Hôm sau, Kim Jaejoong kéo cơ thể mỏi mệt đến văn phòng viện trưởng.
“Jae… Jaejoong, sao trông cậu giống quỷ vậy? Tối qua ngủ không ngon à?” Park Yuchun thấy bác sĩ Kim rất lạ, không lẽ là do buổi xem mắt ngày hôm qua gây nên?
“Ngủ không ngon? Ông đây không có ngủ được. Ăn cái bữa tối đắt tiền đó xong, tôi bị tào tháo rượt.” Kim Jaejoong leo lên giường nằm, khó chịu nói.
“Lát nữa tôi chích cho cậu một mũi là ổn thôi. Bây giờ kể tôi nghe chuyện hôm qua đi. Đêm qua gọi cho cậu suốt mà cậu lại tắt máy, tối qua không bị phát hiện chứ?” Viện trưởng Park dùng tay lay ‘bệnh nhân’ trên giường, xem y còn sống hay không.
“Chờ cậu chích cho chắc tôi không còn là bệnh nhân mà là cái xác khô rồi. Cũng không nghĩ đại gia tôi là ai hả! Đương nhiên không bị phát hiện rồi.” Kim Jaejoong mất hứng nói.
“Vậy cậu thấy cô ta thế nào? Cậu có nói ẩn ý cho cô ta hiểu là hai người không có khả năng không?” Park Yuchun lại tiếp tục lay Kim Jaejoong.
“Cô ta? Ha ha. Park Yuchun, cậu chắc vậy à?” Chữ cuối cùng vừa dứt, Kim Jaejoong liền hung dữ trừng viện trưởng Park một cái.
“Không phải nữ mà là nam à? Cậu nói cái quái gì thế.” Park Yuchun nhìn Kim Jaejoong nói vòng vo liền phát bực.
“Park Yuchun, bây giờ đại gia không rảnh đùa với cậu, tôi cần ở đây ngủ một giấc. Hôm qua gặp mặt tôi, cũng chính là người đến xem mắt với cậu là một tên đàn ông! Một thằng đàn ông không hơn không kém. Bây giờ cậu đi gọi cho ông nội hỏi rõ ràng đi, sau đó ra ngoài giữ cửa cho tôi. Xéo!” Nói xong, Kim Jaejoong liền nhắm mắt lại ngủ. Có vẻ tối qua bị tào tháo rượt không nhẹ. Park Yuchun nghe xong thì thấy choáng váng. Không thể nào. Đàn ông? Sao ông nội lại làm vậy nhỉ? “Jaejoong! Jaejoong! Cậu nói rõ đã!” Park Yuchun lắc mạnh người trên giường, tiếc là hắn có lắc bao nhiêu Kim Jaejoong cũng không chịu tỉnh. Cuối cùng viện trưởng Park đành gọi điện hỏi ông già nhà mình rốt cuộc muốn làm gì. Hắn ra khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại, bấm điện thoại về nhà chính. Tút… tút… tút…
“Alo, xin chào! Đây là nhà họ Park, xin hỏi ngài tìm ai?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, là của quản gia Kim Yong Wan.
Chú cũng góp một phần mà, cháu không muốn vạch trần thôi. “Cháu Yuchun đây, ông nội đâu hả chú?”
“A, cậu chủ. Tôi sẽ chuyển máy cho ông chủ ở phòng đọc sách ngay.” Quản gia Kim cảm giác như có cơn gió lạnh thổi sau lưng mình, hình như có chuyện không hay rồi. Nhưng ông vẫn cố bình tĩnh nói.
“Alo. Yuchun à, hôm qua xem mắt có thuận lợi không?” Ông nội Park vui mừng nhận máy.
“Thuận lợi? Ông nội, ông đang đùa cháu đấy à? Cháu không ngờ tư tưởng của ông lại tan băng đến mức này đâu. Sao lại chơi trò buồn cười thế ạ? Ông bảo cháu lấy một thằng đàn ông hả?” Nếu phải lấy con trai thì hắn chỉ lấy Tiểu Đào nhà hắn thôi.
