Ngày nào Trì Thư Ý cũng uống thuốc đều đặn dưới sự giám sát của Mộ Cảnh Thời, còn chủ đề sáng hôm ấy họ đều ăn ý không nhắc đến nữa, chuyện chính bây giờ là chữa mắt cho cô.
Thế mà đã sáng tháng 11 rồi, tiết trời ngày càng trở lạnh, ban ngày còn ổn, song khi trời lặn về tây thì nhiệt độ sẽ giảm xuống đáng kể.
Tối nay, sau khi ăn xong bữa tối, hai người cùng nằm trên sô pha, máy tính bên cạnh đang phát bản nhạc yêu thích của cô, Trì Thư Ý cầm một chiếc bát thủy tinh nhấm nháp dâu tây còn Mộ Cảnh Thời thì ngồi cạnh đọc sách y.
Chắc lần ăn dâu trong bếp đó đã để lại ấn tượng khó phai với anh nhỉ? Trì Thư Ý không biết nữa, dù sao sau lần đó anh cực kỳ thích mua dâu tây cho cô ăn, lúc đầu Trì Thư Ý còn nghĩ chắc anh đang ủ mưu gì đó, chẳng hạn như muốn ăn một nửa quả rồi ghẹo cô như lần trước, thế nên lần nào anh rửa sạch dâu tây dúi vào tay cô để cô ăn thì cô cũng đều đề cao cảnh giác, còn cảnh cáo anh không được ghẹo cô như lần ở trong bếp đấy nữa.
Anh thì dễ nói chuyện cực, lần nào cũng gật đầu cam đoan sẽ không ghẹo cô như lần đầu nữa, đương nhiên cũng không thất hứa, chỉ cần cô vươn tay đút anh thì anh sẽ ăn hết chứ không chỉ ăn một nửa như lần nọ, cũng không chọc cô.
Cứ thế vài lần, Trì Thư Ý dần nới lỏng cảnh giác, cũng không nhắc đến khiến mình xí hổ dạo đầu nữa, lần này, cô không cảnh giác tí nào mà cứ ăn hết quả dâu này đến quả dâu khác, ăn đến là vui vẻ. Thi thoảng sẽ lấy một quả đưa đến trước mặt anh, Mộ Cảnh Thời hơi nghiêng người về phía trước để ăn quả dâu cô cầm trên tay.
Bấy giờ cô duỗi cánh tay thon dài trắng trẻo đến, cầm quả dâu tây mọng nước đến trước mặt anh, anh bị cô choáng tầm nhìn, Mộ Cảnh Thời bất lực cười, cúi đầu ăn quả dâu cô đưa đến, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô.
Anh chăm chú nhìn bé con ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng sẽ với tay lấy một quả dâu nhấm nháp, ngón tay có khi còn chạm vào bên khóe môi, khiến đôi môi vốn đã hồng nhuận khẽ run rẩy theo động tác cô, rồi anh nhìn thấy đôi môi đỏ hồng ấy nhấp nhô theo từng động tác nhai nuốt của cô nàng, rõ ràng đấy chỉ là một hành động vô cùng bình thường, song anh lại thấy như thể cô đang cám dỗ mình vậy.
Trì Thư Ý dường như cảm nhận được anh đang chú ý đến cô, bèn cho rằng anh đang trách mình cứ mải lo ăn mà không để anh ăn cùng, thế là cười cười lấy một quả dâu từ trong bát thủy tinh đưa sang: “Đây!”
Mộ Cảnh Thời vẫn nhìn cô không chớp mắt, hé môi ăn trọn quả dâu tây cô đưa đến, sau đó thấy cô tiếp tục chăm chú ăn phần dâu tây trong bát.
Rồi ngay lúc cô vừa cho dâu tây vào miệng, thậm chí đến cả tay còn chưa kịp thả xuống thì đã bị ăn bắt lấy rồi kéo đi, Trì Thư Ý nào kịp phản ứng, môi anh đã sấn đến, cắn mất nửa quả dâu tây cô đang ăn, chỉ chừa lại nửa quả trong…miệng cô…
Không chỉ thế, anh cứ hôn cô như thế, vừa hôn vừa ăn nửa quả dâu mình vừa “cướp” được rồi nuốt ực xuống, lúc cô đang ngửa đầu ra sau toan nhích người ra thì anh đã mau mắn đặt sách xuống, tóm lấy cái gáy nhỏ xinh của cô, Trì Thư Ý trốn không thoát.
Mộ Cảnh Thời li3m môi cô, thấy cô vẫn giữ tư thế hé miệng ngậm quả dâu thì khẽ cười, vừa hôn tiếp vừa khàn khàn hỏi: “Sao em không ăn? Là đang đợi anh ăn nốt nửa quả còn lại đấy à?”
