Thời Đại Cấm

Chương 118: Bí pháp sau cùng

“A!”

Chỉ thấy một thân ảnh chật vật rơi xuống đất, trên thân lộ ra từng đạo vét thương. Nếu như Hà Thiết Thủ vẫn còn tỉnh táo mà nói thì khẳng định là sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi đây chính là Long Hành Trấn trấn chủ, Tô Hoàn Lộc, tu vi Nhập Thần cảnh sơ kỳ, gần đạt trung kỳ. Bất quá đấy cũng là ngoại giới nói chuyện, thanh y nhân nhãn lực chính là nhường nào? Tên này rõ ràng là Nhập Thần cảnh trung kỳ, thậm chí còn là đến gần Hậu kỳ.

Hắn vửa rơi xuống đất, nhìn thấy thanh y nhân, bèn mở miệng kêu:

“Tiểu huynh đệ, giúp ta!”

“Ngươi là?” Thanh y nhân mở miệng.

“Long Hành Trấn trấn chủ, Tô Hoàn Lộc, ta nghe tin rằng Lâm Vũ trấn bị tấn công, vội vàng đến đây để giúp đỡ, bất ngờ trên tại gần đến trên đường thì bị đột nhiên đột kích bởi tên này, sau đó là hắn liên tục dồn ép ta tiến vào đây. Ngay sau khi cả hai vừa tiến nhập thì trận pháp đã nhanh chóng bao trùm lấy cả ngọn sơn môn lại. Ta hoài nghi hắn cùng ma đầu chính là đồng bọn. Nhìn lấy tiểu huynh đệ nhà ngươi anh dũng vô địch, thần uy cái thế, nhưng lại có tấm lòng tiếc thương thiên hạ, tuy rằng có chút quá đáng, nhưng Tô mỗ xin rằng ngươi không nên từ chối, vì thiên hạ thương sinh.”

“Đương nhiên, nghi ngờ này cũng không phải là không có căn cứ, dù sao ngay tại sao khi ta tiến vào thì trận pháp mới đóng lại, vậy nên ta nghi ngờ rằng hắn chính là muốn nhân cơ hội diệt trừ luôn cả Lâm Vũ Trấn cùng Long Hành trấn chiến lực đứng đầu, triển khai ý đồ của hắn, mong tiểu huynh đệ giúp đỡ cộng đồng chiến địch. Ta đoán chứng hắn chiến lực chính là Nhập Thần cảnh hậu kỳ viên mãn, hoàn toàn nằm trong khả năng hai chúng ta liên thủ giết chết được.”

Cũng nương theo lời hắn nói, từ bên trong khói bụi bước ra một hắc bào nhân, trên mặt có đeo một cái hắc sắc mặt nạ, sau lưng tà áo phấp phơi theo gió, quả thật là khốc đến cực hạn.

Bất quá thanh y nhân cũng chưa có để ý đến Hắc bào nhân, mà quay sang nhìn lấy Long Hành Trấn trấn chủ:

“Nhập Thần trung kỳ viên mãn, ngươi giấu cũng rất sâu nhỉ? Ngoại giới truyền ngôn rằng ngươi đâu chỉ có Nhập Thần sơ kỳ đâu?”

“Ây dà, tiểu huynh đệ, chuyện này khẳng định là ngươi cũng biết mà. Thân ở trong loạn thế, cũng là bất do kỷ. Thực lực mà không có ẩn giấu thì chết thế nào cũng không biết.”

“Tô trấn chủ nói rất đúng, bất quá ta cũng là người trong giang hồ a, thân bất do kỷ a.”

Nhìn lấy hắn một vẻ mỉm cười, Tô trấn chủ không thể nghi ngờ là có chút rựng tóc gáy, chỉ có thể nói:

“Được rồi, tiểu huynh đệ. Ba viên Linh thạch Thượng phẩm.”

