Trì Thư Ý ướt đẫm cả người, địa chỉ cô nói với tài xế không phải là nhà anh.
Dạo trước vừa vào đông, nước mưa bấy giờ đã lạnh thấu xương, Trì Thư Ý vào nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm vặn nước nóng hòng xua đi cái cảm giác lạnh lẽo trên từng tấc da tấc thịt mình.
Cô nằm trong bồn tắm, cơ thể dần ấm lên, thần chí cũng minh mẫn hơn nhiều.
Còn túi có điện thoại bị cô vất ở phòng khách vẫn luôn réo chuông, nhưng không ai bắt máy.
“Cô Trì, tôi thừa nhận cô là một cô gái tử tế, khuôn phép, dịu dàng hòa nhã, thậm chí còn có tài, song kể cả khi không xét đến chuyện gia thế bối cảnh thì nhà họ Mộ cũng sẽ không bao giờ đồng ý để một người mù lòa làm con dâu trưởng, dù bây giờ Cảnh Thời có ở bên cô thật thì cuối cùng cũng phải về, rốt cuộc nó vẫn mang họ Mộ đấy thôi, đây vốn là sự thật không thể bàn cãi.”
Bên tai cô như vẫn vọng lại câu nói cuối cùng của mẹ anh, Trì Thư Ý thở dài một hơn.
Cô sẽ không bao giờ buông tay anh.
“Cứ toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho cậu ta, chân thành đối xử với cậu ta, đừng dè dặt cũng đừng giấu diếm gì hết.”
Lời Diệp Văn Ung nói đột nhiên vang lên trong trí óc cô, Trì Thư Ý chợt nhận ra rằng bản thân không thể làm đà điểu chôn đầu vào cát (1) nữa, cô muốn nói anh biết tất cả, cùng anh đối mặt với hết thảy mọi chuyện về sau.
(1): Hay còn gọi là hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý, lấy tích từ truyền thuyết các con đà điểu sống hoang dã ở Phi châu lúc thấy nguy hiểm thì sợ hãi rúc đầu ngập vào cát. Ý nghĩa của thành ngữ này là chối bỏ đối diện với thực tế, làm ngơ hoặc tránh né trước khó khăn, nguy hiểm. Từ chối thừa nhận sự thực phũ phàng, những thông tin bất lợi có khi có dụng tâm.
Cô sẽ không ôm tâm sự giấu nhẹm vào lòng nữa, cô sẽ sẻ chia cùng anh mọi niềm vui sướng hay nỗi khổ đâu. Dù ở bên anh phải đối mặt với bao nhiêu trở ngại, cô cũng sẽ tuyệt đối không buông tay mà ngược lại, sẽ vững vàng níu lấy bàn tay anh.
Rồi cô sẽ đưa anh đến nhìn cha mẹ đã khuất, nói họ hay rằng Thất Thất của họ đang sống rất hạnh phúc và có người sẽ thay họ bầu bạn, chăm lo cho cô cả quãng đời còn lại.
Trì Thư Ý quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn tắm, tự đến tủ quần áo mò mẫm lấy và đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, sau đó xoay người lấy trong tủ ra một ít áo khoác dày và áo len xếp vào vali.
Mộ Cảnh Thời phóng xe về nhà như điên, nhưng cô không hề ở nhà anh, anh đã gọi cho cô biết bao nhiêu cuộc suốt từ nãy đến giờ, thế mà chẳng có lấy một người hồi âm, anh vừa tức tối vừa lo lắng, quay ngược đầu xe chay về phía biệt thự cũ của cô.
Sau cơn mưa, tiết trời cũng mát mẻ trong lành hơn không ít, trời thì quang mây cũng tạnh, song mưa giông vẫn giăng đầy khuôn mặt cương nghị của anh, dường như đang báo hiệu cho một cơn bão dữ dội nào đó sắp ập đến.
