Thố Vương Tiên Lộ

Chương 69: Bạch Thành chi Biến, Thố Vương Bỏ Chạy

Ma thú đã chết, Ngày đó chính tay trưởng lão đã thi triển Lôi Dình Chi kiếm đã cắt đôi thân thể làm đôi, Hơn nữa đám người này chỉ lấy được một phần thi thể Ma Thú,. Nhục thể của Ma thú không phải muốn hồi phục là hồi phục ngay được. Không lẽ đám người này định dùng nhục thể nhân loại huyết luyện lại một thân thể cho Ma Thú sao. Càng nhiều người chết bọn người này càng có lợi, Không thể để đúng đạt được ý này.

“ Là đám người Ma Môn các ngươi tự dẫn xác đến, hôm nay chúng ta sẽ diệt luôn một thể”

Dường chủ Huyết diện Hắc Y đường cười dài

“Lão già, nói cho người biết, ta đã thả Thâu Tâm thi cổ xuống nguồn nước Bạch Thành, trừ mấy người ở đây ra, ngoài kia đều là người của bổn đường. Ngươi … muốn diệt cả thành này sao?”

Nghe thấy loại cổ độc đã lan khắp Bạch Thành Trưởng lão có chút đắn đo. Những người ăn phải độc cổ, sẽ chết trong mười ngày đổ lại, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết. Nhưng đám người này lại lợi đụng thi cổ, khống chế hành động của họ. Nhìn đám người xông vào võ các đã mất hết thần trí, đôi mắt đỏ ngầu xem ra không có nói xuông

“Đám người ra tay thật tàn độc!“

Nhìn đám người Cửu Huyền Môn đang có vẻ rất bất ngờ. Nữ nhân đeo mặt nạ đỏ cười khinh bỉ. Vung tay một cái từ phía sau mụ, một đống thủ cấp mấy tên võ giả và đệ tử Tông Môn lăn lông lốc trên võ đài. Làm mấy võ giả bất giác lùi lại thầm hít một ngụm khí lạnh

“Tặng các ngươi chút quà gặp mặt. Mau giao người ra, ta sẽ cho các ngươi… một con đường sống”

Lời nói Ma Môn không thể tin được, nhất lại là lời phát ra từ một nữ nhân Ma Môn, đến mặt còn phải dấu sao có thể tin. Đồng thời ánh mắt mọi người cũng chút ý đến Tiểu Thất, suy đoán một hồi. Ma Môn sẽ không chịu thiệt chỉ vì cứu một kẻ khác, trừ phi tên này có thân phận đặc biệt quan trọng với đám người này

“Tên tiểu tử này dường như rất quan trọng với các ngươi? Vậy thì không thể tha cho hắn được”

“Vậy là lão già nhà ngươi đang đưa tất cả những người ở đây vào chỗ chết đấy…

Nữ nhân vội di ảnh, Nháy mắt một cái đã đứng giữa lôi đài đi đi lại lại trước mặt võ giả Bạch Thành, làm bọn họ có chút run rẩy cất giọng nói

“Không phải chúng ta không cho các ngươi cơ hội… Mà là mấy lão già Cửu Huyền Môn … không muốn các ngươi thoát khỏi đây “

Nhìn mấy võ giả, tu vi hơi thấp có chút ái ngại. Lấm lét nhìn sang phía mình, các vị trưởng lão thở dài, không thể trách họ được, thực lực thấp lâu nay chỉ quen sống an nhàn. Tất nhiên chưa thấy qua cảnh chém giết máu tanh, Nếu là tất cả võ giả cùng hợp lực vậy thì dư sức đẩy lui đám người Ma Môn rồi. Chỉ Tiếc lòng người hỗn loạn khó mà làm được

“Các vị võ giả Bạch Thành xin hãy nghe Lão nói

“ Người của Ma Môn. Không có kẻ nào đáng tin thủ đoạn của bọn chúng hẳn các vị đã rõ rồi đấy.