“Yuchun, tại cháu nói không thích con gái, nên… nên ông mới…”
“Vậy đúng là ông bảo cháu lấy tên kia?” Park Yuchun nổi giận gào vào điện thoại.
“Chuyện này… ông… Yuchun à, ha ha. Ông không bắt cháu lấy cậu ấy… Mà là cháu qua đó…. Hôm qua cậu ấy có gọi điện, bảo rất vừa ý với cháu, muốn chúng ta chọn ngày cưới.” Ông nội Park càng lúc càng nói nhỏ. Park Yuchun hóa đá, không biết là quá kích động hay chết rồi.
“À, sao? Yong Wan, ông Lee gọi tôi đi chơi bóng à? Ừ, tôi đi ngay. Yuchun, mau sắp xếp thời gian về nhà để chuẩn bị kết hôn đi, ông nội có việc, cúp máy trước đây.” Ông nội Park vội vàng nói, sau đó lập tức ngắt điện thoại “Yong Wan à, chúng ta làm thế có được không?” Ông nội Park thấy có lỗi mà nhìn quản gia Kim.
“Ông chủ, không được thì chúng ta cũng đã làm rồi.”
“Ừm, mà là gả cho tổng giám đốc của tập đoàn DongBang lận, là tổng giám đốc đấy, còn là tập đoàn DongBang nữa. Nó còn không thấy thỏa mãn sao? Đúng rồi, nhất định là lúc nãy Yuchun nghe thế liền vui mừng quá đến nỗi không biết nói gì. Ha ha, nhất định là thế rồi. Yong Wan, chắc là thế nhỉ?”
“Tôi cũng nghĩ là vậy.” Chú Yong Wan nhìn ông nội Park lầm bầm, cố nhịn cười đáp lại.
Văn phòng của Park Yuchun.
Đùa kiểu gì vậy? Mình qua đó? Mình? Park Yuchun tôi là seme chính cống mà. Vậy mà bảo mình đi lấy chồng? Để người khác biết không phải chê cười mình cả nửa đời còn lại sao? Khoan đã, lúc nãy ông nội bảo bên kia gọi điện nói rất vừa lòng, ý tứ chính là… “Jaejoong! Hóa ra là cậu!” Park Yuchun đẩy cửa phòng nghỉ ra, đi đến thẳng cái giường Kim Jaejoong đang nằm “Jaejoong à, mau dậy đi. Jaejoong~ Kim Jaejoong. Xảy ra chuyện lớn rồi. Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Viện trưởng, cậu cho tôi sống đi, tôi mới ngủ được có năm phút à.” Kim Jaejoong rên rỉ trên giường, bộ dạng sống không bằng chết.
“Jaejoong, xảy ra chuyện lớn rồi, đừng ngủ nữa. Bây giờ không phải lúc để ngủ.”
“Này, Park Yuchun. Cậu đủ chưa, ông đây vì ai mới trở thành quỷ thế này? Không phải chỉ mượn giường của cậu một lát sao? Đồ keo kiệt.” Bác sĩ Kim liền quát lên với viện trưởng Park.
“Jaejoong, người hôm qua cậu gặp tên là gì?” Park Yuchun cố gắng dựng Kim Jaejoong dậy.
“Park Yuchun! Không lẽ cậu muốn lấy tên đó? Vậy cục cưng của chúng ta thì làm sao? Không lẽ bỏ đi giống như vắt nước mũi hả?” Bác sĩ Kim nghe hắn nói thế, liền sống lại, nghiêm túc hỏi.
“Tôi có nói lấy tên đó đâu. Jaejoong, cậu phải bình tĩnh đã. Mau nói đi, tên tối qua cậu gặp gọi là gì?”