Trì Thư Ý đóng kỹ cửa, tay kéo vali tay cầm gậy dẫn đường, vừa bước xuống bậc thềm trước cửa nhà thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe chói cả tai, ngay sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa xe đến là mạnh bạo, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một vòng tay rắn rỏi giam chặt vào trong lồ||g ngực người ta.
Là hương thơm thân thuộc.
“Anh Cảnh Thời?” Giọng cô đầy vẻ bất ngờ, còn nhuốm chút bất an.
“Sao lại gạt anh?” Anh cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng lên như lửa lan đồng cỏ trong lòng, giọng trầm khàn đến mức khiến cô sợ hãi.
“Em…”
“Sao lại gạt anh rằng mình đang ngủ ở nhà?”
“Em xách theo vali như thế là định đi đâu?”
“Có phải muốn trốn khỏi anh không?”
…
Anh chẳng hề cho cô cơ hội trả lời, mặt mày sa sầm vì tức giận, chỉ biết ôm ghì lấy cô, như đang hận không thể khảm cô vào xương, vào tủy của mình, nếu làm thế được thật thì cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi nữa.
Trì Thư Ý rất đỗi ngạc nhiên, vì anh đang run, cánh tay siết lấy cô rắn rỏi có lực thường ấy, thế mà vẫn không kiềm được mà đang run lên bần bật.
Lòng cô chợt chua xót, cô buông hành lý và gậy dẫn đường trên tay xuống, chậm rãi vươn tay ôm lại anh, vùi đầu vào ngực anh, nhắm mắt, cố gắng nén từng hàng nước mắt chực tuôn, lặp đi lặp lại với anh rằng: “Không phải bỏ trốn, cũng không muốn trốn, em đến đây lấy thêm quần áo mặc đông, còn đang định về. Em sẽ không đi đâu hết…Sẽ không bao giờ rời khỏi anh mà, anh Cảnh Thời.”
Cô khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Khó khăn lắm em mới chờ được anh đến, chờ anh về đã tám năm rồi, sao có thể bỏ anh đi được đây?”
Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, muốn để anh bình tĩnh lại, dù rằng giọng cô đã run rẩy nghẹn ngào hết cả.
Cảm giác được thân thể căng cứng đang ôm mình dần thả lỏng, Trì Thư Ý khẽ ngẩng đầu lên, trán chạm vào cằm anh, đưa hai tay ôm lấy cổ anh rồi tiếp tục ngẩng đầu, nhón nhẹ mũi chân rút ngắn khoảng cách giữa hai người, rút đến khi cánh môi mềm mại của mình chạm phải bờ môi lạnh lẽo của anh thì mới chịu thôi.
Mộ Cảnh Thời dại ra cả một giây, sau đó tức thì giữ lấy gáy cô, cánh tay Trì Thư Ý siết chặt hơn, chẳng còn khoảng cách nào tồn tại giữa hai người nữa, cô cũng chẳng thể động đậy gì trong vòng tay anh.
Lần này, cô chủ động đòi hôn, Trì Thư Ý rụt rè vươn đầu lưỡi chạm đến làn môi mỏng của anh, tiếp tục vươn đến chạm tới răng anh rồi chầm chậm vói vào trong miệng anh, cố gắng nhớ lại xem mấy lần trước anh đã hôn thế nào, cứ trúc trắc “làm loạn” trong miệng anh một hơi và vẫn…Cắn vào lưỡi anh như cũ, ấy thế mà kỹ thuật hôn vụng về lấy lòng của cô lại thành công dỗ dành anh.
Cơn giận của Mộ Cảnh Thời đã tắt nom nửa từ lúc cô nói mình sẽ không rời đi, bấy giờ lại được cô chủ động hôn thế này, đúng là chẳng thể nào giận nổi nữa mà.
Lúc đầu anh còn dẫn dắt cô kiên nhẫn và dịu dàng hết mức có thể, về sau thì càng lúc còn kiềm không được, nhịn chẳng xong, Mộ Cảnh Thời tàn nhẫn hết m*t rồi lại gặm [email protected]"n môi cô, Trì Thư Ý không chỉ thấy ngạt cả thở mà còn thấy từng trận từng trận tê dại truyền đến từ môi mình, song lần này cô không còn kêu lên vì đau đớn nữa mà chỉ bắt đầu thở d0"c theo bản năng.
