Thời Đại Cấm

Chương 51: Hỗn Chân Công tiến giai! Hoàng cấp Thượng phẩm!

Còn về việc xử lý Lệ Hàn, dẫn đến Lệ Thần bị thù hận che phủ, kì thực đây chỉ là một ngòi dẫn nổ mà thôi, cũng là lý do hợp lý nhất để Lưu Chính Minh khi đó tẩu thoát được mà không bị nghi ngờ.

Để gây nên hiện tượng như vậy của Lệ Hàn, Lưu Chính Minh đơn giản chỉ cần chuyển đổi một dạng năng lượng cấp cao hơn với Đấu Khí cùng Hồn khí, hơn thế còn thuộc diện vô thuộc tính. Đây chính là lý do ngay tại lúc hắn quyết đấu cùng Lệ Hàn, nắm đấm dễ dàng phá vỡ được Đấu khí hộ thể của tên xui xẻo kia, đồng thời Lưu Chính Minh cũng lén để lại trên vết thương một đạo kiếm khí, được bao bọc trong loại khí đặc biệt kia.

Kiếm khí của Lưu Chính Minh không những có thể ngăn cản hành vi tiếp tế sinh lực, đồng thời cũng có lực phá hoại đối với sinh mệnh vô cùng mạnh. Nhưng tất cả vấn đề then chốt vẫn nằm tại loại năng lượng bao bọc nó. Lưu Chính Minh đã sử dụng đặc tính bất khả truy tung khiến cho loại năng lượng này vốn đã vô thuộc tính càng khó phát hiện hơn.

Điều này khiến cho Lệ Thần dù có tu vi Hồn Hoàng cũng không thể nào phát hiện vị trí chính xác của năng lượng này, càng đừng nói là kiếm khí ẩn sâu trong đấy. Điều này khiến khi hắn nỗ lực truyền Hồn khí cùng linh hồn lực tiếp tế để khu trục loại năng lượng này ra, chỉ tổ khiến cho tình huống của Lệ Hàn vốn đã tệ lại càng tệ hơn, trực tiếp khiến cho thể nội hắn ẩn chứa quá nhiều năng lượng.

Việc còn lại chỉ cần Lưu Chính Minh tự thân ra tay, ngay lập tức xuất động lại loại vô thuộc tính khí kia, ngay lập tức xúc động toàn thân Lệ Hàn vốn tràn đầy Hồn Khí, khiến cho thân thể hắn ngay lập tức không chịu nổi, trực tiếp bạo thể.

Lưu Chính Minh cũng thuận tiện chụp mũ cho người khác, rồi ngay lập tức bóp nát một tấm không gian phù chạy trốn.

Chân tướng sự việc chỉ đơn thuần là vậy. Tất nhiên điều này cũng có một chút cơ duyên xảo hợp. Nếu Lệ Thần ngay từ ban đầu đã chọn là để Lưu Chính Minh tự thân xuất kích khu trục năng lượng đấy ra, có lẽ hắn cũng không thể giết chết được Lệ Hàn, dưới con mắt của một tên Hồn Hoàng.

Đáng tiếc thay, ván bài này Lưu Chính Minh cược trúng. Dù sao Lệ Hàn cũng là con độc nhất của Lệ Thần, điều này khiến hắn không thể không hoảng mới là lạ, làm sao quản được nhiều như vậy?

Quay trở lại Tương Liên Thành, giờ phút này cả Hàn thành chủ cùng bốn vị trưởng lão Đan Tông đều đã đứng tại trên tường thành, cả bốn người đều đang có dáng vẻ chuẩn bị rời đi.

“Các vị có muốn ở lại nghỉ ngơi không?” Hàn thành chủ hỏi.

“Xin lỗi Hàn thánh chủ. Vụ sự tại thân, đa tạ khoản đãi của ngài. Ngày khác nhất định sẽ tới bái phỏng.” Một tên ngoại môn trưởng lão Đan tông nói.

“Được. Đến lúc đó ta nhất định sẽ chào đón các vị giá lâm.” Hàn thánh chủ cười nói.

“Được rồi, cũng đã đến lúc rồi. Tạm biệt.”

“Không tiễn.”

Đứng nhìn 4 vị ngoại môn trưởng lão của Đan Tông, Hàn Vũ Nguyên trên mặt thu hồi nụ cười tươi tắn, đôi lông mày nhíu lên như có điều suy nghĩ:

“Đấu Tông cũng chỉ là ngoại môn trưởng lão? Không hổ là một trong lục đại tông.”

Ngay tại trên không trung, nơi 4 vị ngoại môn trưởng lão vừa mới rời đi.

“Đám Hồn Ảnh đại lục đó ngày càng không biết sống chết, cũng dám công nhiên chiếm đóng thành thị!” Một lão giả tóc hoa râm, có thân hình cao gầy nói.

“Hừ, cũng may là chúng ta đến kịp, chứ nếu không thì toàn bộ Tương Liên thánh đã rơi vào tay bọn chúng rồi, thật không thể chấp nhận được.” Nói tiếp lại là một vị trung niên vai u thịt bắp, toàn thân nhàn nhạt một mùi Đan hương.

