Thố Vương Tiên Lộ

Chương 82: Đấu vật

Mọi người bắt đầu xôn xao, dường như rất hứng thú với các trận đấu vật. Chứng tỏ được thực lủa một nam nhân ở Bắc Phong. Thắng thua không quan trọng, chỉ cần tham gia đấu vật cũng đã thể hiện được dũng khí của nam tử rồi. Thêm nữa ai mạnh ai yếu, tính cách ngừời đó như thế nào qua cuộc đấu vật có thể nhận ra được. Đương nhiên lần này cũng chỉ là mua vui, góp thêm phần náo nhiệt.

“ Huynh đệ, ra ngoài làm vài hiệp nào”

Mấy hán tử ngồi cạnh hắn, cũng bắt đầu đứng dậy khỏi động chân tay, mời gọi. Kha La đưa tay chọc vào người hắn có ý nhắc nhở

“ Ngươi cũng là nam tử, thịt đại hỉ cũng ăn rồi. Cũng nên góp vui đi chứ…hi hì.. “

Tiểu Thất đảo mắt nhìn quanh. Chỗ này không biết hắn là ai vậy tham gia cũng không có sao chỉ là hắn trước giờ chỉ đấu võ, còn đấu vật thì chưa lần nào. Mấy gã thấy hắn cũng tham gia vội tiến lại gần vỗ vai mấy cái

“ Nam tử phải mạnh mẽ như vậy…Khà khà…”

Mọi người chợt tránh sang tạo thành một vòng lớn, mọi người lập tức đứng xúm lại hò reo từng hồi tạo không khí. Quy tắc đấu rất đơn giản hai người sẽ thi đấu trong một vòng tròn, ai bị vật ngã không đứng lên được sau sẽ thua, ai bị đẩy ra bên ngoài cũng coi như là thua, một người sẽ đứng ở giữa vòng, những người khác sẽ lần lượt lên khiêu chiến, ai thắng sẽ thay vị trí người đứng giữa. Người thua thì không được phép khiêu chiến lại

Luật chơi đã rõ, Một hán tử lập tức nhảy vào vòng tròn, xắn tay áo khuôn mặt hớn hở chờ đợi, người này chính là người đã cắt thịt tung cho Tiểu Thất, mắt nhỏ dáng người cao cao tên gọi là Xa Ung.

“ Cái tên này, lại nhanh chân hơn rồi”

“ Sao lần nào đấu vật hắn cũng lên trước vậy”

Đi lên không có lợi ích gì chỉ là được mọi người chú ý nhiều hơn, với lại không quan trọng thắng thua, cứ vui vẻ là được. Mà một tên láu linh như Hắn đi vào trước sẽ câu kéo bầu không khí đi lên, như vậy mới đám cưới của Tam Lang mới náo nhiệt chứ

“ Để ta khiêu chiến”

“Không để ta … để ta lên đi mà”

“Nói nhiều làm gì,trong khi mấy người tranh nhau thì có người lên rồi kìa”

Hán Tử này lùn hơn một chút, khuôn mặt bầu bĩnh mũi tên gọi Đa Đa, khuôn mặt nhìn Xa Ung có chút tiếu ý

“Lên sớm làm gì để lại phải xuống…”

“ Đa Đa … sao lần nào ngươi cũng là người lên khiêu chiến ta vậy… cho ta hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý lâu một chút không được sao”

“ ha ha.. ta thích như vậy đấy… muốn đứng lâu hơn thì đánh bại ta này… há há”

Hai người đứng đối diện nhau li vòng quanh thăm dò đối phương một hồi.. rồi không hẹn mà cùng nhau lao tới, cố gắng khóa lấy đối phương, Việc này quan trong ai nhanh tay hơn để lấy được vị trí có lợi. Khi đó mới dễ dàng phát lực hạ gục đối phương. Xa Ung cao hơn tứ chi dài hơn, thường ngày tay chân nhanh nhẹn cho nên rất nhanh đánh lừa được đối phương, khóa được người của Đa Đa. Nhưng đối thủ của hắn lại thấp hơn và nặng hơn, muốn vật ngã người này đâu có dễ