Triền miên một lúc lâu, hai người mới lưu luyến tách ra một chút, mắt cô giờ đã lóng lánh ánh nước, trong trẻo xinh đẹp như viên kim cương ngời chói, mắt xinh má đỏ, môi vốn đã đỏ nay còn sưng tấy lên, nom yêu kiều quyến rũ đến lạ.
Trì Thư Ý mềm nhũn tựa vào lòng anh, đôi mắt hoa đào đẹp xinh vẫn không ngừng chơp chớp, chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dư âm của nụ hôn cháy bỏng ban nãy.
Mộ Cảnh Thời lặng im bế cô ngồi vào vị trí phó lái, giúp cô thắt đai an toàn rồi đóng cửa, trở lại chỗ cũ kéo vali và nhặt lại gậy dẫn đường chất vào cốp sau xe, bấy giờ mới nhanh nhẹn lái xe chở cô về nhà.
Từ lúc đậu xe đến khi vào phòng ngủ, Trì Thư Ý đều được anh ôm trong tay, trên đường hai người không nói một lời song có vẻ anh đã bình tĩnh trở lại rồi, chỉ là vẫn nín thinh không ừ hử gì.
Anh bế cô lên giường, còn đang định xoay người đi thì cô đã vội vã giữ anh lại rồi nhỏ giọng nói: “Ôm em một chút được không?”
Anh đứng nhìn cô với đôi mắt thẳm sâu, một lát sau thì y lời ngồi dựa nửa người vào thành giường, Trì Thư Ý tức thì nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, kề sát má vào lòng anh, cũng dần tỉnh táo lại theo tiếng tim đập vững vàng của Mộ Cảnh Thời.
“Em xin lỗi, em không cố ý lừa anh.”
“Đừng giận em được không, anh Cảnh Thời?”
Giọng nói ngọt ngào dịu êm của cô vang lên bên tai anh, vô cùng khẩn khoản mong anh tha thứ cho mình.
Chỉ vì lúc ấy cô bị mẹ anh làm phân tâm quá đỗi nên mới vô thức lừa anh, nhưng dù mẹ anh có nói gì, có yêu cầu gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình, đây là chuyện cô muốn anh phải biết trước nhất.
Cô tiếp tục nhẹ nhàng nhận lỗi, nhưng anh vẫn im lặng, bầu không khí vừa ngượng vừa sượng ngắc.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức khiến miệng cô khô khốc, lúc cứ ngỡ anh thật sự không đoái hoài gì đến mình nữa thì anh lại bất ngờ lạnh lùng hỏi: “Bà ta nói gì với em?”
Trì Thư Ý ngẩn ra, cuối cùng cũng thoải mái nhoẻn miệng cười, nếu anh đã chịu nói chuyện với cô thì chứng tỏ anh đã tha thứ cho cô rồi.
“Dì Mộ nói anh muốn học y vì em, còn vì em mà chống đối gia đình, mười năm nay anh đều tự ở riêng một mình, chưa từng về nhà lần nào.”
“Anh Cảnh Thời, anh nói xem mình có ngốc không cơ chứ?” Mắt Trì Thư Ý đã đong đầy nước mắt, cũng nói muôn phần áy náy: “Làm tổn thương họ chỉ vì em thế có đáng không? Họ đều là gia đình anh, là người thân nhất của anh kia mà.”
“Với cả,” Cô đấm nhẹ ngực anh, bĩu môi nói tiếp: “Anh có biết em khó chịu đến cỡ nào khi nghe dì Mộ nói mấy chuyện này không? Nếu trước đây em biết anh sẽ thành thế này thì thà cả đời chết tâm với chuyện trị khỏi đôi mắt, em không muốn, không hề muốn anh trải qua một khoảng thời gian mười năm đăng đẵng đầy cô đơn và bất lực đến vậy…”
Thế là vẫn bức bối đến độ nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống trước ngực anh, chỉ một lát mà đã thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi trước.