Thanh y nhân nghe thế bỗng dưng ngồi xuống, miệng kêu:

“Ôi, chân ta đau nhức quá, toàn thân khí huyết không lưu thông, ắt hẳn là do chiến trường vừa này lưu lại rồi, nếu giờ không có thuốc bổ nào mà nói...”

“Được rồi được rồi, năm viên, tốt chưa? Ngươi cũng không cần phải diễn với ta.” Tô trấn chủ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra.

“Được, thành giao.”

Do hai ngươi truyền âm thế nên là giao dịch được tiến hành chỉ trong một thời gian vô cùng ngắn, không tới vài giây.

Xử lý xong ‘công chuyện’, thanh y nhân có chút nhíu mày lại, nhìn lấy hắc bào nhân, hỏi:

“Ngươi là ai? Ma đầu kia cùng ngươi có liên quan gì?”

Chỉ thấy hắc bào nhân nhìn lấy thanh y nhân, mới thở mạnh ra một câu:

“Ta cùng ma đầu kia quan hệ gì không cần đến ngươi quan tâm, bất quá nói chuyện này cũng không có để làm gì, đã ngươi cũng nhìn thấy ta, cả hai ngươi kết cục không thể có gì khác ngoài cái chết.”

“Hừ! Khẩu khí thật lớn, chuyện nơi này chưa tới lượt ngươi định đoạt! Được, Tô trấn chủ, tại hạ đồng ý với ngươi! Xem ra tên này cùng ma đầu là thoát không khỏi quan hệ!”

Thanh y nhân nghe vậy lộ ra một biểu lộ vô cùng phẫn nộ, trên thân khí tức lại bắt đầu phát tán, cũng tiện thể ném Hà Thiết Thủ ra nơi xa, miễn không bị chiến trường ảnh hưởng đến.

Hắc bào nhân cùng Tô trấn chủ cũng nhanh chóng vận chính mình khí thế, tràng diện bắt đầu trở nên căng thẳng.

Bùm! Đất đá dưới chân cả ba người đều đã bị vỡ nát. Thân hình cả ba người tốc độ phá không mà đi, lao về phía nhau, để lại sau lưng từng tiếng tan vỡ của bức tường không khí.

Thanh y nhân trường kiếm lấp loé linh lực, hắc bào nhân song chưởng hắc ám, Tô trấn chủ hoả quyền như muốn đốt lấy núi non.

Cuối cùng... Một tình cảnh trớ trêu xuất hiện.

Chỉ thấy Tô trấn chủ vừa đến đã nhanh chóng giật người ngược lại, hướng về phía hàng rào chạy trốn. Bất quá chỉ trong nháy mắt, một đường kiếm đã đâm xuyên qua tim hắn, xé rách cả thần hồn.

Nhìn lấy vết thương trên ngực mình, thậm chí còn xuyên qua cả thần hồn, Tô trấn chủ lộ ra vẻ không thể tin được.

“Vì sao?” Hắn thì thào hỏi.

Hắn cảm thấy mình thật là oan uổng a. Ngay từ ban đầu vừa mới rời khỏi Long Hành trấn thì đột nhiên bị tên kia truy sát. Vốn là hắn cảm giác cảnh giới của tên kia cao hơn hắn nhưng cũng hẳn là không nhiều, dù sao hắn nhưng là cảm nhận được khí tức của tên kia, chỉ là không thấy cảnh giới thôi. Nếu như tên kia thực sự cảnh giới cao hơn hắn quá nhiều nếu không chủ động lộ ra khí tức thì hắn cũng không thể biết được.

Tốc độ tên kia cũng không phải là quá cao, thành ra cả hai người mới có buổi đuổi bắt như vậy. Cuối cùng là ngay sau đó, nhận được tin tức, hắn mới dẫn tên kia hướng về Ngũ Long trại. Bất quá ngay tại lúc đến gần sơn môn, hắn tĩnh lặng lấy khí tức, sau đó tên kia cũng như vậy, cả hai bắt đầu một trò trốn tìm trong rừng rậm.

