Thoát Khỏi Cơn Ác Mộng

Chương 5

Kết hợp lời nói trước đó, trái tim Lâm Phong chùng xuống. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì bên tai chợt nổ tung.

"Phong tử, ngẩn người làm gì a, mau thổi nến đi!"

"Nhanh lên, nhanh lên"

"Thổi nến đi, còn ăn nữa!"

Ánh mắt của Lâm Phong lướt qua từng người, sau khi đọc nội dung trong "613", nụ cười của những "người bạn" trước mặt này hoàn toàn thay đổi trong mắt cậu, Lâm Phong thậm chí còn cảm thấy, khuôn mặt của họ đứng dưới ánh nến mờ ảo. Dường như đã rút sạch màu sắc hồng hào vốn có, chỉ còn lại những tiếng cười khúc khích quanh quẩn trong phòng.

Rõ ràng là có mười người cho dù đếm bao nhiêu đi chăng nữa.

Người nào bị thừa ra vậy.....cuối cùng ai muốn gϊếŧ cậu? Vì cái gì?

Lâm Phong cảm thấy đầu mình đang rất loạn, rối như tơ vò, hiện tại cậu vừa phải nghĩ xem có chuyện gì xảy ra vừa phải lo lắng bất cứ lúc nào cũng có người lấy mạng mình.

Cậu chợt hiểu ra sự khó khăn của những anh hùng giang hồ đại hiệp trong cuộc sống.

Lâm Phong thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mong đợi cậu thổi tắt ngọn nến. Nhưng trong mắt cậu, những đôi mắt này luôn lộ ra vẻ thèm thuồng, giống như hận không thể nhanh chóng đem cậu nuốt sống ngay lập tức.

Nhưng Lâm Phong không có đường lui.

Trực giác mách bảo cậu rằng, ít nhất hành động thổi tắt nến sẽ không trực tiếp khiến cậu GAME OVER. Huống hồ, tình hình vẫn chưa rõ ràng, Lâm Phong cảm thấy hành động theo lời của NPC sẽ an toàn hơn.

Vì vậy, cậu hít một hơi thật sâu và thổi tắt ngọn nến duy nhất trên chiếc bánh. Khi ngọn nến vụt tắt, trong bóng đêm lại bùng lên một tràng cười bén nhọn và tiếng hoan hô, điều này khiến Lâm Phong lập tức sởn tóc gáy.

Không có ngọn nến, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối khiến cậu không nhìn thấy gì. Bình thường chơi game không cảm thấy gì nhiều, phải đến khi thực sự đắm chìm trong cảnh tượng đó, Lâm Phong mới nhận ra bóng tối quả thực là cái nôi tốt nhất của nỗi sợ hãi.

Cậu bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi không nên thổi tắt ngọn nến, lỡ như người được nhắc tới trong "613" lúc này muốn tấn công, cậu sẽ không có sức đánh trả, thậm chí không còn cơ hội chạy trốn.

Trong lúc Lâm Phong hối hận về hành vi của mình, giọng nói bên tai đột ngột dừng lại, sau một lúc im lặng, giọng nói của Dương Quần lại vang lên:

"Để chúc mừng sinh nhật 28 tuổi của Phong tử, trước khi ăn bánh ngọt, chúng ta sẽ chơi một trò chơi--chơi trốn tìm nhé!" Sau đó, Dương Quần, Trần Vũ Thần, Trần Mẫn Hãn và một người trẻ nhất trong số bọn họ, Hạ Chước, cầm trên tay một ngọn nến không biết lấy từ đâu miễn cưỡng thắp sáng căn phòng.

Trốn tìm......?

Trong đầu Lâm Phong lóe lên một tia nghi ngờ, trong một căn phòng riêng nhỏ bé như vậy, còn chỗ nào để giấu người. Chơi trốn tìm ở chỗ này có khác gì bắt *ba ba trong rọ đâu!

*ba ba: con rùa

Nhưng cậu không bày tỏ sự nghi ngờ của mình, mím môi, yên lặng chờ Dương Quần nói xong.

"Bây giờ tôi sẽ nói ngắn gọn về cách chơi của ngày hôm nay." Dương Quần quả nhiên lại nói tiếp, "Đầu tiên, trò chơi của chúng ta tổng cộng có ba vòng. Chúng ta sẽ sử dụng xúc xắc để chọn ra 《người làm quỷ》 ở mỗi vòng. Người ném được sáu điểm sẽ làm quỷ vòng đầu tiên. Một điểm là quỷ vòng thứ 2, và ba điểm là quỷ vòng cuối cùng. Điều kiện để thành công trong mỗi lần chơi là tìm được tất cả mọi người trong vòng một giờ. "

Dương Quần đột nhiên dừng lại và hạ giọng: "Bằng không..."

Lâm Phong có dự cảm không tốt.

"Nếu không, người đó sẽ phải nhận một số hình phạt nhỏ." Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Phong thật sự nhìn thấy Dương Quần liếm khóe miệng.

Lúc này giọng nói của Lục Nhã vang lên ngay sau lưng Lâm Phong làm cậu giật mình, cậu vậy mà không phát hiện Lục Nhã ngay bên cạnh từ khi nào di chuyển ra sau lưng mình.

"Tốt hơn là nên thêm phần phết bánh kem lên mặt nhau." Lục Nhã quay đầu lại. Mặc dù đang trưng cầu ý kiến

của mọi người, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng trên người Lâm Phong.

Độ cong khóe miệng của Lục Nhã không chút thay đổi ngay cả khi đang nói chuyện: "Mỗi khi tìm được người, nhất định phải quệt một ít bánh kem lên mặt người đó làm ký hiệu, đề phòng kẻ gian lận. Mọi người thấy sao?"

"Ừ"

"Được đấy"

"OK"

Lâm Phong không mở miệng phụ họa, nhưng trong lòng cũng đồng ý đề nghị này. Mặc dù không biết Lục Nhã là người hay quỷ, tốt hay xấu, thậm chí có phải là kẻ muốn gϊếŧ cậu hay không. nhưng bây giờ cách tốt nhất để tìm ra kẻ đó chỉ còn làm như cô ta đã nói - đó là đánh dấu, người thừa ra không thể ẩn trong đó được.

Hơn nữa, thời điểm trốn hoặc tìm cậu có thể nhân cơ hội thăm dò địa hình, để thuận lợi cho mọi trường hợp khẩn cấp phát sinh sau này.

Theo kinh nghiệm chơi game của Lâm Phong, muốn vượt ải thành công hoặc rời khỏi đây thì phải sống sót, tìm ra kẻ gϊếŧ người và tẩu thoát.

Nhưng... ai mới là kẻ bị dư ra...?

"Phong tử là nhân vật chính hôm nay, để Phong tử ném trước đi." Giọng nói của Dương Quần lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Phong.

Cậu lơ đễnh cầm lấy xúc xắc, trong mắt thấy đã đến lúc, nhẹ nhàng thảy xúc xắc lên.