Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 26

Mộ Cảnh Thời về nhà khi trời vừa hửng sáng, dạ dày hơi khó chịu, trên đường về đã quặn lên một trận, anh vào phòng ngủ uống liền tù tì mấy viên thuốc dạ dày rồi vào phòng tắm, tắm xong xuôi thì mặt trời cũng đã lên cao, vầng dương vàng sậm pha chút ánh đỏ cũng dần chiếu rọi đến, Mộ Cảnh Thời nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, 8 giờ hơn rồi.

Anh dựa nửa người vào giường, bụng dạ đã đỡ đau hơn ban nãy, với lấy di động điện cho cô.

Trì Thư Ý đang ăn sáng với Diệp Bắc Bắc, Diệp Bắc Bắc cứ tinh quái nhìn Trì Thư Ý nhoẻn miệng cười cười chộp chiếc điện thoại ngay khi chuông vang, vừa nhìn đã biết vô cùng nóng lòng nhận cuộc gọi thì bèn trêu: “Ái chà chà, chắc tớ nên dọn đi thôi! Ngày nào cũng phải nghe hai người show ân ái qua điện thoại như này thì bà cô ế giả như tớ biết sống sao đây!”

Tất nhiên cô nàng chỉ đùa thôi, Diệp Bắc Bắc không bao giờ bỏ Trì Thư Ý lại một mình cả, dù suốt bao năm qua cô luôn cố gắng tự mình làm mọi thứ, có thể tự cáng đáng hết mọi chuyện một mình nhưng dầu sao mắt cô đâu nhìn thấy được gì, có người ở bên săn sóc vẫn yên tâm hơn.

Trì Thư Ý cười trách ngược lại: “Thế cậu quên trước đây cậu với Trịnh Mân Vũ anh anh em em qua điện thoại khiến tớ suýt thì ngộ độc cơm tró rồi đó à?”

Lời qua tiếng lại với Diệp Bắc Bắc xong xuôi cô mới ra chiều tự nhiên lên tiếng: “Anh Cảnh Thời.”

Mộ Cảnh Thời bên kia nghe họ nói chuyện tự nãy đến giờ, anh cười cười hỏi: “Đang ăn cơm?”

“Vâng.” Cô ngừng lại chốc rồi nói: “Anh thì sao?”

“Mới từ bệnh viện về, định ngủ một lát.”

“Muốn nghe giọng em.”

Trì Thư Ý nuốt trở vào mấy câu mình định nói, bỗng dưng, cô nhớ lại hôm trước anh có nói với cô rằng nếu có thể, anh muốn ở bên cô mỗi phút mỗi giây, cũng bởi anh sẽ bất an khi cô biến mất khỏi tầm mắt anh.

Thế nên…Chắc nghe giọng cô sẽ khiến anh an tâm hơn nhỉ.

“Anh ăn sáng chưa?”

“Ừ? Không đói bụng.” Sau đó lại bổ sung: “Mệt.”

Thật ra là vì khó chịu trong người nên chả muốn ăn uống gì.

Trì Thư Ý: “…”

Cô hiểu điều anh nói, vì không đói bụng nên cũng bỏ luôn bữa sáng. Chữ “Mệt” kia còn chặn ngang cái câu “Không đói bụng cũng phải ăn sáng.” cô định nói nữa.

Trì Thư Ý thở dài, “Vậy giờ anh đi ngủ hay sao?”

“Cúp điện thoại rồi ngủ.”

“Cúp đi thôi, anh phải nghỉ ngơi cho hết mệt đã chứ.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Mộ Cảnh Thời đờ người ra cả một lúc lâu, đương nhiên không ngờ bé con này cứ thẳng thừng nói toẹt ra thế mà không thèm an ủi gì thêm, đợi đến khi anh hồi thần thì Trì Thư Ý đã cúp máy luôn rồi.

“Bắc Bắc, trong bếp còn đồ ăn không?”

“Còn đó.”

“Thế…Chuẩn bị giúp tớ một phần rồi để vào bình giữ nhiệt nha, bao giờ cậu đi làm thì tiện đường đến nhà anh Cảnh Thời đưa cơm với tớ, ừ…Lúc đưa tớ về chỉ cần cho tớ xuống ngã ba là được, tớ sẽ tự về.”

Diệp Bắc Bắc: “…” Sao tự dưng có cảm giác bị ngược vầy nè?