Nhìn mấy thủ cấp trên lôi đài và đám ma nhân đang ngày càng đông hơn. Chắc chắn ra ngoài không chắc đã thoát khỏi tay bọn chúng.

“ Hiện giờ chúng ta đang đông người hơn, Nếu các vị một lòng giúp Lão đánh bại đám người này, chắc chắn còn có cơ hội rời khỏi nơi này”

“Nhưng trưởng lão, đó đều là người trong Bạch Thành chúng ta thật sự phải giết họ hay sao”

TRưởng Lão thở dài

“ Dù biết trong đó có thể có ngươi thân của các vị. Nhưng bọn họ đã bị Thâu Tâm Thi Cổ không chết thân thể. Lúc này đã không còn là chính họ nữa. Mười ngày sau thi cổ sẽ phá thể mà chui ra không ai có thể giữ được mạng đâu”

Lúc này chỉ có cách dựa vào đám người Cửu Huyền Môn mọi người mới có hi vọng thoát khỏi tay đám ác nhân kia. Mọi người đã siết chặt binh khí của mình lắm lăm nhìn tên Ma Môn gần nhất

“Trưởng Lão, Tên Ma Môn này xử lý thế nào đây”

Mọi người đổ dồn con mắt về Tiểu Thất, Nếu đã quyết tâm quét dọn đám Ma Môn này, thì tên này thân phận có vẻ không nhỏ phải xử đi đầu tiên. Trưởng lão cũng đảo mắt qua một lượt suy nghĩ” Tên này là người của Ma Môn lại nắm trong tay một Thần Binh, lát nữa mà giao chiến chắc chắn sẽ gây bất lợi cho bọn họ. Phi hoàn của hắn lại có thể hấp thu luồng kiếm quang chắc cũng có thể hấp thu đòn công kích linh khí. Tông Môn có loại binh khí này không phải sợ kẻ địch nào.

“ Đại địch ở trước mắt, Trưởng Lão không cần bận tâm đến kẻ này. Hãy để chúng tôi giết hắn”

“ Phải đấy để ta phanh thây tên này”

“ Để ta, để ta lên”

Tiểu Thất nhìn đám võ giả lúc này đang lũ lượt kéo lên lôi đài, Mặt mày ai cũng tràn ngập sát khí đang muốn lấy đầu hắn đây mà. Những người quen biết lúc nãy còn chần trừ không dám nhìn mặt hắn, nhưng Đám người Ma Môn đã đến trước mặt, lại ra ra tay đòi người. Chứng tở là Tiểu tử trước mặt đích thật là có quan hệ với người của tà giáo.

Hắn thoáng nhìn qua một lượt, nữ nhân mà hắn quen biết đàng thấp thỏm không yên, chẳng biết là muốn giúp hắn, hay cũng muốn ra tay diệt hắn. Nhưng lúc này nam nhân trước mặt đã đứng trước, một tay che che cho nữ nhân, tay kia cầm trường kiếm. Ánh mắt lạnh lùng quét qua người của Hắn, Huyết Diện Hắc Y Đường đang ở trước mắt lại làm nữ nhân của hắn phải khổ sở một hồi

Bóng người lóe lên rồi xuât hiện trước mặt Tiểu Thất. Tuốt trường kiếm chỉ thẳng vào mặt hắn

“ Ngươi phải chết”

Chẳng thấy nhân ảnh đâu chỉ có một luồng khí lực sắc bén đang nhằm yết hầu hắn mà lao đến với tốc độ chóng mặt. Tiểu thất theo phản xa đưa phi hoàn lên đỡ đồng thời né người sang một bên, Nhưng luồng kiếm khí này đẩy lùi hắn bay ra hỏi lôi đài

“Phi hoàn không hấp thu được khí lực công kích của người này sao”

Có chút khác lạ, đòn công kích của trưởng lão Cửu Huyền Môn hồi nãy còn hấp thu được, vậy mà người này chỉ là một đệ tử sao không đỡ được công kích của người này chứ. Hay là Phi Hoàn không thể hấp thu được nữa

