Thời Đại Cấm

Chương 142: Chiến đấu! (Hạ)

“Ha ha! Đầu hàng đi lão già! Lão không còn cơ hội nào đâu! Nếu như lão ngay tại bây giờ vứt kiếm xuống thì ta sẽ khoan hồng mà ban cho lão một cái chết tử tế, ít ra còn được nguyên vẹn, nếu không thì tay chân chia lìa cũng là khó nói.” Tráng hán kia cười to, cố tình đả kích tinh thần của Tô Hoàn Lộc.

Tô Hoàn Lộc nghe vậy chỉ hừ lạnh một cái, vẫn không ngừng tấn công, trong lòng nghĩ thầm:

“Tên này phần tâm nhãn ở tại bên trong thế gia đệ tử cũng có thể nói là không sai, đáng tiếc là tầm nhìn quá thấp a, ắt hẳn là hắn cũng có lăn lộn chiến đấu tại bên trong mấy khu rừng cùng với yêu thú, nên là khả năng chiến đấu cũng không phải quá tệ, có chiến lược đàng hoàng, bất quá vẫn chưa có xông xáo giang hồ nhiều đâu.”

Không sai, ngay từ khi giao thủ mấy chiêu thức đầu Tô Hoàn Lộc cũng đoán được rằng đối phương chiến đấu với mình ắt hẳn là cũng còn có chiến thuật.

Ngay từ ban đầu, tráng hán xuất thủ chính là khoá chặt lấy phương vị của hắn, ép hắn không chạy được, nếu như chạy thì ắt hẳn sẽ lĩnh lấy một đòn toàn lực, coi như dùng xảo kình cũng khó thoát. Bất quá chiêu này tuy hữu hiệu, cũng chỉ dùng được với kẻ có vận tốc nhanh hơn hắn gấp rưỡi trở xuống, hoặc đơn giản cũng là thực lực không bằng hắn, điều này còn là liên quan chiều dài cùng lực đạo của cây trường tiên.

Tô Hoàn Lộc thì lại nằm ở chính giữa của nhóm này. Tốc độ cao hơn một thành, bất quá thực lực ngạnh kháng thì cũng không có, thành ra là hoàn chỉnh là con mồi của tráng hán kia. Đây có lẽ cũng là lý do mà tráng hán kia vội vàng xuất thủ đến vậy, hai câu cũng không cần nói, trực tiếp làm, hiệu suất rất cao, bất quá cũng để cho Tô Hoàn Lộc chú ý đến điều này.

Loại võ kỹ này ở trên Sàng Hải châu kỳ thực cũng không nhiều, nhưng với bản sự của Tô Hoàn Lộc sao có thể không biết. Đây là loại võ kỹ đặc biệt, tuy rằng không có tăng phúc công kích, thủ thể các loại, bất quá lại tồn tại một số năng lực đặc biệt, tựa như là loại hình khoá chặt này công kích, nếu như mà đối kháng lại thì không vấn đề, bất quá nếu như mà đối phương bỏ chạy, thì uy lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Còn về lý do gì mà hắn nói thực dụng? Bởi vì trong truy đuổi kẻ thù còn không nói, nếu thật có kẻ thù nào mà tốc độ vượt quá gấp rưỡi hay là thực lực cao hơn chính mình, thì hắn cần gì phải bỏ chạy?

Vừa xử dụng võ kỹ kia ngăn chặn hắn chạy, lại cố gắng dùng thần niệm nhắm bắt lấy động tác của hắn, lại chỉ thủ và phản công nhằm giảm thiểu tiêu hao thể lực cùng thể nội linh lực, Tô Hoàn Lộc cũng không thể không gật đầu rằng kinh nghiệm săn giết yêu thú của tráng hán này có lẽ là khá phong phú, bất quá đối với hắn mà nói, chưa đủ!

Chỉ thấy Tô Hoàn Lộc bỗng trong chốc lát cước bộ giẫm hụt một bước, thân hình bị đình trệ trong thoáng chốc, túi đồ trong người cũng bị văng ra, thanh kiếm trên tay cũng bị lệch đi một li.

Bất quá cao thủ so chiêu, một giây quyết định cả mạng sống rồi. Gần như ngay tức khắc, trường tiên của tráng hán kia cũng lập tức lao đến, trong nháy mắt giật ngược lại. Tráng hán tay còn lại cũng nắm quyền, tụ lực chuẩn bị. Nếu như mà Tô Hoàn Lộc không có chịu buông thanh kiếm, thì hắn sẽ ăn hẳn một quyền toàn lực, còn nếu như mà hắn chịu buông, với tình trạng của hắn hiện tại, hắn liệu còn chạy được chăng?

