Ngón tay cô hơi cử động, cũng nhận ra anh đang nắm tay cô.
Là sự ấm áp thân quen ấy, xúc cảm quen thuộc ấy, là bàn tay không biết đã bao bọc lấy tay cô lần.
Cô chỉ cử động một tí mà anh, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế đặt cạnh giường đã choàng tỉnh theo.
“Thất Thất? Tỉnh rồi à?” Anh dịu giọng hỏi.
Trì Thư Ý gật đầu, giọng khi vừa tỉnh ngủ có hơi ráo hoảnh, “Sao anh lại ngồi đó mà không lên giường ngủ thế?”
Anh khom người xoa đầu cô, “Anh vừa về ít lâu, thấy em có vẻ ngủ ngon quá nên sợ đánh thức em.”
“Còn đi nữa không?”
“Không, lát nữa là đến giờ làm họ sẽ đến.”
“Anh có muốn lên đây ngủ thêm chút không?” Cô kéo tay anh, dịu dàng nói: “Lát họ đến em sẽ gọi.”
Mộ Cảnh Thời cười cười ngồi xuống giường, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay giữ lấy gò má trái cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Sau nụ hôn triền miên đến độ nhọc nhằn ấy chấm dứt, má cô hây hây đỏ mà vẫn tỏ vẻ bình thản hỏi anh: “Thế anh có ngủ không? Nếu không nghỉ ngơi thì lát họ sẽ đến luôn đấy.”
“Có.”
Mộ Cảnh Thời đứng lên cởi áo blouse trắng anh mặc vào để trực đêm trong bệnh viện vắt lên lưng ghế ngồi rồi nằm lên giường bệnh cùng cô, ôm cô và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô thở dài trong vòng tay anh, dường như vẫn đang canh cánh gì đó.
Mắt Mộ Cảnh Thời vẫn nhắm nghiền, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, khàn khàn hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Cô ngạc nhiên, sau đó chán nản thấy rõ, bất ngờ ngẩng đầu lên, cắn chuẩn vào ngay cằm anh.
Anh cười bất lực, “Sao đấy?”
“Sao anh cứ đoán được nỗi lòng em mãi thế?” Trì Thư Ý “lên án” đầy ấm ức.
“Em nói xem mình có ngốc không hả?” Mộ Cảnh Thời cọ góc mặt mình vào bên tai Trì Thư Ý, “Đương nhiên là vì anh hiểu em nên mới luôn đoán được em đang nghĩ gì.”
“Vậy anh…Biết em định nói gì ư?” Cô hỏi.
“Cũng tàm tạm.”
“Vẫn không đi ạ?” Cô níu lấy quần áo anh.
“Không đi.” Câu trả lời chắc nịch.
“Nhưng mà…”
“Anh không thể để em lại, cứ gửi quà sang là được, họ sẽ hiểu thôi.” Mộ Cảnh Thời còn không đợi cô nói hết, “Thất Thất, nghĩ cho bản thân được không em? Anh rất sẵn lòng để em ích kỷ, làm ầm làm ĩ với anh, bám dính anh không cho anh đi, chứ không hề muốn thấy em phải quan tâm đến cảm xúc của người khác ngay cả khi đang dưỡng bệnh thế này.”
“Em không cần hiểu chuyện đến vậy trước mặt anh, cũng đừng cố tỏ ra kiên cường, em có thể gây sự vô cớ, có thể ngang ngược buông thả, có thể làm hết những chuyện mình muốn làm, chứ đừng yên lặng tự gặm nhấm từng nỗi uất ức mình mang như thế.”
“Em không hề muốn anh rời khỏi em, vậy mà lại nhất quyết khuyên anh đi cho bằng được, làm thế sẽ dễ chịu hơn à?”
Trì Thư Ý nghe anh cứ thao thao bất tuyệt như thế thì bắt đầu thấy bối rối…
“Anh Cảnh Thời…”
“Em tự hỏi lại bản thân xem có thật sự muốn anh đi, hay là không?”
Cô mím môi.
“Hử?” Ngón tay Mộ Cảnh Thời nhẹ nhàng sượt qua gò má cô, cuối cùng giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên đối diện với mình, “Nói thật nghiêm túc cho anh nghe xem nào.”
Cô [email protected]"n môi dưới, trầm tư cả một lúc lâu rồi vươn tay bắt lấy cổ tai anh, lí nha lí nhí nói: “Không muốn…Không muốn rời xa anh.”
Anh xoay người đè cô xuống, bàn tay to trông rõ đến từng khớp xương ôm hờ sườn mặt cô, hôn cô đầy dịu dàng.
Hai người thật sự quên khuấy chuyện giờ giấc.
Chuyện mi nhau trên giường…Không phải là chuyện nên công khai.
Song…Cũng chả thể ngăn người ta đẩy cửa vào phòng thăm bệnh.
Tiếng la điếc cả tai của Diệp Bắc Bắc đã thành công cắt ngang buổi sáng tốt đẹp của anh, Mộ Cảnh Thời thề rằng bé con nằm dưới người mình đã cứng còng cả người trong tích tắc.
