“Vậy là đã được gần 2 tuần kể từ khi ta tới đây rồi, khu rừng cũng bắt đầu thưa thớt dần, giờ chỉ cần thêm 1 con thú Đấu Giả Cảnh là ta sẽ lên được Đấu Sư”
Lưu Chính Minh nằm dưới gốc cây, miệng ngâm ngọc cỏ, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
“Chưa chắc đâu, đó mới là lúc ngươi chúng kiến sự khủng bố của Hỗn Châm Công.” Một bên hệ thống cười đểu lên tiếng.
“Hỗn Chân Công còn gì nữa, đừng thừa nước đục thả câu!”
“Ta không nói đâu, ngươi phải tự mình tìm hiểu mới được, nếu muốn thì đi tìm con thú nào đó luyện kiếm đi.”
“Cũng được.” Nói rồi Lưu Chính Minh đứng dậy, thân hình nhanh chóng biến mất.
Cuối ngày hôm đó, tại một góc rừng tĩnh lặng, có tiếng suối chảy róc rách, âm thanh xào xạc của lá khi gió bay qua, đột nhiên có hai thân ảnh xuất hiện.
Một thân ảnh rõ ràng là một đầu Dã Bội Trư, nổi danh vô cùng hung dữ, chuyên đi phá hoại làng mạc, càng là có tu vi Đấu Sư. Nhưng nó vẫn đang bỏ chạy vô cùng nhanh chóng, như thể đằng sau chính là thứ đáng sợ nhất trên đời.
“Này Trư ca, dừng lại cái hai chúng ta trò chuyện cái xem nào, người huynh đệ này chỉ cần mượn cái cổ của Trư ca tí thôi, dùng xong sẽ trả, yên tâm vào nhân phẩm của ta đi! Ngươi là Đấu giả duy nhất hôm nay ta nhìn thấy đấy.”
Nói rồi Lưu Chính Minh nhanh chóng cách đứt đường chạy của con Dã Bội Trư, lưỡi kiếm loé lên, một sinh mạng lìa đời.
“Phù, không hổ là Dã Bội Trư nổi tiếng chạy nhanh, hại ta mất cả ngày.” Lưu Chính Minh một bên than thở. Rất nhanh, hắn nhận ra rằng có gì không đúng.
“Quái lạ, sao ta vẫn chưa đột phá đâu?” Lưu Chính Minh một mặt lạ kỳ hỏi, rồi tự tế ra stats của chính mình:
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Công pháp: Hỗn Chân Công, Luyện Kiếm Quyết
Skills: Lý Bạch kiếm pháp
Trang bị: Kiếm mộc đào, Giày thép, Hàn thiết kiếm.
“Đây là làm sao hả hệ thống, sao ta không lên cấp được.”
“Ta đã bảo để căn cơ vũng chắc mà, đây chính là vốn liếng của ngươi. Từ khi ngươi bắt đầu chạm mốc cảnh giới, hay còn gọi là bình cảnh, năng lượng sẽ được cung cấp để tẩm bổ cho ngươi, đến khi toàn bộ stat của ngươi gấp 10 lần đồng cấp.”
“Gấp 10 lần đồng cấp, thế là tới bao giờ?”
“Đấy là lí do ta bảo sẽ chậm hơn tí, thế nào, hối hận?” Hệ thống như cười mà không phải cười nói
“Không, việc ta đã quyết ta sẽ theo đuổi tới cùng, dù sao căn cơ mới là căn bản.” Lưu Chính Minh lại định trang bức 1 cái.
“À ta quên, exp đột phá đại cảnh giới cũng gấp 10 lần nhá.” Hệ thống lại kích thêm một phát.
“Fu—-“ Một âm thanh vang cả khủ rừng.
———————-
Một tháng sau
———————
“Rốt cuộc cũng xong, hại Lưu gia phải sang tận mấy phiến khu rừng khác, mấy lần bị vây công rồi.”
Giữa một bãi đất trống, một nam tử suất khí đứng đấy, xung quanh đầy rẫy xác của Đấu thú, huyết tinh bốc lên. Nam tử đấy bắt đầu bước ra, phói hợp xung quanh hình ảnh mười phần bạo kích, như là Atula bước ra Địa ngục.
“Thật đáng tiếc không có ai ở đây nhỉ, vậy không là sẽ có điểm trang bức rồi.”
Lưu Chính Minh một bên lau kiếm một bên nói.
“Kì thực đây chính là điểm may mắn của ngươi,vừa xuyên qua lại đến nơi may mắn lại là một trong các khu an bình nhất của đại lục, nơi đây yếu đến đáng thương.”
“Khà khà, dù sao thì may mắn cũng là bộ phận của thực lực.” Lưu Chính Minh lại mở kiểm tra thông tin:
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Công pháp: Hỗn Chân Công, Luyện Kiếm Quyết
Skills: Lý Bạch kiếm pháp
Trang bị: Kiếm mộc đào, Giày thép, Hàn thiết kiếm.
“Không tệ, bây giờ ta nên làm thế nào, Tiện Tiện?”
“Bây giờ ngươi chỉ cần cảm ngộ Thiên Đạo tự nhiên là đủ, cảm ngộ xong sẽ tự nhiên lên cấp.” Hệ thống nói
Kì thực qua một tháng qua chính là bước đệm để Lưu Chính Minh hội nhập với đại lục này, đồng thời cũng quen dần với máu.
Tuy thế, thu hoạch lớn nhất là trong một tháng chỉ luyện kiếm đạo là được, điều này góp phần rất lớn để Lưu Chính Minh luyện Lý Bạch kiếm pháp đến Lô Hoả Thuần Thanh.
Sau một hồi suy lựa chọn, Lưu Chính Minh quyết định trèo lên đỉnh núi, từ đó cảm nhận được Thiên đạo.
“Xem này Tiện Tiện, đây chính là cảm giác thoả mãn của cường giả.”
“Thế ngươi cảm thấy gì?” Hệ thống tò mò hỏi
“Hiểu được rất nhièu thứ, như sơn ngoại hữu nhân, hay đứng núi này trông núi nọ,.... Tuy thế, ta cảm nhận được rằng Thiên đạo có thiếu, không, không phải nó có thiếu mà ta cảm giác có người làm cho nó thiếu, có luồng khí tức dẫn ta đang mời gọi ta.” Nói xong Lưu Chinh Minh một mặt nhìn lên trời.
“Cái gì, ngươi cảm nhận được?”
“Uhm”
“Yêu nghiệt, nhanh lắm lấy cơ hội cảm ngộ, đây là cơ duyên chỉ ngộ bất khả cầu.”
Hệ thống mồm năm miệng mười nói.
“Nghĩa là sao, sao lại như thế ta không hiểu?”
“Tí nữa giải thích sau, cảm ngộ đi!” Hệ thống gần như ra lệnh.
Lưu Chính Minh thấy thế bèn ngoan ngoãn ngồi xuống cảm ngộ, khí tức tăng lên liên tục, ẩm ẩn đột phá Đấu Giả. Một bên hệ thống vẫn đang sợ hãi suy nghĩ:
“ Hắn ta cảm nhận được phong ấn? Tuy khí tức đó giống hệt Thiên đạo nhưng đã tiêu tán rất lâu rồi, ‘ngài’ đáng ra phải chặt đứt chứ, chẵng lẽ cùng Hỗn Chân Công có quan hệ?” Nói rồi hệ thống một mặt kinh nghi bất định chờ Lưu Chính Minh đột phá.