Chưa khôi phục lại tâm thần, thì hắn đã dính thêm một cước vào giữa ngực. Cả người bay ra sau làm sập cả một góc khán đài. Một kích này sao lại mạnh như vậy, nhục thể của Tiểu Thất cường đại vậy mà có thể bị đối phương đánh bay một cách dể dàng vậy sao

Nữ nhân đeo mặt nạ vốn muốn xem nhục thể của Tế phẩm như thể nào, nhưng không chịu một kích như vậy có chút thất vọng. Nhưng không có thời gian tìm nhục thể khác hơn vội hô lên

“Dám phá hỏng Nhục thể cho ma thú, Tiểu tử cừu Huyền Môn to gan thật”

Bàn Tay của Mụ bỗng chuyển sang màu xanh, khói đen lại bốc lên nghi ngút có chút quỷ dị. Cả người bay tới chộp vào tay của Liểu Tương Sinh. Nhưng các trưởng lão không có để yên mỗi người vung tay một cái, ba đạo kiếm quang cũng hướng về phía Nữ nhân mà giải nguy cho đệ tử

“ Oanh “

Một âm thanh inh tai vang lên, không ai bị thương, Nói là Huyết Diện Hắc Y đường thâu tóm toàn bộ người dân Bạch Thành, không sai, nhưng những người họ thu được chỉ là phàm nhân khó mà chiến đấu lại được các vỏ giả trong Luyện Võ Các, Thêm nữa lại có Người của Cửa Huyền Môn, Nữ nhân cuãng không có muốn lưỡng bại câu thương. Dù có thắng cũng khó tiến hành cấy ghép tâm mạch ma thú. Mà ghép được việc không chế ma tính phản phệ còn tốn nhiều công sức hơn.

“ Được lắm! Mấy lão già vậy ta sẽ biến Bạch Thành làm một Phế Thành”

Nữ nhân xoay người rồi biến mất theo đó một âm thanh vại vang lên

“Lão Hạc Tử, đến phiên lão”

“U u u u”

Một âm thanh trầm tràm từ xa vọng lại, đám ma nhân hồi nãy còn thất thần vô hồn. Thì nay đội nhiên bạo phát hung tính, hết lượt này lại đến lượt khác lao đến đám võ giả, bỗng chốc cả luyện võ các tràn ngập biển gười

Chỉ là nhũng cỗ thi thể không hồn nhưng muốn diệt được đám người này cũng tốn không it sức. Lẫn trong đám ma nhân là những tín đồ ma giáo trà trộn vào kích sát võ giả. Nhưng đám người lục tú vẫn chưa có ra tay. Họ đang dợi đám người Bạch Thành tự chém giết lẫn nhau, chốc nữa chỉ việc lâm trận thu dọn tàn cục là được.



“Tam Diệt Sát trận! Khai”

Ba vị trưởng lão mỗi người dẫn theo năm đệ tử lập tức tản ra. Dự định thi triển một loại kiếm trận gì đó. Đám người của Ma Môn cũng nhân lúc hỗn loạn đi vào võ Các Thảm sát một hồi

Tỉnh dậy từ đống đổ nát, Nhìn tình hình hỗn lọan ngay trước mặt hắn có chút ngây người. Lúc nãy trúng một kích khiến hắn cảm thấy, bản thân mình còn quá yếu đuối trong thế giới này vẫn chưa có thể làm chủ vận mệnh của mình.” Một kích này đánh hay lắm” Suy tư một hồi Tiểu Thất bật cười, nụ cười đau khổ trước thế sự. Một cảm giác bất lực ngay lúc này. Một bên coi hắn là ma giáo quyết truy cùng diện tận, một bên gọi hắn là tế phẩm Ma Môn. Dù là chính hay là Tà bên nào chiến thắng cũng không để cho hắn sống yên ổn. “ Không thể chết lúc này được, đám người này lây tư cách gì quyết dịnh mạng sống của ta chứ” Vậy thì Nhân lúc hai bên chém giết hỗn loạn ta chạy khỏi chốn thị phi này, đến một nơi không ai biết ta là ai.