Bao lần khiêu chiến, Đa Đa luôn là người thắng, và lần này cũng vậy. Hai người đã quá quen nhau nên những mánh khóe của Xa Ung không qua mắt được hắn. với lợi thế về cân nặng nên Đa Đa đã vật được Xa Ung xuống nền tuyết. vùng vẫy không đứng được nên Xa Ung chịu thua

Đa Đa cười lớn, thắng được Xa Ung lúc này được mọi người chú ý chính là hắn

“ Ha Hà… ai tiếp theo đây…”

Người đi tới khiêu chiến lần này có vóc dáng cũng ngang tầm với Đa Đa nhưng có phần rắn chắc hơn, khuôn mặt có vẻ trầm ngâm, nhưng là do bản tính vốn như vậy rồi không phải hắn không muốn tươi cười, mà khi hắn cười thì mọi người trông thấy chẳng thể cười nổi. Đôi khi im lạng và lạnh lùng lại đúng với hắn lúc này. Việc hắn đi lên khiêu chiến cũng cho thấy thành ý rồi.

Không giống đối thủ lần trước, Đa Đa có chút e ngại khi gặp người này, tên thường gọi là Thạch Đầu, cũng trong khu sinh sống nhưng thường ngày lại lầm lì ít nói. Nhưng sức lực cũng không thua kém hắn. Thậm chí về kinh nghiệm còn có phần hơn. Một cục mỡ đương nhiên sẽ khó đấu lại một cục thịt. Tên là Thạch Đầu nhưng lại rất dẻo dai.

Hai bên giằng co hồi lâu, người này lên, người kia lại xuống cứ luân phiên mấy hồi. Rồi Đa Đa chịu thua, không dai sức bằng Thạch đầu… Trong ngày vui của người khác thì đấu như vậy là đủ mãn nhãn rồi. Bởi vì mấy trận sau đám người lên khiêu chiến còn không chống đỡ lâu hơn hắn. Lần lượt từng người đứng ra rồi lại đi xuống chỉ có Thạch đầu là vẫn đứng giữa vòng tròn.

Bản tính vốn hơi nhát khi bị nhiều người chú ý, hắn vốn chỉ lên tham gia một hai lượt thôi. Ai ngờ mấy gã kia lại hùa nhau không đánh hết sức cứ để hắn ở trong đấy trông bản mặt lúng túng trông thấy tội. Thoáng một lượt đã chẳng còn bao nhiều người nam tử trai tráng nữa. Tam Lang thấy Tiểu Thất vẫn chưa có lên bèn dục

“ Huynh đệ lên thử sức đi chứ”

Mấy người khác cũng hùa theo, Đây là người ngoài khu không có mấy dịp được đọ sức với họ trong một cuộc đấu vật. Trông người này dáng vẻ cũng cao lớn, chắc không phải tay vừa đâu

“Thạch đầu huynh đệ. Ra nghỉ ngơi chút đi. Để người ngoài khu lên đài cọ xát nào?”

Nghe Tam Lang nói vậy Thạch Đầu như trút bỏ gánh nặng tâm lý. Vội lui sang một bên làm khán giả. Tam Lang từ khí mới chào hỏi đã thất Tiểu Thất có chút khí lực so với hắn không có thua kém. Nên mới nảy sinh chủ ý làm vài hiệp đấu.

Hơi giật mình khi mọi người lại chú ý hắn đến vậy. Cũng là bị mọi người đổ dồn ánh mắt về mình. Nhưng không phải ánh mắt hận thù như Bạch Thành. Nhưng người này nhìn và mỉm cười với hắn. Ánh mắt tỏ vẻ chờ mong. Khiến hắn cũng giống Thạch Đầu có chút không thoải mái

“ Thố Vương… Người đến từ Phong Tộc… xin mấy lão ca chỉ giáo”

Những người ở đây ăn ngay nói thẳng, không úp mở. Điều này rất đúng với sở thích của hắn. Nghe thắn giời thiệu đến từ Phong Tộc, mộ tộc nhỏ rất xa Băng Phong Chi Thành, mọi người hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng không tỏ thái độ gì là khinh thường cả. Cùng là con người sinh sống trên đất Băng Phong, há phải phân chia làm chi