Mộ Cảnh Thời vừa thay đồ xong, định lái xe đến tìm cô thì chuông cửa chợt vang lên, anh mở cửa thấy hai cô gái đứng ngoài thì không khỏi ngạc nhiên: “Thất Thất?”

Diệp Bắc Bắc cất tiếng trước nhất: “Người cần đưa tớ cũng đã đưa đến rồi ha, mâu thuẫn tình yêu thì nên để người yêu tự giải quyết đi thôi, bái bai ~” Nói xong còn lém lỉnh cười ra tiếng, mau mắn chui tọt vào xe rồi phóng vèo vèo đi ngay tắc lự.

“Ơ…” Cô vừa xoay người muốn gọi Diệp Bắc Bắc lại thì tay đã bị anh bắt lấy, “Thất Thất.”

Hình như cô đã tự bê đá đập chân mình mất rồi, ở nhà đã nhất trí với nhau là sẽ đưa đồ xong rồi về ngay kia mà.

Giờ thì tuyệt luôn, biến thành mình cô chủ động đến tìm anh.

Ánh mắt Mộ Cảnh Thời dừng trên khuôn mặt cô, Trì Thư Ý đang nhíu mi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tuy biết tâm trạng cô không tốt nhưng anh vẫn không nén được sự vui vẻ trong lòng.

Anh cầm lấy bình giữ nhiệt bằng tay kia, kéo cô vào nhà.

Trì Thư Ý vừa ngồi xuống đã nói ngay: “Trong đó có cháo, anh uống chút đi, uống xong em sẽ đi liền, anh thì phải nghỉ ngơi.”

Mộ Cảnh Thời: “…”

Cái tánh này của bé con nom hệt Trì Anh, bình thường thì vô cùng dịu dàng hòa nhã, hầu như chả bao giờ nóng giận bực tức, trừ khi động chạm đến điều cố kỵ của cô nàng.

Anh đặt bình giữ nhiệt lên bàn, khom lưng tiến sát đến trước mặt cô, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cô, khẽ hỏi: “Giận à?”

Cô nghiêng đầu tránh né anh hòng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, song Mộ Cảnh Thời làm sao chịu để yên cho cô tránh đây, anh giữ cằm cô, vô cùng dịu dàng dỗ dành, “Đừng giận mà.”

Trì Thư Ý đẩy tay anh ra, lành lạnh đáp: “Anh ăn đi.”

“Thất Thất,” Giọng anh bắt đầu pha lẫn vẻ hốt hoảng, “Cứ thẳng thắn nói anh nghe những gì em muốn nói, nhé?”

Cô vẫn mím môi chẳng nói chẳng rằng.

Mộ Cảnh Thời hơi khuỵu gối, nửa quỳ trên đất, nắm tay cô nói tiếp: “Nếu em giận vì anh không chịu ăn sáng thì anh xin lỗi, xin lỗi mà, sau này anh chắc chắn sẽ ăn đầy đủ bữa.”

Mắt cô cay xè, một cảm giác đau buốt cứ âm ỉ trong lòng không sao diễn tả nổi, cô sợ lắm.

“Anh đã nói sẽ chăm sóc em, thế mà đến chính bản thân mình cũng không chịu lo cho tốt…” Trì Thư Ý cứ rưng rức cố nén nước mắt sắp rơi vì xúc động, “Anh Cảnh Thời, em vẫn luôn cố gắng ngoan, cố gắng ăn cơm, nghỉ ngơi đều đặn vì trước đó anh đã dặn rằng khi không có anh ở bên em phải tự chăm lo cho bản thân thật tốt, để chờ anh về, để anh gặp một Thất Thất khoẻ mạnh, tràn đầy năng lượng.”

“Còn anh thì sao? Tám năm qua anh có thật sự chăm sóc cho bản thân không? Hay anh chẳng hề xem chuyện đấy là chuyện hệ trọng?” Cô rất nhạy cảm, tuy đôi mắt có tật, nhưng tâm thì không mù, nhất là với người quan trọng bậc nhất với cô.

Thế nên thói quen sinh hoạt thường ngày của anh cô đều đoán được rõ mười mươi.

Hiển nhiên, Mộ Cảnh Thời không thể biện minh được dù chỉ một câu.

