Thố Vương Tiên Lộ

Chương 122: Giếng luyện hồn

Vừa có lại được cảm giác từ đôi tai, hắn cũng không hiểu rõ vì sao lại có thể nghe được. Hay là hắn đang ảo giác tự tưởng tượng ra những lời nói đó. Nhưng nội dung cuộc trò chuyện chẳng làm hắn an tâm chút nào, bản thân bị khóa chặt không thể thoát ra được, mà hai gã vừa nãy là ai, tại sao lại muốn chặt đứt chân tay của hắn, giếng luyện hồn là chỗ nào

“ Không được … ta không muốn bị mất đi chân tay… không thể trở thành thức ăn cho kẻ khác được… Vận mệnh phải là do ta làm chủ… dù có chết cũng phải tự mình kết liễu”

Trong lòng hắn chợt nổi lên sự oán hận, trong thoáng chốc hắn muốn giết hết tất cả nhưng tên ở đây. Giống như lần trước, nhưng kẻ mạnh luôn tự cho bản thân mình có quyền tối cao nắm quyền sinh sát người khác. Trốn tránh khỏi thế sự mà cũng không thoát khỏi vận mệnh… Ta mà thoát ra khỏi đây sẽ không để tên nào sống sót… Những kẻ ở trước mặt, Tiêu Dật Phong… Huyết Diện Hắc Y đường… Ma Môn…

Tiêu Thất khuôn mặt nhăn nhặt, đôi mắt đỏ ngầu. Hằm răng không ngừng phát ra nhưng âm thanh đay nghiến, gằn từng chữ

“ Ta,…Phải… mạnh… hơn”

Linh hồn chìm ở trong huyết hải, nay tự nhiên nổi lên phía trên. Một đại dương rộng lớn chẳng hề có bờ bến, phía bên trên khoảng không một quả cầu màu đen lơ lửng trên đầu của hắn, huyết khí đỏ rực từ huyết hải không ngừng trồi lên như bị nó hút lấy

Một âm thanh vang lên nghe xa xăm như ở một nơi sâu thẳm nào đó truyền về

“Trở thành kẻ mạnh… muốn giết mấy người đó… hãy tìm đến ta…. Ta sẽ ban cho ngươi “

“ Ta phải đi đâu mới gặp được ngươi”

Không nghe tiếng trả lời, linh hồn của hắn đã thoát ra khỏi huyết hải, bay lên phía trên quả cầu màu đen một cách vô lực,

Bên trong tòa tháp

“ Đem hắn đến chỗ đao phủ, sau đó vứt xuống giếng luyện hồn”

Linh hồn thoát khỏi huyết hải, hắn đã nhìn thấy lại được, nhưng không gian vẫn tràn ngập màu đỏ. Bản thân có thể cử động nhưng cảm giác vẫn rất mờ hồ. Hắn cảm thấy xa lạ với chính thân thể này. Đôi chân chạm nền đá nóng bỏng, tuy mơ màng nhưng hắn vẫn nghe ra được mình đang bị đưa đến chỗ mấy tay đao phủ, sắp tới sẽ bị mất đi chân tay

Tiểu Thất vùng vẫy chạy lao xuống cái giếng đen. Đang từ vô lực lại có thể dùng lại sức, tên tử giác đầu không kịp ngăn hắn lại. Hai người thần bí cũng không khỏi ngạc nhiên rõ ràng tên kia đã vô lực bị họ treo lên đấy nửa ngày, sao tự nhiên lại có thể cử động. Mà hắn lại chủ động nhảy xuống giếng luyện hồn

“ Không sao đâu, hắn bị trói đi xuống dưới cũng trở thành thức ăn cho đám Ma Nhân… Lòng nảy sinh oán hận, Linh hồn hắn đã bị Pháp Bảo của Ma Thần lôi kéo, nên mới nhảy xuống đấy…”

….

