Mới chỉ hai tháng ở
nhà mà năng suất làm việc của cô đã giảm đi rõ rệt. Nghiên cứu tài
liệu 3 tiếng đồng hồ đã vắt kiệt sức lực của cô, Thanh Tâm nhìn ngó
xung quanh rồi cho tay vào túi xách rút một hộp bánh quy giấu vào ngăn
bàn. Đã thành thói quen cứ mỗi khi cô căng thẳng là cô lại ăn đồ ngọt,
cắn một miếng bánh quy cảm nhận vị ngọt béo ngậy của bơ sữa tan trong
miệng. Thanh Tâm nâng môi nở nụ cười mãn nguyện, sáng nay cô ăn không
được nhiều lại vì đống tài liệu này mà cô để lỡ giờ ăn trưa. Tô thị là
một công ty vô cùng nguyên tắc, giờ giấc vô cùng nghiêm ngặt, mỗi nhân
viên chỉ có 2 tiếng để nghỉ trưa. Lúc cô nhìn lên đồng hồ thì đã vào giờ làm ca chiều nên Thanh Tâm chỉ còn biết đau khổ chống đói bằng mấy gói
bánh quy luôn mang theo người.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt quấn quýt nơi chóp mũi, Thanh Tâm bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Trời đã vào
thu, không khí mát mẻ cũng không lấy gì làm lạ nhưng tại sao lại có mùi
bạc hà trong đây, bất giác ngẩng đầu, Thanh Tâm đứng hình, miếng bánh
quy ăn dở trên miệng cũng rơi xuống bàn.
- Tổng…. Giám đốc.
Anh yên lặng nhìn từ trên xuống, mày nhíu lại thành một đường, môi mím chặt tỏ rõ sự không hài lòng. Thanh Tâm khẽ nuốt nước bọt, nhủ thầm trong
lòng… thôi xong.
- Thư ký Đình, cô có cần tôi nhờ trợ lý Chu nhắc lại nội quy công ty cho cô không?
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi biết, tôi biết mà, nhưng bánh này quả thật rất
ngon tôi đã lỡ bóc rồi, anh muốn ăn một miếng không. Tôi để ý từ sáng
đến giờ anh cũng chưa rời khỏi phòng làm việc nửa bước- Thang Tâm rút
hộp bánh dưới ngăn kéo đưa về phía Tô Nhật Thiên.
- Tôi không thích đồ ngọt. Cô nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đi.- Nói rồi anh quay
lưng đi thẳng vào phòng bỏ lại cô đứng trân trân tại chỗ cộng với hộp
bánh vẫn còn lơ lửng trên không.
Lúc Thanh Tâm giải quyết xong
chồng tài liệu, khẽ vươn vai, nhìn lên đồng hồ treo trên tường, cô giật
mình sửng sốt:” Đã 9 giờ rồi sao? Mệt chết mất!”. Chỉ nghĩ đến đoạn
đường trở về nhà là cô đã thấy nản, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị
ra về. Phòng Tổng giám đốc vẫn còn sáng, chắc anh ta lại quên tắt điện
rồi_ cô thầm nghĩ.Nhẹ nhàng vặn nắm cửa, Thanh Tâm bước vào trong. Quả
nhiên không có ai. Anh ta không chỉ quên tắt điện mà còn quên cả tắt
điều hòa, chiều nay anh ta còn lên mặt dạy mình nội quy giờ chính anh ta cũng không chấp hành_ Cô vừa nghĩ vừa tiến đến bàn làm việc tìm kiếm
điều khiển điều hòa_anh ta để đâu rồi không biết, nếu không nhanh lên
thì lỡ chuyến tàu cuối mất. Nghĩ rồi cô sải bước nhanh hơn.
- Á… - Thanh Tâm trượt chân ngã trên sàn. Còn đang rên rỉ xoa hông thì đột nhiên cửa phòng nghỉ bật mở.
- Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy?- Tô Nhật Thiên vừa tắm xong ra ngoài
bỗng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng lao ra ngoài phòng nghỉ nên chỉ
vội quấn tạm khăn tắm quanh hông.
Thanh Tâm ngẩn người mở to mắt
sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Cơ thể anh như một bức tượng thần, bờ vai rộng lớn, cơ bụng sáu múi, khuôn mặt điển trai, mái tóc ướt vẫn
còn đang nhỏ giọt, từng giọt nước men theo khuôn mặt anh, chảy xuống
vùng bụng, rồi tiếp tục chảy xuống… Đúng là vẻ đẹp làm mê đảo chúng
sinh! Thanh Tâm khẽ cảm thán trong lòng.
- Tôi hỏi cô đang làm gì ở đây?- Anh cao giọng hỏi.
Giọng nói trầm ấm kéo Thanh Tâm còn đang chăm chú nhìn giọt nước đột ngột
ngẩng đầu, nhất thời lung túng không biết phải nói sao.
- Tôi… tôi… tôi nghĩ anh quên tắt điện nên mới vào. Xin lỗi, thế anh cứ tắm tiếp đi tôi về đây_ nói rồi cô lao nhanh ra cửa.
- Khoan đã, cô quên túi xách này. Lần sau đừng tự ý vào phòng làm việc của tôi. Tôi không thích phụ nữ đụng vào đồ của mình_ anh cầm túi xách lên, bất
mãn nói.
- Tôi… tôi lần sau sẽ chú ý_ cúi gằm mặt tiến đến
bên anh rồi lấy túi xách về. Mùi hương bạc hà thanh khiết lại vấn vít
quanh mũi làm trái tim cô lại nhảy loạn lên trong lồng ngực.
Đã
bảo quên đi rồi mà_ Thanh Tâm vừa lẩm bẩm vừa lăn lộn trên giường. Cô
cũng không nhớ mình về nhà bằng cách nào, cả đoạn đường đi cứ thẫn thờ
nghĩ đến hình ảnh người đàn ông yêu nghiệt cùng hương thơm dễ chịu kia.
Đến tận bây giờ hình ảnh ấy vẫn vô cùng chân thực, cô úp mặt vào gối cố
gắng suy nghĩ đến chuyện khác, khuôn mặt bỗng nóng bừng, trái tim lại
đập rộn ràng. Cô không biết mai phải đối mặt với anh ta thế nào nữa, tự
an ủi mình dù sao cũng chưa nhìn thấy hết. Nhìn thấy hết…!, Thanh Tâm
mày có thôi háo sắc đi được không. Bực bội nhắm mắt ép bản thân đi ngủ,
nhưng không thể phủ nhận cô mong đến ngày mai chết đi được!