“Anh là bác sĩ, bác sĩ bao giờ cũng tất bật, có khi sẽ bận đến độ không thể ăn cơm đúng giờ ngủ đúng giấc, nhưng sau khi xong hết việc cũng ì phải nhớ đến chuyện chăm lo cho bản thân kia chứ?”

“Anh có biết cứ như thế mãi sau này sẽ…”

Cô bỗng nghẹn lời, cắn môi không nói gì nữa.

Mộ Cảnh Thời đứng lên ôm cô vào lòng, thành khẩn nhận lỗi: “Anh xin lỗi, vì đã để em lo đến độ này.”

Cô sợ đến thế là bởi đã tự trải nghiệm cảm giác bất lực để người thân vụt khỏi tầm tay mình, nhưng cô sẽ dốc hết sức để chăm sóc những người còn ở bên cạnh.

“Em không muốn phải đánh mất thêm ai hết.” Cô ôm eo anh và nỉ non cứ như đang nói mớ vậy.

Cũng vì nói quá khẽ nên anh không nghe rõ, Mộ Cảnh Thời phải bế cô ngồi lên đùi mình mới phát hiện bé con trong lòng đã giàn giụa nước mắt rồi.

Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa bảo: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ lo lắng cho em thật chu toàn.”

Lát sau, cô ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh ăn đi, em ngồi cạnh.”

Sau đó bèn rời khỏi người anh. 

Mộ Cảnh Thời đỡ cô ngồi xuống rồi tự lấy muỗng, lấy xong thì lại bế cô lên.

Trì Thư Ý: “…”

Cô đẩy anh, nhưng không đẩy nổi.

“Bỏ em xuống, anh phải ăn mà?”

“Cứ thế này đi.”

Anh thật sự cứ ôm cô trong lòng rồi ung dung ăn cháo như thế luôn.

Mộ Cảnh Thời múc một muỗng đưa đến khoé môi cô, Trì Thư Ý lắc đầu, “Em no rồi.”

“Thì ăn thêm chút.”

“Em ăn sáng rồi.”

“A nào.”

“…”

Rõ ràng ban sáng chả hề muốn ăn tí nào, chỉ cần nghĩ đến đồ ăn là lại buồn nôn, thế mà cháo cô đưa tới anh lại ăn sạch trơn.

Mộ Cảnh Thời ăn hết cháo thì cũng đã 9 giờ 15 phút sáng, lúc Mộ Cảnh Thời rửa chén rửa bát xong xuôi, bước ra khỏi nhà bếp thì Trì Thư Ý đang ngồi ngốc trên sô pha, anh ngồi xuống bên cạnh Trì Thư Ý mới hoàn hồn, cô cười nói: “Vậy anh ngủ đi, em cũng nên…” Về rồi.

Cô còn đang nói dở, anh đã hôn lấy môi cô, nuốt luôn cả mấy chữ còn lại.

Cả người Trì Thư Ý cứng đờ, tim như ngừng đập ngay khoảnh khắc bờ môi anh chạm lên môi cô, sau đó lại hoảng loạn đập liên hồi, anh hết mút rồi lại cắn cánh môi cô, vừa khiêu khích vừa dụ dỗ cô đáp lại mình, Trì Thư Ý chỉ thấy bản thân càng ngày càng nhũn ra như đang ngâm trong ao nước ấm, ấm đến độ khiến cô không nhịn được rùng mình.

“Đừng đi mà,” Anh ôm ghì lấy cô, khẽ thủ thỉ bên tai, “Ở cạnh anh.”

“Anh xin lỗi vì đã làm em sợ hãi và bất an đến thế.”

“Xin lỗi em.”

Thật ra ban đầu anh cũng không chỉ loáng thoáng hiểu sao cô lại giận, suốt chầu ăn sáng này cũng đủ thời gian để anh tự kiểm điểm lại bản thân rồi.

Cô không phải người vô lý, cũng không phải kiểu người thích gây gổ vô cớ, sẽ không giận dỗi anh vì mấy chuyện vặt vãnh.

Vậy thì chỉ còn sót lại một nguyên nhân, anh chạm vào cái dằm trong tim cô.

Trước đây, lúc đến tìm bác sĩ Tạ hỏi thăm về cô, nghe ông ấy bảo cha cô cũng vì thời trẻ quá lao lực lại không chịu chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, giờ giấc sinh hoạt không lành mạnh đều độ, dần đà cơ thể ngày càng suy nhược, dù vẫn còn ở thời tráng niên song lại bệnh tật triền miên, cuối cùng còn nhắm mắt lìa đời.