Anh nói, đang định dùng lưỡi đẩy mạnh nửa quả dâu còn lại vào miệng cô thì Trì Thư Ý đã cuống quýt ngậm chặt quả dâu và cũng khép chặt môi mình lại, đôi mắt to tròn long lánh anh nước tuy vẫn không hề có tiêu cự, thậm chí ngày càng mịt mờ hơn nhưng vẫn ngời ngời tia sáng, đẹp lay lòng người.
Anh nhìn chằm chằm cô ăn dâu, nhìn phần cằm thon gọn chuyển động theo động tác nhai dâu, nhìn cô nuốt hết nửa quả còn lại rồi mới tiếp tục hôn lên bờ môi cô.
Trì Thư Ý nào kháng cự lại được kiểu tiến công của anh, dù anh không hôn cô mạnh bạo như đêm hôm đó, cũng không hôn đến mức khiến cô thiếu oxy phát khóc song vẫn làm cô khó thở lắm, không biết đó có phải nguyên nhân vì sao cô chả muốn hôn môi không nữa, hầu như lần nào anh cũng buồn cười vì cô cứ cắn lưỡi anh mãi.
Bát thủy tinh đựng dâu tây không biết đã bị anh đặt sang một bên tự lúc nào, anh vừa m*t mát vừa chọc ghẹo cô, chọc nhây đến độ khiến cả người cô run rẩy từng cơn trong vòng tay anh, cả người lại bắt đầu có cảm giác như thể bị một dòng điện xẹt qua, cơn tê dại kia chạy đến từng ngóc ngách trong cơ thể, ngón tay Trì Thư Ý bấu chặt lấy cổ áo anh, tựa vào lòng anh, khó nhọc đáp lại nụ hôn của anh, tiếng nước bọt giao thoa đầy mờ ám thi thoảng vang lên càng khiến cô mặt đỏ tim đập, ngượng đến độ nhắm tịt cả đôi mắt to tròn kia lại, chả dám hé mở nửa phần.
Ngay khi họ đang triền miên quấn quýt với nhau, phía dưới của Trì Thư Ý đột nhiên nóng rẫy…
Cô nàng tức thì sợ đến độ bừng tỉnh, đỏ lựng cả mặt đẩy anh ra, đôi môi vì vẫn bị anh chiếm lấy lên chỉ có thể phát ra mấy âm tiết lộn xộn như a, ưm…
Mộ Cảnh Thời bị cô kháng cự bất ngờ thế thì chỉ đành buông cô ra, song vẫn chưa đã nghiền nên vẫn kề sát đến hôn hôn bên môi cô, Trì Thư Ý nghiêng đầu tránh đi, cố hít sâu vào hơi, cả người mềm oặt để mặc anh ôm vào lòng.
Mộ Cảnh Thời hơi khó chịu khi thấy cô tránh mình, vừa giữ cằm định hôn tiếp thì cô đã gấp gáp nói, “Anh Cảnh Thời, đợi đã…”
Tiếng cô nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mỏng, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện chút quyến luyến dịu dàng, càng khiến Mộ Cảnh Thời ngứa ngáy trong lòng hơn, anh bèn khẽ khàng chạm vào vành môi mềm mại ngọt ngào của cô, khàn giọng hỏi: “Hử?”
Giọng vừa trầm khàn lại vừa gợi cảm.
“Em…Em đến tháng…” Trì Thư Ý nóng bừng cả người, lúng túng vùi đầu vào lồ||g ngực anh, giọng thì như tiếng muỗi vo ve: “Ở đây không có…Anh có thể…Đi mua giúp em không?”
Anh khựng lại rồi chầm chậm ngồi thẳng dậy, không quên đỡ cô lên rồi tự nhiên hỏi: “Em muốn mua nhãn hiệu nào?” Nói rồi còn đưa tay vén tóc lại cho cô.
“Space 7.” (1) Cô đỏ mặt mím môi đáp.
(1): Hãng này có thật nha =)))
“Đợi anh một lát.” Anh hôn lên vầng trán cao ráo xinh đẹp của cô, đứng dậy nhanh chóng với lấy điện thoại, ví tiền và chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.
Trì Thư Ý cẩn thận đứng lên, chầm chậm đi về hướng phòng ngủ.
Cô đến tủ quần áo, sờ tìm quần nhỏ và đồ ngủ mới rồi bước vào phòng tắm.
Mộ Cảnh Thời về rất nhanh, không nhìn thấy cô ở phòng khách thì vào phòng ngủ.
“Thất Thất?”
Trì Thư Ý mở hé cửa phòng tắm, nhỏ giọng gọi: “Anh Cảnh Thời, em ở đây.”