Biến cố đột ngột xảy ra, chỉ thấy Tô Hoàn Lộc cũng chỉ có thể cắn răng một cái, thân thể kèm với thanh kiếm đều bị kéo về phía trước, giống như không kịp đề phòng. Thấy như vậy, tráng hán kia trong lòng càng đắc chí.

Bất ngờ, biến cố xảy ra...

Tô Hoàn Lộc mắt vừa thấy muốn tiếp xúc với nhất quyền của tráng hán kia, ngay tại giây sau thể nổi đã bộc lộ một cỗ kinh người linh lực, trong con mắt cũng thanh tỉnh không ít, cả người mượn lực xảo kình nhanh chóng vọt lên phía bên trên, chân chạm trần nhà.

Cùng lúc đó, thanh kiếm trong tay cũng rung động mấy hồi, một lần nữa hình thành ba đạo huyễn ảnh, thẳng bức lao xuống, khiến cho tráng hán không thể không buông thanh kiếm ra mà đón đỡ lấy. Bui đất từ trên không trung cũng rơi xuống, cản trở lấy tầm nhìn của hắn.

Trường tiên chống đỡ tứ kiếm, tráng hán cũng vì vậy mà thở ra được một hơi, hét lớn một tiếng, chấn động lấy bụi đá bay xa, linh lực trên người cũng chực chờ bùng phát, bởi vì không trung không có bất cứ thứ gì có thể mượn được lực, thành ra Tô Hoàn Lộc ắt hẳn là sẽ không thể tránh được đòn này...

“Người đâu?!” Hắn trong nháy mắt bị mộng bức, bởi vì trên đầu hắn vốn là Tô Hoàn Lộc đáng ra phải ở đấy, hiện lại không có một bóng người. Như đoán được điều gì, tráng hán nhanh chóng giật người ngược lại ra sau, linh lực cũng nhanh chóng hình thành đạo khí lãng bảo vệ quanh thân.

“Phản ứng nhanh đấy, nhưng vẫn sẽ chết mà thôi!” Một thanh âm tựa như Âm Minh Ngạ Quỷ xuất hiện, muốn đòi lấy mạng hắn. Tráng hán chân bỗng nhiên cũng lại bước hụt một bước, thân hình cả người bị lệch nhịp, giống như bị định trụ trong một giây.

“Huyết Hình Khoái Đao!”

Đây là âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được, trước khi cả người hắn bị mất đi tất cả tri giác, ngay tại lúc mà đoàn khí lãng kia bị đánh vỡ, và một cây huyết đao nhỏ bằng vài thốn lao tới, trực xuyên yết hầu hắn.

“Phốc!”

Bán Bộ Đại Tông Sư, chết!

Tô Hoàn Lộc chậm rãi đứng thẳng người, vẩy vẩy chút huyết tinh còn dính trên thanh đao. Sau đó, hắn cúi người xuống, chậm rãi lấy đi túi đồ của tráng hán kia, cả thanh trường tiên, rồi nhìn về phía cái lỗ dưới chân của tráng hán, khẽ lắc đầu, nói:

“Ta đã từng nói rồi, kinh nghiệm đi săn với kinh nghiệm giang hồ hoàn toàn không thể đánh đồng làm một. Cái hố này nếu như ngươi sử dụng thần niệm là hoàn toàn có thể phát hiện ra được, dù sao tuy rằng trong chiến đấu lúc trước ta tạo ra hố cũng khá là cẩu thả, bất quá một khi tinh thần của ngươi còn đang tập trung đối phó với ta, làm gì có dư tinh lực mà để ý chuyện này?”

“Có một số chuyện không phải chỉ có biết được là sẽ tránh được, đều là cần kinh nghiệm xương máu cả. Tuy rằng ta già thật so với ngươi rồi, rất nhiều thứ đều không bằng, đều là thời gian tước đi của ta. Nhưng nếu mà ta biết tận dụng một cách khôn khéo, thì những gì ta nhận lấy được chính là trí tuệ.”

Tô Hoàn Lộc cũng chỉ cảm thán một chút, không có kéo dài ý tứ, bèn đứng lên, định rời đi. Tráng hán kia cũng coi như được hắn an bài kĩ lượng ở tại bên trong hố, cũng coi như là một loại chôn cất.

Không bia không mộ, không tên không tuổi, chỉ có sinh tử quyết đấu, đây chính là một trong các mặt khắc nghiệt của giang hồ ở Sàng Hải châu lúc bấy giờ. Giang hồ không chỉ có quyết đấu đỉnh cao, võ đạo phân tranh, nhu tình mật ý, nó cũng là nơi chôn sống vô số những tên tuổi vô danh, những kẻ đã chết tại nơi đất khách quê người, hậu nhân không một ai biết, thiên hạ không một ai hay, ngay cả tang lễ được xử lý chu đáo cũng là một điều mong ước xa xỉ.