Mộ Cảnh Thời bế cô lên, hôn nhẹ lên mắt cô, li3m hết những giọt nước mắt cô tuôn, chan chát, còn âm ấm, cô vẫn đang khóc lóc nỉ non: “Em buồn lòng…Cũng đau khổ, anh không nên đối mặt với những nỗi khổ như thế, đều tại em.”
‘Ừ, đều tại em hết.”
Cuối cùng anh cũng mở miệng nói câu thứ hai.
Trì Thư Ý ngây dại ra, nước mắt vẫn đang chảy dài trên má, chỉ cần cô nhớ đến những lời Diêm Ngọc Mai nói ở quán cà phê là lại bắt đầu thấy đau buốt tận tâm can, cứ như có ai đang dùng dao đâm thẳng vào vậy, vì một người như cô mà thẳng thừng đoạn tuyệt với người nhà, tình cảm lớn đến nhường này, bảo cô phải đáp lại thế nào đây.
Cô cuộn tròn người lại ngả vào vòng tay anh, Mộ Cảnh Thời ôm cô, hai người cùng nhau trượt nằm xuống giường, họ đối mặt, anh nhìn cô không chớp mắt.
“Thất Thất, em tin anh hay tin bà ta?”
Cô níu lấy quần áo anh chẳng chịu buông, nghe câu anh hỏi thì không hề do dự đáp ngay: “Tin anh.”
“Vậy thì không cần tin những gì bà ta nói.” Anh điềm nhiên nói tiếp.
Nói với cô thế này là muốn gác chuyện này sang một bên.
“Lúc trước đã hứa chữa khỏi đôi mắt rồi mới bàn về chuyện này, giờ lại muốn thất hứa à?”
Đến giờ phút này rồi mà anh vẫn còn bận tâm đến cảm nhận của cô, điều này khiến cõi lòng Trì Thư Ý càng rối ren trăm bề hơn cả trước, cô gật đầu: “Muốn, muốn bây giờ, nói hết toàn bộ trong tối nay.”
“Sẵn sàng rồi?”
Cô tiếp tục gật đầu.
“Thất Thất, em phải biết, một khi em chủ động nói, anh sẽ cho rằng em đã hoàn toàn mở lòng với anh, em phải hiểu, hiểu chuyện này có ý nghĩ lớn với anh đến mức nào.” Anh từ tốn xoa đầu cô.
“Em biết chứ, đã nghĩ rất kỹ rồi, em muốn nói anh biết hết, em không muốn anh tự mình đối mặt với những vấn đề ấy, một mình ôm đồm bao tâm tư suốt từng ấy năm, làm thế mệt mỏi lắm, em muốn anh để em chia sẻ một ít, sau này chúng ta không phải anh và em nữa, mà là trong em có anh, trong anh có em.”
“Còn nỗi tâm sự vất vưởng trong lòng suốt tám năm của em, chính là vì muốn đợi anh về rồi dỡ xuống toàn bộ lớp mặt nạ và phòng bị, cả đời này chỉ chấp nhận mình anh, nếu không đợi được anh về thì thà chôn chặt trong lòng, vì dù có nói ra thì cũng chẳng ai có thể sưởi ấm tim em chỉ bằng một cái ôm, chẳng còn ai để em dựa dẫm vào nữa.”