Pháp bảo ma thần ở trước mặt nhưng linh hồn của Tiểu thất bay mãi mà vẫn chưa chạm tới. Bên trong cái giếng là một không gian khác, khung cảnh chỉ toàn một màu đen xám. Nhưng qua đôi mắt hắn tất cả chỉ là một màu đỏ ngầu không hơn không kém

Hắn rơi xuống phía dưới thân thể trượt dài xuống phía dưới, hắn đang nằm trên mấy thi thể khác, Mây yêu nhân này chỉ có miệng là còn hoạt động được, nhưng phần lưỡi đã bịt cắt đi, phát ra những âm thanh ú ớ nghe thật khó hiểu mà không khỏi chua sót

Linh hồn của hắng đang lơ lửng thấy cảnh này đột nhiên dừng lại. Đây là những yêu nhân ở phía trên, tứ chi bị chặt hết, phần còn sống được nhúng vào một dung dịch nào đó có thể cầm được máu nhưng chỉ làm bọn chúng khổ sở hơn, muốn chết nhưng không chết được

Chậm một chút nữa thôi thì hắn cũng sẽ giống như mấy tên này. Chỉ có cách chờ chết, việc làm này hắn đã từng thấy qua ở kiếp trước, hoàng hậu cũng có thủ đoạn tàn độc như vậy khi đối phó với mấy quý phi. Bà ta gọi những người như vậy là người heo. Chỉ có thể lăn lốc lốc. Nhưng ở trong bộ phim đó thi thể lại được cất trong cái chum đậy nắm kín mít, nhìn lại nơi này cũng không khác trong chum là bao, Chỉ là có nhiều “ người heo” hơn… thi thể từ trên rơi xuống,chất thành một đống cao.

Tứ chi bị trói lại bỏi dây xích, Khó khăn lắm mới có thể đứng dậy. Thần trí mơ màng hắn lảo đảo đi về phía trước. Từ khi linh hồn thoát khỏi huyết hải hắn không còn bị khống chế hoàn toàn mà lao tới làm những hành động điên dại, Có được nhận thức nhưng cũng chẳng thể dùng được công kích bằng nội khí.

Hắn cứ như có hai con người ở trong một thân xác, chỉ khi hoàn toàn là một người thì hắn mới phát ra được công kích, chứa ở trạng thái nửa này nửa kia thì cón yếu hơn cả một phàm nhân

Ở đây là một thế giới khác, chưa biết nơi này rộng lớn bao nhiêu, Tiểu Thất bị quả cầu màu đen lơ lửng ở phía xa thu hút sự chú ý. Quả cầu là trung tâm của không gian, Những linh hồn chứa đầy oán hận theo từng dòng chảy từ bên dưới chỗ hắn đang đứng không ngừng bay lên bao quanh lấy nó rồi biến mất

Phía bên dưới là những Cự nhân đang đang xếp thành vòng tròn chờ đợi điều gì đó. Những cự nhân này đã giống với nhân loại dù vẫn còn đặc điểm chung là mọc sừng, cái đuôi đã tiêu biến bàn tay năm ngón, hàm răng vẫn rất đặc trưng, dài đến tận mang tai,làn da tím tái nhưng chẳng có vẻ gì là yếu ớt

Theo tiếng gọi của quả cầu màu đen, Hắn đi tới mà chẳng có để ý xung quanh, vấp ngã rồi lại đứng lên đi tiếp. Vượt qua được những “ người heo” hắn đã tiến lại gần phía quả cầu

Cự nhân xung quanh rống lên vồ lấy người Tiểu Thất mà giáng mấy quyền vào thân thể yếu nhược của hắn. Hắn không phòng thủ nên bị mấy quyền đánh cho tơi tả thổ huyết phun ra xung quanh, nhưng lúc này lại có cảm giác. Chẳng phải là thấy máu thì hắn bị điên loạn sao. Hay do ta đã thóat khỏi huyết hải nên mới như vậy,