“Bình tĩnh? Bình tĩnh cái đầu mẹ cậu ấy! Đàn ông của em trai tôi sắp bị người ta cướp đi, cậu bảo tôi bình tĩnh cái gì.” Bác sĩ Kim chửi ầm lên.
“Cậu mau nói đi, hắn ta tên gì?”
“Jung… Jung gì gì… Yunho đó… A, hình như là vậy, tôi không nhớ rõ.” Kim Jaejoong suy nghĩ, sau đó nhếch mày nói.
“Cậu bảo là Jung Yunho? Thật là Jung Yunho à? Jung. Yun. Ho?” Park Yuchun mở to miệng, không thể tin vào tai mình.
“Đúng thế, là Jung Yunho.” Kim Jaejoong kéo lỗ tai Park Yuchun lại gần miệng mình, hét lớn “Park Yuchun! Này, Park Yuchun! Sao cậu không phản ứng? Chết rồi à. Hoàn hồn, hoàn hồn.” Không lẽ mình hét lớn quá làm cậu ta sợ?
“Hừ, hồi ở trường, ngày nào chúng ta chẳng gây ra chuyện.”
“Cậu không biết Jung Yunho là ai à? Thật sự không biết?”
“Còn là ai nữa. Đương nhiên là tên hồ ly tinh cướp đàn ông của Junsu nhà tôi rồi.” Nghe Kim Jaejoong nói thế, Park Yuchun liền nói tất cả những thứ hắn biết về ‘hồ ly tinh’ kia cho Kim Jaejoong nghe. Nghe xong, thì đến lượt bác sĩ Kim chết đứng “A, đau. Park Yuchun, cậu nhéo tôi làm cái gì?”
“Để cậu biết đây là sự thật.”
“Chuyện này không thể nào. Sao giáo sư quen được người đó?”
“Quan trọng là hôm qua cậu đã nói cái gì? Vừa nãy, ông nội nói trong điện thoại với tôi, bảo hôm qua Jung Yunho rất vừa ý ‘tôi’, cũng chính là ‘cậu’. Rất hài lòng, muốn chọn ngày kết hôn với cậu. Haiz! Jaejoong, cậu đừng xỉu. Jaejoong, Jaejoong, tỉnh lại đi.” Bác sĩ Kim nghe thấy thế liền chấn động thần kinh, ngất xỉu tại chỗ.
Ba giờ chiều tại nhà họ Kim.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Học sinh Kim Junsu vui vẻ tan lớp về nhà.
“A, sao hôm nay về sớm vậy? Rửa tay trước mới được uống nước đấy. Cũng không được ăn vụng kem đâu, biết chưa?” Mẹ Kim ở trong phòng bếp làm kimchi, nói vọng ra.
“Mẹ, hôm nay là thứ bảy, chiều được nghỉ hai tiết mà. Mẹ, mẹ làm gì vậy? Nhìn ngon quá!” Cậu bạn nhỏ rửa tay xong, nghe thấy mùi, cái mũi nhỏ liền khịt khịt ngửi không khí, sau đó đi thẳng đến phòng bếp.
“Mẹ làm bánh rán kimchi, mẹ còn muối rất nhiều loại kimchi nữa.” Mẹ Kim đem đồ ăn bỏ vào hai cái hộp đẹp đẽ, nói.
“Mẹ, cái này ngon. Hì hì, cái này cũng ngon.” Cậu bạn nhỏ đưa bàn tay nhỏ nhắn nhón lấy vài miếng, ăn.
“Được rồi, đừng ăn nữa. Lát con đem hộp này cho anh Jaejoong của con, chắc nó còn đi làm, con đem đến bệnh viện đi, có biết đường không?” Mẹ Kim bỏ miếng cuối cùng vào trong hộp, lấy vải đắp lên, cột chắc rồi đưa cho cậu bạn nhỏ.