Trì Thư Ý cười cười, hốc mắt hoen đỏ, bấy giờ cứ như một bé thỏ con ngoan ngoãn, kể toàn bộ những chuyện vụn vặt mình luôn giấu nhẹm trong lòng cho anh nghe bằng giọng điệu chầm chậm bình bình: “Anh đã biết lần đầu tiên em mù rồi nhỉ, em đã từng kể, năm em bảy tuổi đã bị tai nạn giao thông, sau đó cũng được phẫu thuật khôi phục. Còn dạo mười năm trước, lúc tình cờ gặp được anh thì cha mẹ em vừa ly hôn, còn nguyên nhân em mù lần thứ hai cũng là vì chuyện ly hôn của họ, có lẽ là vì cảm xúc hỗn loạn lúc ấy đã khiến em mất đi thị lực, em không nhớ mình đã kể anh nghe chuyện này bao giờ chưa, chẳng qua em nghĩ,” Cô cười nhạt, “Nghĩ là e rằng anh đã đoán được nguyên nhân từ lâu rồi.”
Mộ Cảnh Thời im lặng hôn lên môi cô thay cho câu trả lời.
“Sau đó là vì động đất và đả kích tiếp theo sau ấy, vừa đến Nam Kinh không lâu đã phải lo hậu sự cho cha qua đời bởi cơn bạo bệnh, còn mất liên lạc với anh, mọi chuyện cứ chồng chéo lên nhau, em cũng vì chịu không nổi đả kích mà hôn mê mấy ngày liền, sau khi tỉnh lại thì dù không đề cập đến chuyện này nữa thì nó vẫn đè nặng lên trái tim em, chỉ là em cố gắng phớt lờ nó đi mà thôi.”
“Suốt tám năm qua, dì Đường, anh Nam Sơ, họ đều đưa em đến rất nhiều bệnh viện, để rất nhiều bác sĩ khám cho em, nhưng đều vô dụng, cũng có bác sĩ kết luận tật mất thị lực này của em là do cảm xúc mà ra, hỏi dì Đường có phải em đã từng chịu đả kích gì hay không, ai cũng tự hiểu em đã trải qua chuyện gì, nhưng thật ra họ không biết, trừ chuyện này ra thì còn một nguyên nhân nữa. Em đang đợi một người, anh ấy hứa sẽ trị cho em nên em đã đợi anh ấy về, đợi anh ấy trị khỏi đôi mắt cho em, nếu đợi không được, em thà cả đời chịu cảnh mù lòa.”
“Không có anh ấy trong đời thì dẫu cảnh vật quen đường có lí thú đến đâu em đều cảm thấy nhàm chán, vậy chi bằng cứ ở trong đêm đen dằng dặc thế này, chí ít sẽ không hoa mắt, chí ít có thể bình lặng sống cả đời.”
Nói đến đây, Trì Thư Ý chợt ngẩng đầu lên hỏi anh: “Có phải em cực đoan lắm không?”
Anh lắc đầu, dịu giọng đáp ngay: “Không đâu.”
Vì anh cũng giống như cô, vừa bướng bỉnh vừa cổ hủ, nếu đã chấp nhận cô thì cả đời này cũng chỉ mở lòng với mình cô.
“Nhưng bây giờ em muốn trị khỏi mắt lắm, muốn mau mau khỏe lại, từ lúc gặp lại anh đã bắt đầu nuôi hy vọng khôi phục thị lực rồi.”
“Em muốn nhìn thấy anh.”
Cô đưa tay vuốt v3 sườn mặt anh đầy dịu dàng, trong đôi mắt đầy hỗn loạn của Mộ Cảnh Thời chỉ có nét yêu chiều dành riêng cho cô là sáng tỏ nhất, Trì Thư Ý chợt nhoẻn miệng cười, chạm tay lên khóe miệng anh mà rằng: “Em từng cảm nhận được nụ cười của anh, đó là nụ cười tươi đẹp nhất em cảm nhận được trong đời, thế nên cũng vô cùng muốn được ghi khắc dáng vẻ nụ cười ấy trong tim.”
Anh kề đến hôn lên môi cô, Trì Thư Ý trở người nương thế đè anh xuống, nồng nhiệt đáp lại chiếc hôn anh.
Anh Cảnh Thời à, cả đời này, chỉ mình anh hiểu được lòng Thất Thất.
Trải qua cảnh tốt cảnh xấu, nỗi vui buổi buồn, tất cả, hết thảy, đều nguyện sẻ chia cùng anh.