Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 22: Em có mặc quần áo

Lâm Mậu và Giản Bác Dịch gọi nhiều cuộc như vậy, chắc cũng đã sang ấn chuông cửa rồi, nhưng cô ở trong phòng tắm mở vòi nước, nên không nghe thấy gì.


Giản Ngôn Chi ngồi trong phòng khách mở video mà Lục Tuyết nói, trong video, người phụ nữ rất khả nghi che mặt khom người đi từ trên lầu xuống đúng là cô, còn Hà Uyên lúc đầu quay lưng lại với ống kính, sau đó ánh mắt của anh di chuyển theo người cô, lộ diện trước máy quay.


Khóe miệng anh hơi nhướng lên, trong mắt đúng là có ý cười.


Khi cô đã mất tăm mất dạng thì giọng của Giản Bác Dịch vang lên, "Ớ? Lão đại anh cười cái gì thế."


"Tôi có cười à." Nụ cười của Hà Uyên tắt ngóm, rời khỏi phạm vi ghi hình của máy quay.


Giản Ngôn Chi mím môi, nhỏ giọng nói, "xì, bình thường mà có gì đâu...dịu dàng như nước chỗ nào chứ."


Phần còn lại của video là giọng nói khó tin của Lão Dao khi trả lời bình luận của khán giả, Giản Ngôn Chi tắt video, đứng dậy đi ra ngoài.


"Tính toong." Do dự thật lâu mới ấn chuông cửa.


Cửa lạch cạch vài cái rồi được kéo ra, Giản Ngôn Chi nhìn thấy Giản Bác Dịch đang sầm mặt đứng sau cửa, ngượng ngùng vẫy tay, "hey, anh, chào buổi sáng."


"Mày mà còn không ra là tao tưởng mày treo cổ tử tự trong nhà rồi đấy."


"..."


"Mày vào đây ngay." Giản Bác Dịch túm lấy cổ tay cô kéo cô vào phòng khách, trong phòng khách lúc này, ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn về phía cô.


Giản Ngôn Chi không dám nhìn họ, "mọi người...dậy hết rồi à."


"Bọn tao dậy rồi hay chưa mày còn không biết à, lúc mày đi từ trên tầng xuống còn high lắm cơ mà."


"...Đâu có high lắm đâu."


Giản Bác Dịch cười lạnh, "nói, tại sao mày lại ở trong phòng lão đại, hôm qua hai người làm những gì rồi!"


Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, vội vàng nhìn Hà Uyên cầu cứu, nhưng anh lại vuốt tóc, nhàn nhã dựa vào ghế sô-pha, không hề có ý định giải thích!


"Uyên thần nói sao thì là vậy."


Đúng rồi, trong khoảng thời gian này chắc chắn là anh ấy đã giải thích rồi, cô không thể nói khác những gì anh ấy đã nói được!


Giản Bác Dịch hít sâu một hơi, dáng vẻ khó thở, "thế là hai người...ngủ chung một đêm thật đấy à."


Hử? Anh ấy nói vậy sao?


Giản Ngôn Chi, "đúng vậy, ngủ chung một đêm."


"Á á á!" Lâm Mậu gào khóc.


Giản Bác Dịch run rẩy chỉ tay vào cô, "mày, cái con nhỏ chết tiệt này, mày có tin tao gọi điện cho mẹ không, mày..."


"Khoan khoan khoan khoan!" Giản Ngôn Chi hoảng hốt, "chỉ ngủ chung một đêm thôi, không có làm cái gì hết!"


Tất cả mọi người đều tỏ ra nghi ngờ với câu trả lời này.


"Em nói thật mà! Cả hai bọn em đều uống nhiều, em chỉ dìu Uyên thần vào phòng ngủ thôi, nhưng không hiểu sao em lại bất tỉnh luôn ở đó." Giản Ngôn Chi nói xong thì cười khan, "ngủ say như lợn chết ấy, sao có thể làm gì được, các anh thấy có đúng không."


Lâm Mậu ngưng kêu khóc, mừng rỡ nhìn Giản Ngôn Chi, "nói đúng lắm, tiểu Ngôn Chi, chị dọa em sợ chết khiếp."


"Nếu đúng là như thế! Thì sáng nay tại sao mày phải trốn!" Giản Bác Dịch híp mắt, "tại sao lúc anh vào phòng mày lại làm ổ trong chăn của lão đại run lẩy bẩy!"


"Em...con mắt nào của anh thấy em run lẩy bẩy hả!" Giản Ngôn Chi đi đến cạnh Hà Uyên, "anh hỏi anh ấy đi, lúc đó có phải chỉ vì em sợ bị anh chửi nên mới trốn không."


Giản Bác Dịch nhìn Hà Uyên.


Hà Uyên ngước mắt lên, "ồ" một tiếng, "cô không run lẩy bẩy à? Mồ hôi túa khắp người cơ mà."


"..."


"..."