Thế giời này,Thực lực vi tôn, kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền sinh sát, Được thôi! Đạo lý này hay lắm. Cửu Huyền Môn, Ma Môn… Hôm nay lực yếu ta hèn nhát bỏ chạy, ngày mai dù ngươi mạnh cũng khó mà yên

“Trưởng lão tên kia bỏ chạy rồi”

Là kẻ đó, cái tên cầm thần khí. Lần này không thể để thần khí biến mất được, bằng mọi giá phải mang nó về Cửu Huyền Môn

“Tương Sinh, người dẫn Minh Hiên, Khúc Hồi, Dương Tùng đuổi theo tiểu tử Ma Môn lấy binh khí của hắn. Đừng để hắn có cơ hội dùng nó làm hại người khác”

Bốn Người nghe thấy trưởng lão phân phó cũng vội vàng phi thân ra ngoài luyện võ các. Theo sát Tiểu Thất. Đám người Huyết Diện Hắc Y đường trông thấy có người chạy khỏi võ các. Đều hướng phía đường chủ mà đợi lệnh

“Chỉ là mấy tên đệ tử Tông Môn, U minh Trưởng Lão, việc lấy về tế phẩm Ma Môn giao cho ngươi”

Lão giả gầy nhom nhem cười một cách nham hiểm

“ Đường chủ yên tâm”

Dứt lời bóng ảnh cũa lão cũng theo một làn khói đen mà bay đi.

Bên Ngoài võ các, đám ma nhân vẫn ồ ạt kéo tới không dứt, Lão Lục, Tiểu Ngũ… Bọn họ cũng đã biến thành Ma nhân rồi sao? Tiểu thất thấy bóng dáng hai người cũng đang đi tới Luyện Võ các, ánh mắt đỏ ngầu… Xem ra Bạch Thành thực sự đã bị khống chế rồi. Từ nay biết đi đâu về đâu đây

Thượng thủy Phiêu Vân Hành, kết hợp với nội khí đặc dị của Tử Nguyệt Phi hoàn, tốc độ chẳng hề chậm một chút nào, Tiểu Thất băng qua đám người chạy khỏi Bạch Thành,

Chẳng cần biết đường này dẫn đi đâu

“ …Ta vẫn sẽ chạy

Cho đến khi đôi chân ta gục ngã….”

( Đôi lời tâm sự)

Nếu bạn đã đọc đến dòng này, mình rất vui vì đã có người dành thời gian đọc bộ truyện này. Cũng xin lỗi vì còn nhiều thiếu sót.Lần đầu viết truyện nhiều lúc cũng muốn nghỉ sớm. Thường nghe các cao nhân bảo là" hãy viết vì đam mê, viết cho chính mình". Nhưng bản thân mình thì cũng chỉ cố gắng viết đến đây( 20 chương cuối là tự viết và tự đọc T_T). Ít nhất là không bỏ dở diễn biến cố gắng khép lại một phần, Có thể việc chạy trốn khỏi thế sự là cái kết không đẹp

Truyện có thể là nhàm hay xàm gì đó tùy cảm nhận mỗi người, nhưng với mình thì không ( chỉ mất vài giờ để đọc nhưng là thành quả hơn 1 tháng để nghĩ và viết ra, nếu là xàm thì chắc là " xàm hậu kỳ")

... Xin thứ lỗi vì mình để kết mở, một phần là không có nhiều thời gian, phần khác là không có người thích truyện của mình lắm, viết cả chục chương cũng mốc meo, rồi cũng đi vào dĩ vãng

" bạn nào quan tâm tới truyện muốn đọc thêm (hoặc có hứng thú viết tiếp) thì xin để lại ý kiến nhé. "

Một lần nữa cảm ơn mọi người đã quan tâm

6/11/2018

"Não Phẳng 23 "