“Đương nhiên là biết ạ! Mỗi lần con qua sân vận động đá banh đều đi qua bệnh viện quốc gia Seoul mà. Mẹ, mẹ đừng coi thường người ta. Con còn biết đến đó phải tìm bác sĩ trưởng khoa ngoại, Kim Jaejoong. Đúng không ạ?”
“Ừ, đúng rồi. Junsu nhà chúng ta thật thông minh. Nhớ phải lễ phép, không để cho anh Jae Jae của con mất mặt đấy.” Mẹ Kim gạt tóc mái trên trán Kim Junsu qua một bên, dặn dò.
“Con biết rồi. Ơ? Sao lại có hai hộp hả mẹ? Đều đưa cho anh Jae Jae sao?” Nhìn hai cái hộp được gói kỹ trong tay mình, rõ ràng lúc nãy cậu thấy đồ trong hai hộp giống nhau mà.
“A. Mẹ quên mất. Một hộp cho anh Jae Jae của con, hộp còn lại là đưa cho bác sĩ Park.” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu vừa nghe đến ba chữ ‘bác sĩ Park’ mặt liền đỏ lên. Từ ngày bị mẹ cấm cửa, đã mười ngày cậu không gặp chú Park rồi. Không biết chú ấy có nhớ cậu không? Lần trước cậu lại quên không hỏi số điện thoại của chú ấy, nhưng hỏi anh Jae Jae, thì nhất định sẽ bị cười vào mặt. Nhưng mà… cậu nhớ chú ấy.
“Su Su? Su Su? Sao mặt con lại đỏ thế? Không khỏe sao?” Mẹ Kim vừa quay đầu lại thì phát hiện vật nhỏ có gì đó là lạ.
“Dạ? A, con… không sao ạ. Mẹ, con đi đây.” Cậu bạn nhỏ lập tức cầm hai cái hộp, chạy vội ra khỏi nhà.
“Chậm thôi. Haiz, đứa nhỏ này, lúc nào cũng hấp tấp như vậy. Jaejoong phải lấy nó đúng là thiệt thòi rồi.” Mẹ Kim thấy cậu bạn nhỏ chạy như điên ra khỏi nhà, trong lòng không tránh khỏi lo lắng.
Tuy rằng đã là đầu tháng chín, nhưng cậu nhỏ chạy nên cả người đều ướt mồ hôi. Lúc đi đến trước bệnh viện đa khoa quốc gia Seoul, vật nhỏ đều ngẩn ra “Wow, anh Jae Jae với chú Park làm việc ở đây à. Thật lớn. Không biết có bao nhiêu tầng nhỉ? Cao quá, lần trước đến còn chưa có nhìn kỹ.”
Vật nhỏ đi vào đại sảnh của bệnh viện, cũng không có mùi sát trùng như trong tưởng tượng của cậu nhóc. Lần trước chân cậu bị thương, đi vào đi ra đều vội nên không có nhìn kỹ. Tường màu xanh, cảm giác có chút ấm áp “Wow, trang trí đẹp quá. Khám bệnh ở đây chắc mắc lắm.” Vật nhỏ đi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác, cảm thán hô lên. Thấy một y tá đi tới, vật nhỏ liền vội vàng đến hỏi “Chị y tá ơi, cho em hỏi khoa ngoại ở tầng mấy ạ?”
“À, khoa ngoại ở tầng tám, em lên thang máy kia là có thể đến.” Cô y tá thấy cậu học sinh này thật đáng yêu, liền vui vẻ chỉ đường, còn nhiệt tình đưa cậu nhóc đến tận cửa thang máy.
“Cảm ơn chị ạ.” Nói cảm ơn với cô y tá xong, cậu bạn nhỏ liền đi vào thang máy.
“Ông chủ bệnh viện này chắc phải giàu lắm. Ngay cả thang máy cũng đẹp như vậy. Ừm, chắc là nhà giàu rồi.” Cậu nhóc ngốc vẫn không biết chủ của bệnh viện này chính là Park Yuchun.