"...Đừng, đừng hiểu lầm, em có mặc quần áo, anh ấy, anh ấy đang nói đến mồ hôi trên trán đấy, đúng thế, là ở trán."


----------------


Vụ việc video qua đi, giờ trụ sở mới bắt đầu ăn cơm.


Trên bàn cơm, bầu không khí có hơi quái dị, cuối cùng vẫn là Lão Dao không chịu nổi, vỗ đũa xuống bàn, "giời ạ chỉ là ngủ một giấc thôi mà, đừng có sầu khổ như thể đội trưởng triệt sản nữa, ai cũng là người trưởng thành cả rồi, nghĩ thoáng đi nghĩ thoáng đi."


Hà Uyên, "???"


"..."


"Ù ù ù..." điện thoại của Hà Uyên rung lên, anh bỏ đũa xuống, nghe máy.


"A lô?"


Giản Ngôn Chi cắn đũa nhìn anh.


"Gì đây? Đến khi nào thì anh mới thôi nhiều chuyện hả...ờ em biết không thể để phụ nữ qua đêm ở trụ sở, nhưng hôm qua em say không biết gì hết... Chút chuyện này mà anh còn không hiểu nữa sao? Anh nghĩ cách làm mẹ bình tĩnh lại đi, em mặc kệ...đây là chuyện của em? Được, nếu đã là chuyện của em thì anh đừng có hỏi nhiều như thế làm gì..."


Hà Uyên vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, Giản Ngôn Chi ngập ngừng, "chuyện này giải quyết làm sao đây, giải thích với các anh thì dễ nhưng còn phía fan thì tính sao?"


"Aizz, cũng tại anh, đáng lí hôm nay không nên stream mới phải." Lão Dao ân hận.


Giản Ngôn Chi, "tại em tại em, hôm qua em không nên đưa Uyên thần lên lầu."


"À đúng rồi, hôm qua lão đại say đấy." Lão Dao nhướng mày, "thấy sao, đáng yêu lắm đúng không."


"..."


"Giờ là lúc nói đến chuyện đó hả!" Giản Bác Dịch lấy đũa gõ lên đầu Lão Dao.


Lão Dao, "Ò..."


Hàng Văn Kiệt nói, "tôi nghĩ chuyện này để lão đại tự giải thích là được rồi, chúng ta nói không ăn thua đâu."


"Thế, chắc anh ấy sẽ không bị giám đốc của các anh chửi đâu nhỉ."


"Giám đốc? Chửi anh ấy?" Lão Dao cười, "em nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại rồi đấy, giọng điệu như bố người ta, có giống bị ăn chửi không?"


Giản Ngôn Chi, "có liên quan gì đến người lúc nãy gọi điện cho anh ấy?"


Lão Dao, "đó là giám đốc đấy."


"..."


Ăn cơm xong, Giản Ngôn Chi đợi Phương Dạng đến đón cô đi chụp bìa tạp chí.


"Uyên thần." Giản Ngôn Chi tranh thủ lúc mọi người không chú ý, gọi Hà Uyên đang lấy đồ ăn trong nhà bếp, cô sáp lại trước mặt anh, nhỏ giọng nói, "chuyện hôm nay anh định giải thích thế nào vậy."


Hà Uyên cúi xuống nhìn cô một cái, "yên tâm đi, không có ai nhìn rõ mặt cô đâu."


"...Em đâu có nói chuyện này."


"Ừ?"


"Ý em là, chuyện này có ảnh hưởng không tốt với anh, em thấy trên mạng...có người nói là Uông Đồng."


Má nó chứ! Dám nói là Uông Đồng, mắt mũi kiểu gì vậy! Uông Đồng dù là bạn tốt của DSG, tối qua chị ấy đúng là cũng có đi ăn mừng với họ thật, nhưng điều này không có nghĩa người xuất hiện trong phòng Hà Uyên chính là Uông Đồng!


"Nói là cô ấy à." Hà Uyên như đang trầm tư, "tôi sẽ giải thích."


"Ò..." Giản Ngôn Chi lẩm bẩm, "anh đừng có càng gỡ càng rối là được."


"Cái gì?"


"Không có gì không có gì." Giản Ngôn Chi cười cười, "nói rõ ra là được."


Giản Ngôn Chi xoay người định ra khỏi nhà bếp.


"Khoan đã." Hà Uyên đột nhiên túm lấy bả vai cô.


Giản Ngôn Chi quay đầu lại, "sao thế."


"Hôm qua cô đã làm gì tôi."


Giản Ngôn Chi sững người, "đâu, đâu có làm gì đâu, em đã nói rồi mà, cả hai chúng ta đều say rượu."


"Vậy sao." Hà Uyên hơi cúi người xuống, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên sống mũi và đôi môi mỏng của anh, cũng khiến hàng lông mi của anh lưu bóng trên làn da trắng. Anh nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu.


Giản Ngôn Chi không thể bình tĩnh được nữa, "thế anh nghĩ là có chuyện gì."