“Đúng đúng! Tôn sư huynh nói chí phải. Lần này may mà có tiểu tử họ Tiền kia, nếu không có hắn phát hiện kịp lúc thì mọi việc đã khác.” Lão giả thứ ba lên tiếng.

“Nhắc đến tiểu tử đấy, các ngươi có để ý hay không dị tượng lúc đấy?” Vị ‘Tôn’ trưởng lão kia hỏi tiếp.

“Phần Không di tích á? Nghe đồn chính là do Phần Không đại thánh để lại. Nhưng quả là đúng thật, toàn bộ đi vào, đi ra đều bị chết. Haizz, chắc là do thử nghiệm khắt khe quá.”

“Không, ta không nghĩ vậy. Coi như Phần Không đại thánh tiền bối muốn truyền thừa truyền nhân, tất sẽ không để tất cả chết hết. Sự bất thường tất có vấn đề.” Tôn trưởng lão đề ra nghi hoặc.

“Tôn trưởng lão cứ hay thần hồn nát thần tính. Dù tiền bố lão nhân gia ông ta thế nào cũng không đến trên việc của mình à?” Một tên trưởng lão khác nói.

“Phải đó, có thể di tích có gì ngoài ý muốn chăng? Vấn đề duy nhất là bây giờ về bọn Hồn Ảnh đại lục này, chứ không phải về một vụ mất tích của trăm tên Đại Đấu sư.” Tệ trưởng lão thứ hai lại nêu lên ý kiến.

Nghe vậy, lông mày trên trán vị Tôn trưởng lão hơi nhăn lại:

“Không biết tại sao, ta luôn cảm giác lần này Hồn Ảnh đại lục sẽ có hành động lớn đây, chúng ta cần phải nâng gấp đôi cảnh giác, tranh thủ gọi các đệ tử hạch tâm đang lịch lãm khắp nói về.”

Nói đến đây, ông ngước nhìn lên bầu trời, miệng khẽ nỉ non:

“Xem ra thiên hạ phong vân sắp biến đổi, không biết liệu lần này có ai sẽ giống người ấy, hoành không xuất thế, cứu vớt chúng sinh hay không?”

Quay trở lại với Lưu Chính Minh, giờ phút này hắn vẫn đang ngồi dưới gốc cây nọ, hai tay liên tục đảo qua các quyển trục, nhanh chóng lấy về để hệ thống thu hồi, nhằm nâng cấp lấy Hỗn Chân Công. Tất cả đám công pháp này đều do hắn ‘mượn’ một cách tinh tế và lịch sự từ Đổng gia, Thạch gia, Lệ gia.

“Thuỷ Bích Thần công... Hoang cấp trung phẩm...”

“Minh Dương Thần Công, Huyền cấp trung phẩm...”

“Thổ Bích Lưu Xa, Huyền cấp trung phẩm...”

Sau tầm 3 canh giờ, cuối cùng hệ thống đã thu gần hết công pháp, tuy thế Hỗn Chân Công vẫn chưa có dấu hiệu tiến cấp.

“Tiện Tiện, đến bao giờ mới tiến cấp được? Nãy giờ ta đã liên tục vì Hỗn Chân Công cung cấp gần 30 bộ công pháp rồi.”

“Tổng cộng 28 bộ, bất quá đa phần đều là Hoang Cấp, Huyền cấp ngược lại chỉ có 7 bộ, ngươi nghĩ rằng tấn cấp Hỗn Chân Công lại dễ dàng như vậy à? Ngươi nên nhớ là lần trước Thái Huyền Kinh chính là Thiên cấp thượng phẩm, giá trị của nó hơn hẳn cái đống này.” Hệ thống giọng điệu bất lộ biểu tình.

“Nếu thế thì ta cũng hiểu được, bất quá sao nãy giờ lại không thu được dị năng nào? Nếu không thì cũng phải rớt ra cái đồ gì tốt chứ?” Lưu Chính Minh tỏ vẻ nghi hoặc, đơn giản là lần trước hắn tiêu hoá Thái Huyền Kinh, trực tiếp được dị năng [ Kết lực], thậm chí là [Luyện Kiếm quyết], hắn cũng vì đó tăng lên tận tam đoạn kiếm ý. Lần này tốt xấu cũng là 27 bộ, sao lại không có gì?

“Về vấn đề này ta cũng không rõ lắm, có thể là... do dạo này ngươi làm nhiều chuyện thất đức, như ăn trộm này, hay...”

“Vớ vẩn, nói tiếng người.”

“Đùa chút thôi, làm gì mà căng? Kì thực vấn đề ở đây chính là liên quan đến chất lượng công pháp. Công pháp đẳng cấp càng cao, tiêu hoá xong thu được chỗ tốt càng nhiều.” Hệ thống giải thích.

“Đã hiểu.” Lưu Chính Minh thuận miệng trả lời, hai mắt lại ngồi nhìn bản công pháp trước mặt.

