì thấy anh đang vào màn hình điện thoại mới toanh của cô, điện thoại mới đổi này hiện đại hơn điện thoại trước nhiều.

Anh chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất, Trì Thư Ý có nhìn vào thì cũng không cảm thấy khó chịu, cô cử động trong vòng tay anh, nhìn kỹ hơn mới phát hiện anh đang xem bình luận trên Weibo của cô…

Tặng nữ thần cho Thời Cảnh: Sao nhiều tin vậy trời, thôi để tui đi xối nước lạnh cho bình tĩnh lại đã.

— Tòa thành trên không: Thật ra cũng không phải tin giật gân gì, chẳng qua chỉ là anh chàng Cảnh Thời này học y vì nữ thần từ mười năm trước, mười năm sau người ta được thỏa nguyện trở thành bác sĩ chủ trị và chữa khỏi mắt cho nữ thần và suốt mười năm trời này, họ luôn yêu nhau, hôm nay thì chính thức về một nhà. P/s: Sao tự dưng tui tự gõ chữ xong tự cay xè mắt vầy nè.

— Bé chim hỉ thước trả lời @Tòa thành trên không: Phân tích hợp lý quá chừng [Icon mặt suy tư] Like một cái nè.

Hoa đào, anh đào muốn gặp người xiết bao: Nữ thần! Chồng chị lại cầu hôn chị kìa! Be my wife!!!

— Gặp được người: AAAA tui cũng thấy bài chia sẻ đó rồi!!! Đọc mà khóc luôn!

— Hội ngộ nơi cầu Ô thước: Be my wife, cảm động muốn chít [Trái tim]

Chim hỉ thước nhỏ nhà Thất Thất: [Mặt tó] Ầy dà nữ thần chị có biết mình lại bị cầu hôn ngược thêm lần nữa rồi không? [Meo meo ~]

Tay anh vừa định vuốt tắt phần bình luận, Trì Thư Ý đã giữ lại.

Cô nhấn ra tìm Weibo của anh và vào xem trang chủ.

Bài đăng đầu tiên là vào 11 giờ 53 phút tối hôm qua.

Cảnh Thời Thất Thất: Từ nay trở đi sẽ không còn thứ gì có thể ngăn cách chúng ta nữa. Bé con à, Be my wife.

(*) Trà đã thay cụm Be my wife = Làm vợ anh nhé cuối chương trước và đầu chương này rồi nên từ giờ có gặp sẽ để nguyên nha.

Bé con, Be my wife.

Câu này sáng nay anh đã nói với cô một lần, nhưng cô không ngờ hóa ra anh đã ngỏ lời với cô rồi, nhưng cô lại ngủ quên lúc nào không hay.

Từng câu từng chữ, đến cả từng dấu chấm trong bài đăng Weibo này đều khiến khóe mắt cô cay cay. Trái tim cô bỗng bị vây trong một làn gió ấm áp không tên, dịu êm đến độ dường như đã hóa thành một làn nước chảy khắp cõi lòng cô.

Thật tình Mộ Cảnh Thời chỉ đang chán chường, muốn chơi gì đó giải khuây nên mới vào Weibo đọc bình luận, ai ngờ cô lại tỉnh sớm đến thế.

Anh tận mắt nhìn cô nằm trong vòng tay anh lướt xem Weibo của anh, tận mắt thấy cô nhấn chia sẻ lại bài đăng, tận mắt nhìn thấy cô gõ lời nhắn kèm bài và tận mắt nhìn thấy, cô ấn đăng lại bài.

Cô viết: I do.

Cô tắt màn hình điện thoại, vừa nghiêng người đã hãm sâu vào đôi mắt sâu hun hút của anh, đèn từ màn hình rạp chiếu mờ ảo, khiến đường nét lạnh lùng sắc bén trên khuôn mặt anh trông dịu dàng đến lạ kỳ.

Trì Thư Ý cong môi cười, hôn lên bờ môi mỏng của anh rồi nói: “I do.”

Đôi mắt thăm thẳm của anh lấp lánh những vì tinh tú đẹp đẽ, rạng rỡ cứ như vòm trời đêm đầy sao vậy.

“Lát mình đi ăn đi? Em đói quá.”

“Ừ.”

“Đến quán cà phê gần bệnh viện nhé? Em muốn tận mắt nhìn xem quán đó trông như thế nào.”

“Ừ.”

Lúc hai người tay trong tay đẩy cửa bước vào trong quán thì chàng chủ trẻ đang ngồi ở quầy lễ tân uống cà phê, hai giờ chiều, cũng là giờ ăn cao điểm, trong tiệm bấy giờ đa phần là người vừa uống xong trà chiều.

Vừa nhìn thấy họ vào, mắt anh chàng đã sáng quắc lên.

Trì Thư Ý vào quán thì tháo kính râm xuống, nhìn quanh một lát, còn thấy xung quanh trang nhã và cổ điển thanh tân hơn cả những gì cô tưởng tượng, cũng là kiểu phong cách yêu thích của cô.

“Bác sĩ Mộ.” Chàng chủ trẻ chào trước nhất.

Mộ Cảnh Thời cười cười gật đầu, “Chào anh.”

Trì Thư Ý nghe thấy âm thanh thì quay đầu xem, một chàng thanh niên mặc đồ phục vụ bước đến chỗ họ, cô nhớ giọng nói này, là người đỡ cô khi cô ngã hôm nọ và là người đã che dù cho cô, gọi taxi cho cô ngày mẹ anh đến gặp.

Chàng chủ trẻ bước đến trước mặt họ, nhìn thấy đôi mắt nay đã sáng ngời rạng rỡ của Trì Thư Ý đang nhìn mình đăm đăm thì ngạc nhiên tươi cười: “Chúc cô nhé, chúc mừng cô đã tìm lại được ánh sáng.”

Trì Thư Ý mỉm cười, “Cảm ơn anh.” Dừng lại chút rồi nói tiếp: “Không chỉ cảm ơn vì lời chúc này mà tôi còn muốn cảm ơn anh đã giúp tôi hai lần trước nữa.”

Cô nghiêm túc cảm ơn như thế quả tình có làm chàng chủ trẻ hơi xấu hổ, anh chàng gãi đầu nói: “Chuyện nhỏ ấy mà.”

“Hôm nay hai người muốn gọi gì?”

“Có phần ăn đôi không?” Trì Thư Ý nói trước.

“Có chứ.”

“Vậy mình gọi cái này nhé?” Cô kéo ống tay áo anh rồi ngẩng đầu dò hỏi.

Mộ Cảnh Thời mỉm cười, gật đầu.

“Hai người cứ ngồi trước, lát nữa sẽ có ngay.”

Hết 47.