*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
THOÁNG HƯƠNG
Tác giả: Tẩu Trách Lộ
Dịch: Mặc Thủy
Chương 19 // Dưỡng già từ tuổi ba mươi
Bảy giờ rưỡi sáng, Tiêu Thầm đang cạo râu trong nhà vệ sinh, anh nghe thấy tiếng mở khóa cửa bằng mật mã trong giữa những tiếng ong ong của máy cạo râu.
Tiêu Thái Anh thay giày, mang bữa sáng vào, nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh thì gọi: “Thầm Thầm?”
“Vâng, cô.” Tiêu Thầm đáp lời.
Tiêu Thái Anh vào bếp bày thức ăn lên bàn, chuẩn bị chén đũa.
“Cô, chào buổi sáng.” Tiêu Thầm mặt mày sạch sẽ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiêu Thái Anh quay lại nhìn anh, mỉm cười: “Sáng thứ bảy mà dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa đi? Cô mua đồ ăn sáng rồi, tranh thủ ăn cho nóng.”
Tiêu Thầm kéo ghế ngồi xuống: “Lát nữa còn đi học cắm hoa.”
“Học cắm hoa?” Tiêu Thái Anh khó hiểu, đưa cho anh một chén cháo trắng, “học cắm hoa cái gì?”
“Con đăng ký học một lớp dạy cắm hoa.” Tiêu Thầm nhận cháo.
“Sao đột nhiên lại học cái này?”
Tiêu Thầm bưng cháo lên húp thẳng: “Điều chỉnh tâm trạng một chút.”
Tiêu Thái Anh phì cười: “Cũng lạ nhỉ. Làm gì có lớp dạy cắm hoa dạy sớm thế này?”
“Bình thường mà buổi chiều, nhưng gần đây cô giáo bận việc nhà nên chuyển sang buổi sáng.”
Tiêu Thái Anh hìn quanh, phát hiện ra phòng ốc trống trải hơn nhiều, hình như đồ đạc của Hạng Lâm đều đã được dọn đi.
Tiêu Thái Anh hỏi: “Đồ của Hạng Lâm dọn hết rồi? Con bé tự đến lấy à?”
“Vâng.”
“Con đã sang thăm cha mẹ con bé chưa?”
“Đi rồi.”
“Thế nào? Tâm trạng hai ông bà ra sao? Có khỏe không?”
“Cũng tạm.” Tiêu Thầm cắn bánh quẩy, “vẫn khỏe lắm. Cô đừng lo nữa, ly hôn cũng đã báo trước với hai ông bà rồi. Hạng Lâm có thể tự giải quyết vấn đề của mình, chúng ta cũng không làm chuyện gì sai trái, không phải xấu hổ.”
Tiêu Thái Anh vừa bóc trứng vừa nói: “Con thấy gần đây con có vẻ khỏe hơn nhiều đấy. Trước kia cả ngày râu ria xồm xoàm, biết là bận việc nhưng sống như thế cũng lôi thôi quá sức rồi, chờ đến khi già rồi lại đủ thứ bệnh.”
Tiêu Thầm nhìn cháo trắng trong chén, im lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Cô, con đi du lịch về rồi sẽ nói với cô chuyện này.”
“Chuyện gì mà không nói ngay được?”
“Chuyện rất quan trọng, con muốn tìm một thời gian thích hợp nói rõ ràng với cô.”
Tiêu Thái Anh nhìn anh chăm chú vài giây, gật đầu: “Được rồi.”
“Mấy ngày nữa con đi Tây Tạng hả? Dọn đồ xong chưa? Chỗ đó nhiệt độ chênh lệch lớn, nhớ mang theo áo bông theo, đừng để bệnh. Nghe chú con nói khí hậu nơi đó khô, không phải con có mua cho cô một cái máy làm ẩm đó sao, cô chưa dùng đến, lúc đi con nhớ mang theo, nói không chừng sẽ dùng đến…”
Lời dặn dò của người lớn vĩnh viễn sẽ không nói hết, Tiêu Thái Anh bình thường không nói nhiều, nhưng hễ nói là không ngừng được, có thể nói đến mười mấy phút liên tục, Tiêu Thầm suýt nữa đã đi trễ.