Lúc ấy, cô vừa mất dì Anh lại phải đến lo hậu sự cho cha mình, ắt đã khủng hoảng nhiều lắm.

Thế nên bây giờ cô sợ.

Sợ chuyện ngày xưa lại tiếp tục lặp lại.

Anh cứ ôm cô như vậy một lúc lâu, Trì Thư Ý bắt đầu thấy mệt, không khỏi động đậy trong lòng ngực anh, hỏi: “Chiều anh không đến bệnh viện à?”

“Không đi.”

“Vậy ngủ chút đi, anh mệt mà.”

“Em ngủ chung?”

“…”

Cô không biết mình bị anh bế vào phòng ngủ từ lúc nào, dù sao thì lúc cảm thấy có gì đó sai sai thì đã đang “đảm đương” vị trí gối ôm hình người cho anh rồi ôm vào lòng rồi.

Anh khẽ hôn vầng trán cô, nói gọn một câu “Anh ngủ đây.” rồi im lặng luôn.

Trì Thư Ý lẳng lặng thở dài, nhẹ nhàng lắng tai đếm số lần tim anh đập, cứ đếm cứ đếm, đếm lâu đến độ cô còn chả nhớ mình đếm đến đâu, cũng chẳng biết có phải vì nằm trên giường hay không mà cô bắt đầu hơi buồn ngủ thật.

Ngay khi mí mắt trên dưới cuối cùng cũng chịu thua cơn buồn ngủ, cô nép vào lòng ngực anh mê mang nói: “Không phải em muốn gây sự mà là vì sợ anh gặp chuyện.”

Đôi mắt vốn đang khép hờ của anh chợt loe loé sáng rồi chậm rãi mở bừng, vừa cúi đầu đã bắt gặp ngay gò má cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Cảnh Thời ôm chặt cô thêm rồi nhắm nghiền mắt, an lòng ngủ.

Tuy có cô ở bên thì ngủ yên hơn thật, nhưng chỉ cần không sức cùng lực kiệt thì anh vẫn sẽ mất ngủ như thường.

Nên sau khi Trì Thư Ý tỉnh, vừa ngồi dậy định nhẹ tay nhẹ chân xuống giường thì anh cũng tỉnh, mở mắt rồi giữ chặt tay cô từ sau, “Em đi đâu?”

Cô thoáng ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Em đánh thức anh à?”

“Không.” Mộ Cảnh Thời ngồi dậy, nói tiếp: “Ngủ đủ rồi.”

“Nhưng…Anh mới ngủ có hai tiếng thôi.”

“Vậy là đủ rồi.” Anh xốc chăn lên, nhanh nhẹn xuống giường, cất tiếng hỏi: “Em đi vệ sinh à?”

Tai Trì Thư Ý nóng lên, hơi gật đầu.

Anh đỡ cô rồi từ từ dẫn cô vào phòng tắm, khi đến trước cửa, anh nói khẽ bên tai cô: “Không cần nhấc chân tránh, đất bằng, không có bậc cửa.”

Trì Thư Ý sửng sốt ra mặt, gật đầu tỏ ý đã biết rồi bước vào trong, anh ở ngoài đóng kín cửa cho cô rồi vẫn đứng dựa tường chờ cô như trước.

Cô không ngờ anh lại cẩn thận đến độ lấp bằng bậc cửa thế này, chẳng hiểu sao lại cảm thấy vừa thỏa mãn mà cũng vừa khó chịu, anh lúc nào cũng thế, chuyện của cô thì lo chu toàn không một khe hở, còn việc mình thì lại chả thèm màng đến. 

Lúc cô mở cửa bước ra ngoài, anh vẫn theo thói quen giữ lấy tay cô, làm điểm tựa cho cô.

Tay Trì Thư Ý sau khi tắm xong lành lạnh, Mộ Cảnh Thời thoáng nhíu mày, “Sao lại tắm nước lạnh?”

Cô hơi lúng túng, “Em không quen nên…Quay sai hướng.”

Thật ra là vì ban nãy thất thần nên mới quay sai hướng vòi nước.

Mộ Cảnh Thời thở dài, đưa cô ngồi xuống lại bên mép giường, lấy cả bàn tay bao bọc tay cô để sưởi cho ấm, sau đó nói: “Sang đây sống với anh đi, Thất Thất.”

Hết 26.