Đinh! Thang máy đến tầng tám.
Đi dọc hành lang nhỏ dài, đến trước một phòng, vật nhỏ liền kêu lên “A~ Tìm thấy rồi.” Nhìn bảng hiệu viết “Kim Jaejoong, bác sĩ trưởng khoa ngoại.” Sau đó Kim Junsu đưa tay lên gõ cửa. Nhưng gõ vài cái mà không thấy ai ra mở cửa hết “Anh Jae Jae, mở cửa… Là Su Su đây.”
“Anh Jae Jae! Là em đây! Không mở, Su Su sẽ giận đấy.” Cậu bạn nhỏ lớn tiếng gào lên.
“Này, này. Cậu nhóc, đây là bệnh viện, không được làm ồn. Cháu muốn tìm bác sĩ Kim Jaejoong à?” Một y tá khá lớn tuổi đi tới, quở trách cậu bạn nhỏ.
“A, xin lỗi dì. Cháu không cố ý. Cháu… cháu muốn tìm bác sĩ Kim.” Hai tay cậu bạn nhỏ xách hai cái hộp, cúi đầu. Bộ dáng rất tội nghiệp, khiến người ta thấy áy náy khi lỡ mắng cậu.
“Chiều nay bác sĩ Kim không có lịch làm việc. Ở bảng thông báo lầu một có viết đấy. Cháu không thấy sao?”
“A, cháu xin lỗi ạ. Vậy… cho cháu hỏi… khoa tổng hợp ở tầng mấy ạ?” Kim Junsu nghĩ anh Jae Jae không có ở đây, thì nên đi tìm chú Park.
“Khoa tổng hợp? Cậu nhóc, ở đây không có khoa tổng hợp. Dì chưa bao giờ nghe qua hết.” Dì y tá đẩy gọng kính, không hiểu đứa nhỏ này bị làm sao.
“Không có khoa tổng hợp ạ? Mẹ nói là khoa tổng hợp mà!” Cậu bạn nhỏ vội đến suýt khóc, đến tìm anh Jae Jae thì người ta bảo không đi làm, tìm chú Park, người ta lại nói không có khoa nào là khoa tổng hợp cả.
“Đúng là không có khoa tổng hợp đâu.” Sau khi nói xong, dì y tá cầm bệnh án đi làm việc tiếp.
Chú Park là bác sĩ ở đây, anh Jae Jae cũng làm ở đây thì mình ngồi ở cửa bệnh viện chờ chắc sẽ gặp. Cậu bạn nhỏ uể oải mang theo hai cái hộp lớn rời khỏi. Cứ như vậy, học sinh Kim Junsu tội nghiệp ngồi chồm hổm ngoài cửa bệnh viện, chờ chú Park từ trong đi ra.
Park Yuchun đưa Kim Jaejoong về nhà. Lúc quay lại bệnh viện thì đã là sáu giờ chiều rồi. Hắn đưa Kim Jaejoong về nhà, cho y uống thuốc, hai người lại ngồi bàn xem đối phó thế nào với sự kiện xem mắt hoang đường kia, nhưng đến tối vẫn không có cách nào. Nên hắn đành vác cái đầu đau nhức trở về bệnh viện.
Thời tiết đầu thu không quá lạnh, nhưng mặt trời dần xuống núi, mà cậu bạn nhỏ Kim Junsu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi ngắn tay nên vẫn cảm thấy có chút lạnh. Nhìn người vào trong bệnh viện càng lúc càng ít đi, người đi ra thì càng lúc càng nhiều, cậu bạn nhỏ cảm thấy có chút hi vọng sẽ thấy chú Park. Cậu bạn nhỏ đã đợi ở chỗ này ba tiếng rồi vẫn chưa thấy chú Park ra. Cậu nhóc sốt ruột nhưng cậu lại không mang điện thoại, cũng không mang theo tiền…