Anh lái xe đến Tĩnh Lặng.
Hứa Khả Khả nghe chuông cửa reo thì quay đầu ra, nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú.
Tiêu Thầm đã cắt tóc, tóc anh ngắn hơn trước khá nhiều, để lộ vầng trán cao, trông đẹp trai gọn gàng hơn nhiều.
“Anh Thầm cắt tóc à? Thật đẹp trai! Đẹp mù mắt em rồi!” Hứa Khả Khả khen không tiếc lời, “đến tìm ông chủ?”
“Ừ, cậu ấy đâu?”
“Đang cho Yuki ăn đằng sau kìa.” Hứa Khả Khả gọi với ra sân sau: “Ông chủ Dư, fanboy của anh đến này!”
Tiêu Thầm khẽ nhướn mày: “Còn nhớ vụ này à?”
Hứa Khả Khả cười hề hề, hỏi rất thẳng thắn nhưng không mất lịch sự: “Anh Thầm, em mạo muội hỏi này, có phải anh đang theo đuổi ông chủ Dư nhà bọn em không?”
Chân mày Tiêu Thầm khẽ giật một cái, nghe ra được một vài ám chỉ trong câu hỏi này…
Anh có thể theo đuổi Dư Anh? Sẽ không xúc phạm người ta? Hứa Khả Khả hỏi kiểu câu hỏi này một cách rất tự nhiên, có phải hàm ý rằng Dư Anh cũng thích đàn ông?
Hành Chuẩn đang phân loại hàng hóa vừa nhập vao bình hoa riêng, nghe vậy thì đến kéo Hứa Khả Khả, nhỏ giọng hỏi: “Điên rồi à?”
“Em…em chỉ hỏi thôi mà.” Hứa Khả Khả bĩu môi, mắt lấp lánh nhìn Tiêu Thầm, “anh Thầm, anh không giận chứ?”
Tiêu Thầm lắc đầu: “không.”
Hai mắt Hứa Khả Khả liền sáng bừng: “Vậy có đúng anh đang theo đuổi ông chủ bọn em không?”
“Cũng không hẳn.” Tiêu Thầm nhìn về hướng sân sau một cái, vừa đúng lúc Dư Anh vừa cười vừa bước vào, anh hơi cúi đầu, nhìn Hứa Khả Khả dịu dàng: “Em nói xem…nếu cả em cũng nhìn ra chú ý đồ này của anh, thì ông chủ Dư chẳng lẽ không nhận ra? Hay là giả ngốc?”
Hứa Khả Khả bị ánh mắt của Tiêu Thầm “đầu độc” không nhẹ, lập tức chìm đắm trong sựdịu dàng ngây ngất đó, mặt đơ cả ra, ngơ ngác nhìn anh.
Hành Chuẩn vươn tay búng một cái trước mắt cô: “Làm việc.”
Hứa Khả Khả chớp mắt, định thần lại: “Á? À…”
Trên đường đến lớp dạy cắm hoa, Tiêu Thầm tính toán kế hoạch ngày hôm nay, buổi sáng đi học, chiều dạo phố mua quần áo, tối nay có thể mời Dư Anh về nhà ăn cơm.
Hoàn mỹ.
Tiêu Thầm rất trân trọng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, sau thời gian này không biết khi nào mới có thể rảnh rỗi đi tìm Dư Anh mà bồi dưỡng tình cảm nữa.
So với anh thì tiết tấu sinh hoạt của Dư Anh chậm hơn rất nhiều, ngày thường cũng nhàn nhã, lần nào tìm đếu có thời gian rảnh, còn có thể bỏ ra cả tuần đi du lịch Tây Tạng với anh.
Nhưng Tiêu Thầm không xác định anh có thích cách sống như hiện tại hay không.
Chẳng phải ai cũng thích an nhàn, có những người lại thích “dằn vặt”, thích không ngừng đi tìm ý nghĩa cuộc sống, dù cho thương tích đầy mình.
Lớp học kết thúc, hai người đi ăn trưa sau đó vào trung tâm thương mại mua quần áo.