Dù Diệp Bắc Bắc la theo bản năng nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, cô nàng cuống cuồng lùi ra ngoài, đóng sầm cửa, còn không quên chặn Đường Trinh Thục tay xách theo đồ ăn định bước vào lại.
Mộ Cảnh Thời bước xuống giường, giúp cô chỉnh phần gối kê cao lên, mặt mày Trì Thư Ý đỏ bừng, nhíu mi mở miệng: “Em có làm gì đâu chứ!”
Mộ Cảnh Thời bật cười, “Chắc hiểu lầm thôi.”
Cô nghĩ đến chuyện Bắc Bắc sẽ hiểu lầm, chắc mẩm bản thân sắp không biện minh nổi nữa thì bèn thẹn quá hoá giận “ụp nồi” cho anh: “Đều tại anh hết…Làm thế làm chi…Giờ em biết giải thích sao đây!”
Anh thấy mình rất là vô tội: “Thất Thất, là em bảo anh lên giường.”
Trì Thư Ý: “…”
“Đừng nói gì hết!”
Mộ Cảnh Thời nhìn cô sắp tức hộc máu đến nơi thì không nhịn được cười ra tiếng, “Được rồi, đừng giận, để anh mời hai người họ vào.”
Dù sao Đường Trinh Thục cũng đã sống nom nửa đời người, chuyện cũng không có gì đáng nói, hai đứa nhỏ này đã sống chung với nhau luôn rồi mà, sáng sớm “vận động” chút cũng là chuyện thường tình…
Còn Diệp Bắc Bắc thì vẫn luôn treo nụ cười trông đến là gian trá trên môi, không biết còn đang nghĩ tới chuyện quái quỷ gì nữa.
Bốn người trong phòng đều coi như không có chuyện gì xảy ra, trước tiên Mộ Cảnh Thời dìu cô đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi đỡ cô trở lại giường sau đó cảm ơn Đường Trinh Thục đã mang đồ ăn đến, anh đút cô ăn đẫy bụng rồi mới bắt đầu tự ăn bữa sáng.
Diệp Bắc Bắc và Đường Trinh Thục ngồi chưa được bao lâu thì Tiêu Khải Triết đi cùng Diệp Văn Huệ đến bệnh viện thăm nom Trì Thư Ý.
Tiêu Khải Triết đặt hoa tươi và rổ trái cây sang một bên rồi đứng cạnh mẹ mình, cúi đầu nhìn cô vừa nói vừa cười mẹ mình mà không dời mắt đi phút giây nào.
Nếu không phải mắt cô vẫn đang bị băng gạc che đi thì Tiêu Khải Triết chắc chắn đối mắt hoa đào xinh đẹp kia sẽ sáng trong vời vợi, long lanh ngân ngấn nước, cũng sẽ ánh lên tia sáng dịu dàng say lòng người.
Mộ Cảnh Thời vào phòng vệ sinh rửa bát, vừa trở ra đã bắt gặp một người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hay thật nhỉ.
Song anh cũng không hề tỏ ra bất mãn hay phản ứng gì gay gắt mà chỉ bước đến cất hộp cơm đi, gật nhẹ đầu với Tiêu Khải Triết xem như chào hỏi, Tiêu Khải Triết cũng lịch sự gọi một tiếng bác sĩ Mộ.
Anh ta nhìn người điềm tĩnh chín chắn, thậm chí có thể nói là lạnh lùng trước mặt mình, chợt nghĩ đến tin nhắn Bắc Bắc từng gửi: [Nếu hai người họ không gặp lại nhau thì em còn nghĩ có khi cả hai thà cô độc cả đời còn hơn là chịu mở lòng với người khác đấy.]
Đến cả cô nàng thần kinh thô như Diệp Bắc Bắc còn nghĩ thế thì ắt hẳn tình cảm giữa hai người họ là thứ tình cảm kiên cố bất thối chuyển, là thứ tình cảm khó ai có thể xen vào.
Thời gian không thể chia rẽ họ, tháng năm cũng nào chuyển lay nổi.
Có lẽ cả đời cũng sẽ không bào mòn đi được dù chỉ một chút.
Bắc Bắc đã bảo là [Gặp lại], thế tức là họ đã quen từ trước rồi.
Vậy lẽ nào bác sĩ Mộ trở thành bác sĩ là vì Thất Thất ư?
Trước khi biết bác sĩ Mộ ở cạnh Thất Thất, anh ta vẫn luôn nghĩ tình địch lớn nhất của mình là anh họ, hoá ra anh vẫn luôn hiểu lầm.
Khi biết bác sĩ Mộ tự tay phẫu thuật cho cô, anh chợt nhận ra, tình cảm giữa hai người này là kiểu tình cảm khăng khít nhất, là tình cảm chẳng hề có vách ngăn hay khoảng cách.
Họ không thể sống thiếu nhau, nếu thiếu đối phương, có lẽ sẽ không chết, nhưng sẽ đeo lên một lớp mặt nạ mà sống hết cả đời.