“ Chẳng mấy khi có người từ Phong Tộc đến thành… Chúng ta co sát một lúc coi như chào hỏi”

Một hán tử cao tầm Tiểu Thất, đi ra khiêu chiến ngay. Người này tên Xạ Lỗi, mặt chữ quốc, mắt ti hí. Da thịt khá đầy đặn lại có phần trắng muốt không có nhiều sẹo như người khác. Cuộc sống thường ngày khá an nhàn đây? Tiểu Thất hồi nãy đứng quan sát cũng đã hiểu qua cách thi đấu cũng như kỹ thuật làm sao dứt điểm đối phương. Đây là thi đấu thuần về nhục thể không có dùng nội khí. Hắn cũng có chút tự tin. Nếu là là phàm nhân vậy thì đấu sòng phẳng theo kiểu phàm nhân

Hai bên chào hỏi qua vài câu, rồi tiến sát lại gấn. người vào thế gần giống trung bình tấn nhưng hơi nghiêng về trước một chút, hai trán song phương chạm nhau. Hai tay đưa lên chỉ cần phát động bắt đầu là lao vào nhau ngay

Tiếng Hô của Niên Lão cất lên. Xạ Lỗi nhanh tay ôm lấy người Tiểu Thất. Một chân ngáng ra sau định vật ngã đối phướng về phía sau. Và sự việc xảy ra theo đúng ý của gã do Tiểu Thất non kinh nghiệm, vừa thấy chứ chưa thực chiến bao giờ. Nhưng không vì thế mà hắn chịu buống xuôi. Khi người đổ về sau hắn cũng xoay người mượn lực kéo đối phương ngã theo hơn nữa còn ngã trước hắn.

“ Hay “

Đám người hô lên, mới tưởng tên này đến từ Phong Tộc không biết gì hóa ra là giả bộ ngây thơ lừa Xạ Lỗi. bọn họ đâu biết hắn không biết gì chỉ là theo phản xạ có phần linh mẫn hơn người mà thôi. Nhìn Xạ Lỗi ngã trước hắn lại dè phía trên dĩ nhiên là đối phương không đứng lên được. Nhưng như vậy thì đơn giản quá. Hắn rội kéo Xạ Lỗi đứng dậy chiến lại lần nữa

Không dám coi thường đối thủ nữa Xạ Lỗi, không chơi bài quật ngã, mà định dùng sức đẩy đổi phương ra khỏi đài. Trước khí thế hùng hục của đối phương đang muốn đảy mình ra. Tiểu Thất không hteer né tránh. Đấu vật mà né tránh thì đã không gọi là đấu vật. Chỉ có lầy sức chống lại hoặc là khéo léo mượn lực đối phương để làm đòn công kích cho mình. Tiểu Thất cúi ngưới giả bộ sẽ lấy cứng đối cứng, khi Xạ Lỗi lao tới hắn nghiêng mình ôm lấy hông đối thủ mượn lực lao đến, nhấc bổng đối phương lên, văng ra ngoài vòng tròn

Vài hán tử khác cũng lần lượt đi lên nhưng đều bị hắn mượn lực đẩy ra ngoài vòng tròn. Khóa được đối phương nhưng không thể nào vật được, ngược lại còn bị đối phương đè ngược lại. Thấy Vậy Tam Lang không thể đứng ngoài xem được nữa.

Một phần vì giữ thể diện cho khu. Một phần khác cũng muốn đọ sức với người này một lần xem sao. Tam Lang Bỏ bộ áo lông thú sang một bên đưa cho tân nương cầm tạm. Làm mấy động tác khởi động. Các khớp xương nghe kêu “Răng Rắc” xem ra rất nghiêm túc. Nhưng khuôn mặt vãn không dấu được nụ cười lớn

Tam Lang là người khỏe nhất trong khu, là tay vật số một. Xét về thân hình người này cao hơn Tiểu Thất. Xét về khí lực chưa chắc đã thua. Về kinh nghiệm chiến đấu khỏi phải bàn rồi. Mới nhìn qua 3 phần thì Tiểu Thất đã thua hai phần. Nhưng đây đâu quan trọng thắng thua, chỉ là “ cọ xát” theo nghĩa đen mà thôi