Tiêu Thầm đang lơ đãng đánh giá quần áo trên kệ theo sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, làm như vô tình hỏi Dư Anh: “Bây giờ cậu không làm cảnh sát nữa, liệu có thấy không thích ứng không?”
Dư Anh nhìn anh: “Sao đột nhiên lại hỏi thế?”
“Hỏi cho biết.”
Dư Anh nói rất bình thản: “Thật ra vẫn luôn không thích ứng. Nhưng không có nghĩa là không thể làm quen.” Anh cười nói, “nếu như quay lại nhìn quá khức mãi thì nó sẽ trở thành trói buộc vĩnh viễn, vậy thì sống mệt lắm.”
Con người sống trên đời cần học cách tha thứ cho chính mình.
Tiêu Thầm cảm thấy Dư Anh rất phóng khoáng, gật đầu tán thành: “Nói cũng phải.”
Dư Anh cười nói: “Em thấy mình vừa ba mươi mà đã bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu rồi, dưỡng già cho chính mình.”
Tiêu Thầm cũng cười: “Vậy không tốt sao, tôi cũng muốn nghỉ hưu nhưng không có điều kiện đây.”
Nhân viên bán hàng giới thiệu cho Tiêu Thầm một vài mẫu trang phục mùa thu mới ra mắt, những màu cô gái chọn đều rất tươi sáng, Tiêu Thầm nhìn màu hoa cả mắt, nhưng không ưng cái nào, anh nhìn sang Dư Anh hy vọng có được chút ý kiến.
Dư Anh trực tiếp lấy ra một chiếc áo sơmi cổ đứng màu xám xanh trên kệ: “Cái này?”
Người này dường như rất hiểu sở thích của anh, gần như không cần nghĩ đã chọn một cái áo sơmi màu lạnh.
Cô bán hàng cười nói: “Đây là mẫu phiên bản giới hạn màu này của chúng tôi, thuộc bảng màu Morandi*, nếu anh thích thì cứ thử thoải mái.”
* Bảng màu Morandi: một nguyên tắc phối màu tổng hợp từ các tác phẩm tĩnh vật của họa sĩ người Ý Giorgio Morandi, gồm những màu thiên xám có độ bão hòa thấp.
Tiêu Thầm rất thích chiếc áo mà Dư Anh chọn, nhưng cũng muốn thỉnh thoảng đổi sang phong cách hoạt bát hơn. Anh chọn thêm một chiếc áo khoác jeans thân ngắn có họa tiết, hỏi cô bán hàng: “Phòng thử ở đâu?”
“Mời theo tôi.” Cô gái dẫn Tiêu Thầm đến phòng thử đồ.
Trong thời gian Tiêu Thầm thử quần áo, Dư Anh lại chọn cho anh thêm vài thứ nữa, thẩm mỹ của anh không phải đặc biệt hơn người, nhưng điều kiện của Tiêu Thầm đã cao rồi, mặc cái gì cũng sẽ đẹp thôi.
Đột nhiên có một tiếng kêu “ái” vang lên, là giọng của Tiêu Thầm bên trong phòng thử, Dư Anh bỏ quần áo trong tay xuống, nhanh chân đến trước cửa phòng gõ nhẹ: “Anh Thầm? Có chuyện gì rồi?”
Cô bán hàng đến ngay sau Dư Anh, sốt ruột hỏi: “Thưa anh, anh có sao không?”
“Bị thứ gì đó đập trúng.” Giọng Tiêu Thầm truyền ra từ bên trong.
“Cái gì?!” Cô gái giật mình hoảng sợ, “anh không sao chứ?”
Dư Anh nhìn cô: “Làm phiền cô tránh đi một chút.”
“À, vâng.” Cô gái tránh sang một bên, Dư Anh gõ cửa nói: “Anh Thầm, em vào nhé?”
Tiêu Thầm “ừ” một tiếng, được cho phép, Dư Anh không nói thêm mà đẩy cửa vào ngay, thấy Tiêu Thầm còn đang cởi trần thì nhanh chóng khép cửa lại.
Tiêu Thầm cúi đầu che mắt, đưa lưng về phía Dư Anh.
“Sao rồi?”