Tô Hoàn Lộc đã sống được trăm năm, tuy rằng so sánh tuổi thọ của các cấp bậc như Hoàn Hư cảnh hay là Nhập Hoá cảnh với tuổi thọ tận mấy ngàn năm thì quả là quá ít, bất quá cũng là khá đủ. Đây đã là kẻ xấu số thứ bao nhiêu chết dưới đường đao của hắn rồi? Hai trăm? Ba trăm? Nhiều khó đoán hết.

Trong đó, có bao nhiêu người là hắn biết được tên? Đếm trên đầu ngón tay có khi là nhiều rồi. Trên thực tế, những cái chết này nếu nói thật ra thì cũng có đúng sai rõ ràng để là phân định, đều là “không phải ngươi chết thì ta vong”, cũng chì là vì lập trường của chính mình mà thôi.

Tô Hoàn Lộc hắn hiện tại cũng chỉ chiến đầu vì chính mình. Hắn không có tự hào gì khi mình giết nhiều người như vậy, nhưng hắn càng không có chút nào áy náy. Hắn không có cao cao tại thượng đối với những người phàm, bất quá số lượng người vô tội hắn đã giết chết để làm thí nghiệm, để làm lá chắn, để bị lợi dụng xong bịt khẩu lại, đâu phải là ít. Đối với hắn, tất cả đều là “Nhân bất do kỷ.” mà thôi. Trong lòng hắn, lòng thương hại cùng trắc ẩn kỳ thực chính là thứ rẻ tiền nhất cùng dễ lừa gạt nhất.

Bỗng dưng, bước đi thêm được vài bước, như cảm nhận được điều gì, Tô Hoàn Lộc quay người lại.

“Cuối cùng cũng lộ ra răng nanh sao?”

Đón chào hắn chính là một luồng hàn khí lạnh như băng, kèm theo đó là một thanh trường thương hoành không lao tới, trên thân mang linh lực cuồn cuộn, coi như Tô Hoàn Lộc có đỡ đấy thì cũng khó lòng mà chịu được lực đạo.

Kèm theo đó chính là một thân ảnh thuận thế lao đến, người này so với tráng hán kia thì vóc người nhỏ hơn nhiều, bất quá cũng vẫn cao được năm thước có dư, từ khí tức trên thân cũng có thể thấy được người này cảnh giới đều là cùng tráng hán kia tương tự, Bán Bộ Đại Tông Sư.

Bất quá ngay tại lúc này, khí thế mà hắn phát ra đã không còn thuộc về Bán Bộ Đại Tông Sư phạm trù, mà đã có thể xem như bước vào Đại Tông Sư sơ kỳ.

“Băng Tẫn Kình Thương! Ninh ca, hãy để ta báo thù cho ngươi!”

Tốc độ của người này nhanh vô cùng, hơn nữa đòn tấn công này lại vô cùng là hiểm hóc, khiến cho Tô Hoàn Lộc trên trời dưới đất không có chỗ nào có thể né được, xem ra đối phương đã phải quan sát hắn vô cùng kỹ, rồi chọn thời điểm nhất kích tất sát như vậy.

Trên thanh trường thương bắt đầu hiện ra hư ảnh một con cá nhà táng, hai bờ miệng mở to, tựa như muốn nuốt chừng lấy Tô Hoàn Lộc, không có để lại một chút không gian nàu còn sót lại. Bất quá thần sắc trên mặt Tô Hoàn Lộc không có chút nào thay đổi cả.

Hắn ra cây đao nhỏ, lượng linh lực ít ỏi còn sót lại nhanh chóng bao bọc lấy cây huyết đao, cũng lao về phía kẻ mới đến.

“Ha ha! Lão già này cạn kiệt linh lực rồi, quả nhiên quan sát của ta là đúng. Vẫn là lựa chọn ngay lúc địch nhân buông lỏng cách giác và suy yếu nhiều nhất để tấn công. Hừ, Băng Tẫn Kình Thương nào có dễ cản như vậy, một này tấn công chủ yếu là vào ám kình, bất quá còn cần yêu cầu tích lực. Bây giờ hiện tại ngươi lấy đâu ra linh lực bảo vệ nội tạng?”

Rất nhanh, khoảng các giữa hai bên cũng trong nháy mắt rút gọn.

10m, 9m, 8m, 7m, 6m, và không còn nữa.