Đây chính là một môn công pháp Địa cấp hạ phẩm, vấn đề chính là nó có khả năng tăng cường cường độ linh hồn. Đây chính là chiến lợi phẩm mà phân thân của hắn đã phí sức một trâu hai hổ để ăn trộm từ một tên Hồn Tông bên kia, nhân lúc hắn đang mải luyện đan, đồng thời cũng nhân cơ hội đấy lấy đi hết số Hồn Ảnh Lưu Tinh đan còn dư.

Lưu Chính Minh nhẹ nhàng mở quyển trục ra.

“Minh Hồn Thiên Pháp. Địa cấp hạ phẩm. Ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng.”

Nói xong ngay lập tức môn công pháp trong tay Lưu Chính Minh biến mất, nó đã bị tiêu hoá. Cùng lúc đấy, trong đầu Lưu Chính Minh lại xuất hiện tiếp thanh âm của hệ thống:

“Đinh, kiểm trắc đến ký chủ, Hỗn Chân Công tiến giai.”

“Đinh, xác nhận Hỗn Chân Công: Hoàng cấp thượng phẩm.”

“Đinh, xác nhận, toàn bộ thuộc tính max là gấp 15 lần.”

“Đinh! Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: tấn cấp công pháp. Thu hoạch được [ Luyện Đao Quyết].”

Lưu Chính Minh giây phút này đang vô cùng xúc động, không những là bởi vì tự nhiên được free Luyện Đao Quyết, phải biết rằng môn này cũng tương tự Luyện Kiếm quyết, chính là để đặt căn cơ nền móng cho Đao Đạo, mà còn là vì Hỗn Chân Công giờ đây hiệu suất hấp thu đã tăng nhanh gấp rưỡi so với lúc đầu, mà còn là vì thuộc tính gấp 15 lần.

Lấy một ví dụ căn bản: một tên Đại Đấu sư nhất tinh ta coi thuộc tính là 1. Một tên Đại Đấu sư cửu tinh sẽ có thuộc tính là 9, Đấu Linh nhất tinh là 10, Đấu Linh cửu tinh là 90. Tất nhiên các con số này chỉ dựa trên thuộc tính, chứ còn về lực chiến là cả hai khác nhau không chỉ so sánh về mặt thuộc tính, mà còn về mặt cảm nhận, về Đạo, về từng năng lực mới được khai phá, cũng là các đặc trưng nhất định của từng đại cảnh giới.

Trên căn bản, giờ phút này Lưu Chính Minh, nếu toàn bộ thuộc tính đều viên mãn sẽ có thuộc tính sánh ngang ít nhất là ngang tầm Đấu Vương nhất tinh, trực tiếp vượt qua cả một cái đai cảnh giới. Nói trăng ra, chỉ luận thân thể, hắn hoàn toàn không kém gì với Đấu Vương trong tình huống không dùng Đấu Khí.

Nhưng đây vẫn không phải là mấu chốt. Mấu chốt ở đây chính là... Hỗn Chân công vẫn còn không gian để tiến giai. Có thể quá trình lại sẽ hao tốn rất nhiều công pháp, nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận là Hỗn Chân công xác thực sẽ đem lại ưu đãi vô cùng lớn. Thử nghĩ mà xem, bây giờ đã là Hoàng cấp Thượng phẩm, vậy còn Huyền cấp thì sao? Lại còn Địa Cấp, Thiên cấp, Tinh Cấp,... nữa. Đến lúc đó một mình hắn đánh vượt cả ba bốn đại cảnh giới cũng không phải là không thể.

Lưu Chính Minh bây giờ nhìn lại thuộc tính của chính mình:

“Thông tin nhân vật

Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%

Công pháp: Hỗn Chân Công, Luyện Đao Quyết.

Thân pháp: Lăng ba vi bộ.

Skills: Lý Bạch kiếm pháp, Vạn kiếm quy tông, Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm, Quỳnh Thiên Phong.

Trang bị: Viễn xạ kiếm, Giày thép.

Cảnh giới: Bậc 1 thập trọng thiên ( Đại Đấu sư cửu tinh) ( 570000/999999)

Năng lượng: 9000/9000

Thần thông: Phân thân thần thông

Dị năng: Kết lực

Ý cảnh: Thời gian kiếm ý

Tiên Thiên linh vật: Bất diệt linh viêm

Stats:

Hp ( Máu): 200000

Str ( Lực lượng): 60000

Speed ( Tốc độ): 52000

Int(Độ suy tính): 43000

Wit ( Vận tốc suy nghĩ): 11999

Men(Cường độ tinh thần): 11999

Soul(Cường độ linh hồn): 11999

Dex( Độ linh mẫn): 11999

Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 48400

Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 11999.

Túi đồ: 264000 HTT, 7 lần rút thưởng Đồng,6 lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”

“Chậc chậc! Xem ra thuộc tính của ta bây giờ cũng không kém a. Ít nhất coi như so với Đấu Vương cũng là có vốn liếng.” Lưu Chính Minh tặc lưỡi.