Hà Uyên hơi mím môi, "tôi muốn hỏi cô, tôi có nói gì kì lạ không."


Sau khi say ra sao thì anh không rõ, lúc trước Lão Dao đều miêu tả sống động cho anh nghe, anh bán tín bán nghi, từ đó cũng cố hết sức tránh uống rượu.


Lần nay say trước mặt Giản Ngôn Chi, anh muốn biết rốt cuộc là như thế nào.


"Kì lạ ấy hả, đâu có đâu..."


Nói thích cô thì đâu tính là kì lạ đâu nhỉ.


"Không còn gì khác nữa đâu." Giản Ngôn Chi lùi về sau một bước, "quản lý của em sắp đến rồi, em về trước đây."


Không bận tâm đến phản ứng của Hà Uyên, Giản Ngôn Chi vội vội vàng vàng chạy khỏi nhà bếp.


Hà Uyên đứng thẳng người dậy, nhìn theo bóng dáng của cô, lầm bầm, "không có gì kì lạ? Vậy sao lại đỏ mặt."


Buổi chụp hình tạp chí ngày hôm nay Giản Ngôn Chi hơi mất tập trung, Phương Dạng nhìn thấy rõ mồn một, giờ giải lao bèn tóm ngay cô lại hỏi.


"Hôm qua ngủ không ngon à?"


Giản Ngôn Chi lắc đầu, "hôm qua, ngủ ngon lắm ạ."


"Vậy sao em chẳng có tí tinh thần nào cả thế."


"Em cũng không biết nữa." Giản Ngôn Chi vừa nói vừa nắm lấy tay Phương Dạng, "chị Dạng này, chị nói xem...giả dụ chị thần tượng một người, mà người đó lại có bạn gái tin đồn, thì chị sẽ có thái độ gì với cô bạn gái tin đồn đó."


Phương Dạng nhìn cô như đang nhìn một đứa thần kinh, "chuyện này mà em còn không biết à, bản thân em cũng đâu ít lần làm bạn gái tin đồn của người ta."


"Này này này, em nghiêm túc đấy, không có đùa đâu."


"...Chị cũng đâu có đùa."


"Chị..."


"Rồi rồi, nghiêm túc mà nói, thường thì fan đều sẽ ghét cay ghét đắng cô bạn gái tin đồn đó."


"...Thật ra cũng không ghét đến mức đấy, chị đó có vẻ là người tốt."


Phương Dạng khựng lại, "Ồ? Ai thế?"


Giản Ngôn Chi, "à, ý em là nếu cô bạn gái đó là người tốt, mà chị vẫn ghét người ta thì quá đáng lắm í."


"Có gì lạ đâu, cô đó rất có khả năng là bạn gái của thần tượng em mà."


"Nói cũng đúng, vậy là...việc em không thích người đó, là vì chị ấy là bạn gái tin đồn của thần tượng, chỉ là...thần tượng mà thôi."


Phương Dạng chớp chớp mắt, im lặng một lúc mới nói, "Đệch Giản Ngôn Chi, em đang nói đến ai vậy?!"


"Không ai cả."


"Không ai? Không ai mà em lại bày ra cái bộ dạng như mất chồng thế này à," Phương Dạng sốt ruột, "đừng nói là em yêu rồi nhá?"


"Ai yêu chứ! Ai yêu đương hồi nào! Chị đừng có nói lung tung!" âm lượng to đến mức chính mình còn giật mình, Giản Ngôn Chi chu môi, "sao có chuyện em yêu đương được."


"Nhìn cái dáng vẻ đầy mùi tình yêu này của em...chị nói em nghe, tầm tuổi này của em đừng để lòi ra chuyện bạn trai gì gì đó, sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến em đấy."


Giản Ngôn Chi, "...Thế thì cũng phải có người bóc mới lòi ra được chứ."


Gần đây chủ đề gán ghép Hà Uyên và Uông Đồng đang cực kì xôm, thậm chí còn nổi hơn cả đảng Uyên Cửu.


Chuyện này là do Giản Ngôn Chi mà ra, đáng lí cô không nên để ý đến mấy chuyện này mới phải, nhưng tức ở chỗ, cô nghĩ Uông Đồng thích Hà Uyên, Hà Uyên cũng rất có khả năng có ý với người ta.


Tự nhảy vào cái hố chính tay mình đào, đúng là thốn thật.


Giản Ngôn Chi nằm bò trên sân thượng nhà mình, nhìn sang trụ sở phía đối diện, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra đăng một bài lên Weibo.


"Dạo này couple Uyên Đồng càng ngày càng hot, mọi người nghĩ thế nào?"


Đăng xong lại vào bình luận để lại một câu, "riêng tôi thì đến nhìn cũng không muốn."


Trụ sở phía bên này, Hà Uyên trùng hợp lướt thấy bài đăng mới của Tiểu hồ ly nhà Uyên thần.


Anh đọc nhanh nội dung, nhếch miệng.


Bình luận: Trùng hợp thật, tôi cũng không muốn thấy.