Sự dịu dàng và ân cần bác sĩ Mộ dành cho Thất Thất hoàn toàn trái ngược với tánh thờ ơ lạnh nhạt thường ngày của bác sĩ Mộ, còn Thất Thất sau khi ở cạnh bác sĩ Mộ thì hoàn toàn không hề bài xích gì mà luôn mở rộng vòng tay, thật lòng thật dạ.
Hoá ra cô vẫn sẵn sàng để người khác nắm tay.
Sau khi Tiêu Khải Triết và Diệp Văn Huệ rời đi, Mộ Cảnh Thời mới bước đến ngồi cạnh cô, cười trêu: “Có định dỗ anh không đấy?”
“Vâng?”
“Anh ghen rồi.”
“…”
Trì Thư Ý nào ngờ anh Cảnh Thời của cô sẽ dùng cái giọng nghiêm túc như này để nói với cô mình đang ghen, cô muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của anh quá đi mất, chắc sẽ đáng yêu lắm nhỉ?
Thế là Trì Thư Ý tự tưởng tượng một hồi, không nhịn được mà bật cười: “Hứ…Anh đừng thế chứ, phạm quy lắm đấy nhé.”
“Hửm?”
Anh cúi người ôm chầm lấy cô, khàn giọng thầm thì: “Thất Thất à.”
Cô thế mà nghe ra chút ấm ức, thậm chí còn cảm thấy anh đang bắt đầu làm nũng với mình là thế quái nào?!
Mộ Cảnh Thời yếu ớt thở dài, “Anh nói thật, anh đang ghen lắm đấy.”
Trì Thư Ý: “…”
“Vậy anh nói em nghe xem sao lại ghen?”
Anh nghiêng đầu, vừa cọ vừa ngửi ngửi hõm cổ cô, tham lam thưởng thức mùi hương thoang thoảng phát ra từ người cô, từ tốn nói: “Nhìn thấy người đàn ông khác chả hề giấu giếm ý thích em, anh không vui.”
Anh vươn đầu lưỡi li3m nhẹ lên vành tai cô, xúc cảm tê dại truyền đến khiến toàn thân cô run lên, Trì Thư Ý bèn đánh nhẹ lên lưng anh thay cho lời oán trách.
“Làm sao đây Thất Thất? Anh đang tức giận lắm đó.”
“…”
Cô ôm anh chặt thêm một chút, rồi hơi ngước mặt, nhân lúc đầu óc mình vẫn tỉnh táo và nói: “Em không có quyền khiến họ không thích em nữa, nhưng em có quyền lựa chọn người em ở cùng cả đời, anh Cảnh Thời, từ trước đến giờ em chỉ thích mỗi mình anh, chưa từng thay đổi…”
Kể cả suốt tám năm ròng rã chẳng hề có lấy chút tin tức nào từ anh, em vẫn thích anh như trước, thậm chí còn thích hơn cả thuở ban đầu.
Mộ Cảnh Thời hôn cô từ cổ đến bên gò má rồi lại tìm đến bờ môi cô, anh cạy mở hàm răng cô ra rồi chầm chậm trêu ghẹo, khiêu khích đến độ khiến cô suýt nữa thì ngừng cả thở.
Ngón tay Trì Thư Ý dần dịch lên trên, chạm vào mái tóc ngăn ngắn sạch sẽ của anh, ôm lấy cổ anh, tay còn lại tự vén tóc mái mình ra sau tai rồi ngước mắt đáp lại nụ hôn của anh.
Sau rốt, anh âu yếm hôn nhẹ lên bờ môi đo đỏ của cô rồi ôm hờ mặt cô, thì thào: “Em là của anh.”
Tối đến, anh gội đầu cho cô, để cô nằm nghiêng trên giường, “phục vụ” cô như đang mở salon tóc tại gia vậy.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng chẳng có vẻ gì là gấp gáp, sau khi gội cho cô xong thì nước cũng đã vung vẩy đầy sàn, Mộ Cảnh Thời cũng chả quan tâm mà đỡ cô dậy, để cô ngồi ngay ngắn rồi chăm chú lau khô tóc cho cô. Trong bệnh viện không có máy sấy tóc, anh chỉ đành thay khăn lông tiếp tục lau tóc cho cô, mãi đến khi tóc chỉ âm ẩm lạnh chứ không nhỏ nước nữa anh mới ngừng, xoay người dọn dẹp, thu dọn vật dụng, lau sàn sạch sẽ, cuối cùng tự rửa tay cho thật sạch xong xuôi mới chịu ngồi nghỉ ngơi.
Anh không phải trực ban nên hai người lên giường ngủ khá sớm, tóc Trì Thư Ý vẫn âm ẩm.
Mộ Cảnh Thời ôm cô vào trong lòng, ôm đến là chặt, hai người cùng nhau ngủ thoải mái trên chiếc giường đơn tối giản trong bệnh viện.
Đối với Mộ Cảnh Thời, dù là ở đâu, chỉ cần có cô ở bên thì anh đều sẽ ngủ ngon.