Tận dụng rừng rậm, hắn sẽ có cơ hội để ám sát ngược lại tên kia. Trừ khi sức mạnh một phương áp đảo tuyệt đối thì nếu không là sẽ không có ai ngu tới mức thả ra thần niệm thăm dò cả, đặc biệt là đối phương khí tức lập tức biến mất, nếu không sẽ giống như rọi đèn trong đêm tối, lộ ra vị trí của mình.

Tất nhiên lý do thực sự cũng không chỉ có như vậy, mà đơn giản hắn là sẽ mượn cái món bài tẩy kia, bởi hắn chính là...

“Vì sao ư? Tới tận lúc này rồi mà ngươi vẫn còn hỏi câu đấy được hay sao? Trong lòng ngươi không có đáp án hay sao hả Tô trấn chủ, kẻ đứng đằng sau tất cả?” Thanh y nhân nói.

Tô trấn chủ nghe vậy mới bật cười:

“Làm thế nào mà ngươi biết?”

Không sai, Tô trấn chủ thân phận chân chính chính là kẻ đứng sau huyết y lão giả, tên kia chỉ là bị hắn khống chế ngay từ khi còn yếu đuối thôi, thành ra là tận về sau cho dù đồng cảnh giới cũng khó mà tìm được. Đó mới là lý do mà hắn dẫn tên hắc bào nhân đến đây, sau đó lập tức thu liễm khí tức, bởi hắn biết hắc bào nhân kia là một người vô cùng cẩn thận, thế nên khẳng định sẽ không cường thế oanh kích, rồi sau đó hắn định câu chút thời gian để cho mười con khôi lỗi giết chết Thanh Y nhân, bất quá nào đâu thanh y nhân lực chiến mạnh như thế, hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của hắn.

Thành ra hắn đổi ý, phối hợp thanh y nhân chiến đấu chống lại hắc bào nhân, sau đó chạy trốn trước để rồi tính toán ngư ông đắc lợi, còn về Linh thạch, chỉ là thuận miệng mà thôi. Dù sao từ thông tin mà hắn thu được có lẽ Lâm Vũ trấn đã là thuê người từ Sát Thủ liên minh đến hoặc là một thế lực uy tín nào đó, hắn cũng có thể dùng Linh Thạch để làm thù lao.

Cũng vì thực lực duyên cớ nên mặc dù đây là hạ sách vì hắn đây chính là đánh bạc, hắn cũng không còn cách nào nữa.

Nào ngờ tên kia rõ ràng biết hắn đứng đằng sau tất cả, đã ngay lập tức giết hắn trước đề phòng hoạ lớn về sau, bất quá hắn nhưng không phải là không có hậu thủ. Hay nói đúng hơn là một môn bí pháp.

Chỉ thấy thân hình của hắn đột nhiên tan ra làm từng tầng huyết vụ, nhanh chóng bao phủ lấy thanh y nhân. Chỉ trong nháy mắt, thanh y nhân hơi khuỵu người xuống, rồi nhanh chóng đứng lên, bất quá khí chất trước và sau thay đổi một trời một vực. Cùng lúc đó, máu cùng linh khí bắt đầu từ các nơi phương xa hướng tới, cuồn cuộn lao đến, hình thành một đoạn huyết vân.

Hắc bào nhân nhìn lấy cảnh tượng đó chợt giật mình, thân hình nhanh chóng lui xuống.

Rất nhanh chóng, huyết vân bắt đầu tiêu tán, để lộ ra một thân hình bên trong. Một mái tóc bạc trắng kèm với một bộ huyết y. Thanh y nhân, không, giờ phải gọi là huyết y nhân mỉm cười, khoé miệng rõ ràng một biểu cảm tàn nhẫn, chữ ‘Dược’ sau lưng giờ cũng đã thành chữ ‘Nộ’, đặc biệt, khí tức hắn phát tán chính là...