Tiêu Thầm chỉ lên tường: “Trên móc treo có cái gì đó rơi xuống, đập trúng mắt tôi.”
Dư Anh biến sắc: “Đập trúng mắt? Để em xem thử.”
Không màng đến duy trì khoảng cách, Dư Anh trực tiếp giữ lấy bờ vai trần của Tiêu Thầm, xoay người anh lại. Mắt phải của Tiêu Thầm bị đập trúng, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt đầm đìa, phải nheo lại chứ không mở ra được.
Dư Anh cúi đầu nhìn sàn nhà, thứ rơi xuống là một món trang sức kim loại, hẳn là vị khách nào đó bỏ quên.
“Mở mắt ra em xem thử, có đập trúng tròng mắt không?” Dư Anh cúi đầu kiểm tra mắt phải vẫn còn đẫm nước của Tiêu Thầm, hàng mi còn vương lệ, chỉ hơi chớp một cái là nước mắt lại trào ra.
Tiêu Thầm cố gắng mở mắt ra, hình ảnh người đàn ông trước mắt hơi mơ hồ.
“Chắc là không trúng phải tròng mắt.” Dư Anh thở phào, lấy khăn giấy ra, “còn đau không? Mắt nhìn thấy rõ không?”
“Hơi xót.” Tiêu Thầm đáp.
“Đập trúng vẫn đau.” Dư Anh nhíu mày, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng chậm lên mắt Tiêu Thầm, “lát nữa đi bệnh viện xem thử.”
Phòng thử không quá nhỏ, nhưng vẫn không mấy rộng rãi nếu muốn chứa hai người đàn ông trưởng thành, chưa kể đến thân hình Dư Anh vốn cao lớn hơn người thường, Tiêu Thầm cảm thấy cả không gian nhỏ bé này đầy tràn ngập hơi thở của người kia.
Môi vương mùi bạc hà, dưới cằm là nước hoa dùng sau khi cạo râu.
Thật thơm.
Dường như từ trong những mùi hương này, anh có thể nhìn thấy từ hình ảnh cuộc sống của Dư Anh khi vừa thức dậy sáng nay như xem từng thước phim điện ảnh vậy.
Đánh răng, cạo râu, rửa mặt, thay chiếc áo sơmi sọc màu xám khói này…
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của cô bán hàng truyền vào quan cánh cửa: “Thưa anh, anh không sao chứ?”
Dư Anh đáp lời: “Có vấn đề nhỏ, cô chờ một lát.” Anh cầm lấy áo của Tiêu Thầm vốn đang đặt trên ghế nhỏ, “mặc áo vào trước đã, chúng ta đi bệnh viện xem thử.”
“Tôi không sao đâu, mắt hơi xót chút thôi.” Tiêu Thầm chớp chớp mắt, “vẫn thấy rõ.”
“Thật sự không sao?” Dư Anh nhìn chằm chằm vào mắt phải còn đỏ hoe của Tiêu Thầm, đã ngừng chảy nước mắt rồi, nhưng khóe mắt vẫn đỏ, “còn đi mua sắm nữa không?”
“Đi chứ, tôi còn chưa thử xong hết mà. Lát nữa về nhà chườm đá tiêu sưng là xong.”
Nói đến đây, Dư Anh mới ý thức được là Tiêu Thầm còn đang ở trần, ánh mắt rơi xuống, vô thức đậu lại trên xương quai xanh, Dư Anh hơi sửng sốt, ngước lên, dời mắt đi.
Dáng người thật của Tiêu Thầm săn chắc hơn nhìn bên ngoài nhiều, da rất trắng, tình trạng làn da trên cả gương mặt và cơ thể đều không giống của người đã hơn ba mươi.
“Anh thay trước đi, em ra ngoài.” Dư Anh nói.
Tiêu Thầm chú ý đến ánh mắt tránh né của anh, như ma xui quỷ khiến bắt lấy tay Dư Anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao tôi lại thấy như cậu không dám nhìn tôi vậy?”
Dư Anh quay lại nhìn anh, không phủ nhận.
“Đều là đàn ông, có gì mà không dám nhìn?” Tiêu Thầm từng bước ép lại gần, “vì cậu cũng thích đàn ông sao?”