Lần Này Tiểu Thất chủ động lên trước, vì hắn là khách còn đối phương là chủ. Tam Lang khoanh tai đứng yên để cho Tiểu thất lao tới ôm lấy mình, cố gắng vật xuống nhưng không được. Tiểu Thất có nhục thể nâng được ngàn cân ở Bạch Thành có thể là đệ nhất, nhưng không có nghĩ thế gian không có người mạnh hơn hắn. Có rất nhiều là đằng khác chỉ là hắn chưa gặp mà thôi. Tam Lang có thể là một trong số đó. Người này cũng là con người nhưng sao lại nặng như vậy. Không lẽ có bí pháp?

Nhác thấy Tiểu Thất đao định ôm lấy chân mình mà nhấc lên Tam Lang cũng không thể dứng im được nữa, Cả người hắn cũng dú xuống ôm lấy lưng của Tiểu Thất nhấc lên. Thấy đôi chân minh đã không còn chạm đất, hắn biết mình đã thua rồi

“ Chưa Đã, chúng ta đấu thêm hiệp nữa”

Hai bên lại cúi người cụng trán vào nhau, hơi thở có chút gấp gáp. Nghe hiệu lệnh cất lên, Tay người nãy nắm vai người kia mà đẩy. Lần này là so khí lực thật sự. Ai mạnh hơn người đó thắng, Xưa nay làm gì có ai đọ được với Tam Lang cơ chứ. Từ nhỏ đã có thần lực, đến nữ nhân còn sợ hãi sức mạnh của hắn nên tới gờ mới có vợ. Ai nấy đều suýt xoa khi khi thấy có người có thể đấu khí lực với Tam Lang Mà có vẻ cân kèo như vậy

. Hết người này lại đến người kia đẩy lui được đối thủ. Cả một mảnh tuyết bị lún sâu xuống lộ ra phần màu đen của đất. Tiểu Thất cũng đã nhận ra nhục thể cường đại của Tam Lang, Cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không trụ được nữa, Hhoom nay là ngày vui của người ta nên phải chủ động rút lui thì hơn.Hắn cũng không hề biết dối phương cũng có suy nghĩ tương tự nhưng không thể từ bỏ vì rất nhiều lý do. Vì Tam Lang là nhân vật chính trong buổi tối hôm nay, tuy nói kết quả không quan trọng, nhưng chiến thắng này có ý nghĩ với tân nương và đám nam nhân trong khu.

Tiểu Thất kẽ nhâc chân trượt dài trên nền tuyết, Cả người hắn bị đẩy ra ngoài vòng tròn. Trong tiếng hò reo của mọi người. Tiểu Thất thua vì không có chỗ dựa, động lực chiến thắng như đối phương. Ma kết quả này đối với hắn cũng tốt, và đối với mọi người đều tốt

“Thố Vương xin thua… TamLang khí lực hơn người, ta biết người chưa tung hết sức còn ta thì đã hết hơi rồi”

Thấy đối phương có ý tâng bốc mình như vậy, Ngươi khác có thể Không biết nhưng Tam Lang hiểu rất rõ người này khí lực không thua kém hắn, lại còn trẻ nữa tương lai còn có thể mạnh thêm. Đã có ý khiêm nhường giữ thể diện hắn cũng không thể tự đắc được

“Ngươi còn trẻ mà khí lực rất sung mãn… Phong tộc lại có một người như vậy… thật khiến ta mở mang tầm mắt..”

Bỗng từ bên ngoài có tiếng nói cắt ngang

“Hai con Manh Ngưu húc nhau thì có gì hay ho cơ chứ”

Mọi người bất giác tránh ra tạo một lối đi cho người đó

“TRước thục lực tuyệt đối các ngươi chỉ là những cục thịt di động mà thôi… Cái gì mà thần lực...cọ xát với người của Phong Tộc… Thật nhảm nhí”

Ai nấy đều mặt mày khó chịu, họ chỉ là phàm nhân chịu bảo hộ của Tông Môn, nhưng thứ mà thiếu niên kia nói “ Thực lực tuyệt đối” thì họ cũng hiểu nên ai cũng đều im lặng. Kha La thấy vậy vội kêu lên