Anh đưa đồ cho cô, Trì Thư Ý nhận lấy rồi đóng cửa lại ngay.
Lúc cô tắm, anh trở ra phòng khách cất máy tính, chờ cô thay đồ sạch sẽ bước ra thì anh kéo đến mép giường ngồi xuống, sau đó bị anh dúi vào tay một ly nước tắc đường đỏ vừa pha tức thì.
Mộ Cảnh Thời vừa làm tóc cho cô vừa mở miệng hỏi: “Trước kỳ hành kinh không được để bản thân bị lạnh, sao em không chịu để ý gì thế?”
Cô không phản bác được gì nên chỉ đành im lặng nghe anh phê bình mình.
Trước đây anh không biết ngày hành kinh của cô, nếu bây giờ đã biết thì sẽ không để cô tự bỏ bê mình thế này nữa.
Chờ cô uống cạn ly đường đỏ mình pha xong anh mới bắt đầu sấy tóc giúp cô, từ lần đầu anh sấy tóc giúp cô, cô không còn bài xích chuyện dùng máy sấy tóc nữa, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ cảm giác có gió ấm từ tốn hong khô tóc mình.
Bé con được anh “hầu hạ” cho cũng vì thấy quá thoải mái nên gần như đã ngủ quên trong lòng anh.
Mộ Cảnh Thời sấy tóc cô đến khi ráo hẳn rồi mới với lấy lược bắt đầu chải tóc, sau đó anh nhẹ nhàng bế cô lên giường, dém chăn cẩn thận cho cô, ngay khi anh định đứng dậy, Trì Thư Ý đã níu lấy tay anh, mê mang gọi: 111111“Anh Cảnh Thời…”
Mộ Cảnh Thời miết nhẹ bờ môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, cứ nằm đợi một lát, anh đi tắm đã.”
“Vâng.”
Mộ Cảnh Thời thấy cô ngoan thế thì bật cười, cúi người hôn cô một tí rồi mới chịu đứng dậy vào phòng khách.
Trì Thư Ý cũng không ngủ say, lúc anh bước ra khỏi phòng tắm lau tóc, đến khi anh vén chăn nằm cạnh cô cũng cảm nhân được, chỉ là thấy hơi bức bối nên không nói gì.
Cô hơi gập người lại, nằm nghiêng một bên đưa lưng về phía anh, ấn tay lên bụng mình.
Mộ Cảnh Thời vươn tay ôm cô từ phía sau mới hay cô đang đè tay lên bụng, thế là anh nhíu mày hỏi, “Đau bụng à?”
“Có hơi đau.” Cô mím môi nhỏ giọng đáp.
Anh gỡ tay cô ra, đặt bàn tay dày rộng của mình lên phần bụng dưới đang quặn thắt từng cơn của cô, thong thả hơi dùng sức xoa bụng cho cô, “Thế này có đỡ hơn không?”
Cô thoáng gật đầu, để bàn tay còn lại của anh đỡ lấy dưới cổ và ôm cô vào lòng.
“Thế này thì sao? Có mạnh lắm không? Nếu có thì cứ nói anh nghe, đừng để bản thân đâu.”
“Đủ rồi mà.”
“Mai đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé? Lấy thuốc về uống cho chóng khỏe.”
“Không cần đâu.” Cô khẽ thở dài, “Đau âm ỉ thôi, chịu đựng hết ngày đầu tiên là được.”
Anh cọ cọ mặt bên vành tai cô, không nói nữa.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Trì Thư Ý vẫn chả buồn ngủ chút nào, được anh xoa bóp đến là thoải mái, bàn tay anh chầm chậm xoa bụng cô, không mạnh tay cũng không quá nhẹ, không hề khiến cô thấy đâu, cô khẽ nhúc nhích người hỏi: “Ban nãy anh có ngượng lắm không? Lúc mua đồ dùng phụ nữ cho em ấy?”
“Không hề.” Anh cười cười, vô cùng nghiêm túc đáp: “Còn thấy vinh hạnh nữa là.”
Trì Thư Ý: “…”
Anh lại “phục vụ” cô thêm một lát, Trì Thư Ý cô trở mình nằm thẳng người, đặt tay lên tay anh, bảo: “Anh đừng xoa nữa, em hết đau rồi.”
Mộ Cảnh Thời nắm ngược lại tay cô, ôm cả người cô vào lòng, thì thầm: “Ngủ đi.”
Cằm anh đụng phải vầng trán cô, Trì Thư Ý ngửa đầu ra sau, hôn lên cằm anh rồi dịu giọng nói: “Ngủ ngon.”
Anh chợt mỉm cười, nghiêng đầu khẽ khàng hôn trán cô, đáp: “Ngủ ngon.”