Tầm hai mươi đạo kiếm khí đã từ đất lao lên, đâm xuyên qua người của kẻ mới đến, trong nháy mắt khiến cho hắn toàn thân cứng đơ, không cử động nổi, kinh mạch đứt gãy, tựa như một con nhím. Nếu như thế vẫn còn là chưa đủ, vậy thì một thanh huyết đao cũng đã bay đến, trực tiếp xuyên qua đấu khí phòng vệ.

“Phốc!” Lại một cái đầu người rơi xuống, Bán Bộ Đại Tông Sư, chết!

Tô Hoàn Lộc lúc này mới phong khinh vân đạm đi đến bên cái xác hiện nay vốn là vô hồn của kẻ mới đến, móc từ trong đấy ra một cái túi chứa như yếu phẩm, sau rồi bỏ đi, bỏ lại cái xác hiện tại cũng đã bị hạ xuống đất sau khi trận pháp ngừng hoạt động.

Trận pháp, không sai. Tô Hoàn Lộc còn là một tên Tông Sư trận pháp sư. Mặc dù chỉ là tông sư thôi bất quá coi như Đại Tông Sư đến cho thời gian hắn cũng nắm chặt giết được, chì là mức độ khó thế nào mà thôi.

Trận pháp cùng đao thuật là hai lá chủ bài của Tô Hoàn Lộc. Hắn biết rằng tu vi mình không tiến triển nổi nên hắn cũng là chuyển sang học tập trận pháp. Cũng may, trời xanh không có vì thế mà làm khó, hắn cũng trở thành tông sư trận pháp sư, có thể bố trí ra Hoàng cấp kể cả thượng phẩm.

Bất quá đối thủ, kẻ địch của hắn rất nhiều, hắn cũng không muốn để lộ ra chính mình liên quan đến là bài tẩy này.

Trận pháp này tên là Linh Xuyên Kiếm Trận, không cần Linh Thạch đến duy trì, chỉ cần vẻ ra trận tuyến cùng trận nhãn, sau đó nạp lấy kiếm khí là được. Trận pháp này thắng ở chỗ đánh bất ngờ, mà tốc độ còn là cực kỳ là nhanh. Đây chính là dự phòng một trong của Tô Hoàn Lộc, hắn vừa di chuyển, vừa khắc

hoạ trận nhãn cùng trận tuyến, để đề phòng có bất trắc xảy ra.

Tại điều kiện nhất định, trận pháp này cũng giết được cả Đại Tông Sư trung kỳ, nếu như đánh lén thành công. Lần này dùng cho Bán Bộ Đại Tông Sư, đây là có chút giết gà dùng dao mổ trâu.

Bất quá cân nhắc đến cảnh giới của hắn, như này cũng được coi là kinh nghiệm chiến đấu vượt cảnh giới. Trong cùng một ngày, trảm hai kẻ cảnh giới cao hơn mình một tiểu cảnh giới, vậy mà lông tóc vô tổn, chỉ tiêu hao mỗi linh lực, đây cũng là chiến tích rồi.

Tô Hoàn Lộc đối với điều này cũng không có biểu thị gì nhiều, dù sao coi như Đại Tông Sư cũng đã có người vẫn lạc tại trong tay hắn rồi, coi như lại nhiều hai tên Bán Bộ Đại Tông Sư cũng không có gì ghê gớm.

Tô Hoàn Lộc nhìn lại hai cái túi cải trong tay, lộ ra một biểu lộ hài lòng. Lần này, hắn cũng không có lại đi tiếp, cách xa hai cái xác chết một chút, hắn đào lấy một cái hố nông vô cùng, chỉ khoảng tầm mười cái đốt ngón tay, đây đã là giới hạn.

Trải qua nhiều ngày di chuyển, hắn có thể xác định được rằng là tuy rằng đất đá ở đây không thể dùng linh lực thẩm thấu, thậm chí coi như hắn dùng tay không đấm vào cũng không có tác dụng, bất quá tại một chút giới hạn là vẫn được phép, tựa như khoảng cách hai chục phân so mặt đất là chỗ đất đấy hắn vẫn có thể đào lên được, nhiều hơn nữa thì không thể được.

Lại nói đất đá ở chỗ này tựa hồ có thể ngăn chặn lấy tinh thần lực, đây cũng là một tin tức tốt đối với hắn. Dù sao hắn hiện tại cũng là không có tinh thần lực, thần niệm cũng chưa hình thành.

“Hình như tên mới đến vừa gọi tiểu tử kia là Ninh ca? Theo như ta biết thì ở Chi Tuyền trấn hình như cũng có một Ninh gia vậy, không biết phải chăng là trùng hợp?”

Rất nhanh, lại mấy ngày nữa trôi qua...