“ Kha Lê … Huynh sao lại đến đấy”

Thiếu niên này chính là Kha Lê theo sau còn có thi nữ Mộ Sam và ba tên hán tử đầu trọc

“ Muội còn hỏi nữa… lén đi chơi không báo cho ta một tiếng…

Vẻ mặt của Kha LA không còn hớn hở tươi cười như khí xem Tiểu Thất đấu vật nữa. Sắc mặt khó chút khó xử bặm môi im lặng. Kha Lê tuy chiều chuộng nhưng đôi lúc cũng rất nghiêm khắc

“ Còn đứng đấy làm gì… Mau theo ta về?”

Tam Lang thấy vậy vội nói vài câu

“ Các vị từ xa đến, hôm ay là ngay vui của Tam Lang xin mời mọi người vào đây ắn miếng thịt chung vui”

Nghe Thấy tịt ba hắn tử đằng sau chợi kêu một tiếng “Ực”. Kha Lê liếc một cái rồi hướng phía Tam Lang

Nói

“ Ta mới đến Tông Môn… để khi khác đi”

Thấy vậy không ai níu kéo gì nữa. Kha La ngại ngùng nhìn mọi người rồi chạy ra bên ngoài. Đá mnguwofi huyễn Tộc cũng quay người bỏ đi. Không khí có chút gián đoạn. Tiểu Thất cũng xin lui

“Phù…Tông Môn có thú vui của Tông Môn, phàm nhân có thú vui của phàm nhân… Xin lỗi, làm mọi người mất vui rồi… Ta xin đi trước”

Tam Lang và Mọi người lại tiếp tục cuộc vui của mình. Sự xuất hiện của đám người kia không thể làm lỡ ngày vui được. Với lại thái độ của Tông Môn họ đã quen phần nào, không có để bụng mấy chuyện đó.

Tiểu Thất đi tới thì bắt kịp đám người của Huyễn Tộc, nói đúng hơn là Kha Lê có ý chờ hắn thì có vẻ hợp lý hơn. Trong không gian mờ ảo xung quanh vắng lặng,

“ Tên Tộc nhân Phong Tộc… Ta có chuyện muốn nói”

“ Xin cứ nói”

“ Đêm tối ngươi rủ rê muội muội ta ra ngoài làm gì?”

Tiểu Thất điếng người “Cái gì?Tiểu Thất rủ rê em gái hắn bao giờ?..” Ngừng một lúc Kha Lê nói tiếp

“ Đừng tưởng Ta không biết mục đích ngươi. Một tên tộc nhân Phong Tộc thấp kém lại cố gắng giở trò câu dẫn với muội muội ta… ”

Kha La vội giải thích

“Không phải tại hắn đâu, là do muội, muội rủ hắn xuống đây..?”

“ Đứng nói giúp cho hắn làm gì? Loại người này không đáng để muội phải như vậy”

Quay sang Kha La quát lớn

“Còn muội nữa,,, mau đem trả con sói cho hắn… Mộ Sam, ngươi mau đưa Kha La về”

Rồi quay sang Tiểu Thất răn đe

“ Ta cảnh cáo lần cuối. Ngươi và con sói của ngươi không được lại gần chúng ta nửa bước”

Sói nhỏ chạy lại phía Tiểu Thất có vẻ buôn rấu, ngáp dài một cái rồi nhìn đám người rời đi. Tiểu Thất thì lờ mơ hiểu câu chuyện, dụng ý của Kha Lê. Nhưng trời ạ hắn đâu có làm ba cái chuyện câu dẫn nữa nhân cơ chứ. Chắc tại tên kia lo lắng cho muội muội qua thôi, đám người lôi tộc còn dám gây khó dễ cho bọn họ huống chi Kha La lại đi một mình vào đêm khuya. Kha lê phát hoảng cũng không có gì lạ

Trong khi vắng người, đám người kia lại đang đi bộ lên những cầu thang. Tiểu Thật hướng lên đỉnh núi, nhíu mày một cái rồi tung người chạy lên phía trên trở về phòng nghỉ của mình