“ Nào… hãy để bọn cự nhân giúp ngươi đến gần với ta…”

Âm thanh từ quả cầu phát ra, làm hắn ngây người

“Giúp ư, giúp kiểu này thì ta sẽ chết mất”

“ Đúng vậy… ngươi chết rồi mời có thể gặp ta? Chết rồi, âm hồn oán hận của ngươi mới có thể trở lại nguyền rủa những kẻ hại ngươi ”

“ Nguyền rủa… chỉ là nguyền rủa thôi sao… Ta còn chưa muốn chết… Ngươi lừa ta…? Mau cho ta trở về huyết hải… ”

Tiểu Thất hét lên giận giữ, Quả cầu vẫn phát ra âm thanh bình ổn

“Nhục thể của ngươi sắp đạt tới cực hạn chịu đựng, không có cơ hội nào cho ngươi đâu, ”

“ Hãy cho ta về huyết hải… có chết ta cũng không chết một cách yếu nhược”

Giọng nói vang lên rồi xa dần…Linh hồn hắn lần nữa rơi xuống huyết hải. Thân Thể đang chịu xày xéo dưới gót chân đám cự nhân, chợt mở trừng trừng con mắt đỏ ngầu.

Hắn chẳng cần cảm giác, chẳng cần nhận thức điều gì xảy ra. Hắn phó thác số mệnh cho con người bên kia của hắn. con người bị nhiễm ma tính nhưng chiến lực và thủ đoạn ra tay tàn độc hơn,

Bàn Tay Tiểu Thất nắm chặt, đấm mạnh xuống nền đá, cả người hắn bay ngược lên phía trên. Hắn vận khí vào đôi bàn tay đến cực hạn, giáng một quyền vào đầu tên cự nhân gần đó

“ Bịch “

Một âm thanh rõ to, đầu của cự nhân vị vỡ nát, huyết nhục xen lẫn với đại não văng tung tóe bắn lên cả mặt của hắn. Đầu của cự nhân đâu phải mềm, đính một quyền, cánh tay của Tiểu Thất gần như vỡ nát, nhưng bản thân hắn chẳng hề nhận thức được

Mỗi công kích đều phát ra cực hạn, Cự nhân nhục thể cường đại cũng chỉ chịu một kích là gục, một phần vì mấy tên này vẫn chưa trưởng thành, chưa phát triển đến mức cao nhất. Nhưng cũng đủ cứng để hủy Tiểu Thất Tự hủy hoại thân thể của mình

Đôi bàn tay đã nhốm máu và cũng chẳng còn giống cánh tay nữa. Đám cự nhân thấy vậy đã bắt đầu tránh sang một bên, bọn chúng chưa hấp thu được Ma Khí từ quả cầu, chiến ý còn chưa đại định vẫn còn biết dè chừng trước kẻ mạnh

Cự nhân lui ra xa ma khí lần này có thể nhượng bộ cho người đối diện, Tiểu Thất thân tàn ma dại, khắp người chi chít vết thương, cơ thể bầm dập, đôi tay coi như đã bị gãy nát, Hắn thở dốc như người sắp tắt thở, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên quả cầu ở phía trên

“ Cực… hạn… “

Bên trong quả cầu lại vang lên âm thanh

“ Ngu ngốc… ngươi làm như vậy thì được thứ gì cơ chứ… “

TIểu Thất thở phì phò

“ Ta … chẳng được thứ gì… Không… ta đã có thể tự quyết định mạng sống của mình”

“ Thật nhảm nhí… ta nói cho ngươi biết… mạng của ngươi vẫn không do ngươi quyết định… Ngươi chưa đủ mạnh để tự quyết ở thế giới này”

Xung quanh quả cẩu không khí ba động càng ngày càng nhanh,cả bầu trời như tạo thành một vòng xoáy ở bên trên quả cầu

“ Uỳnh…”

Một đạo khí mầu đen, nhanh như chớp giáng xuống người của Tiểu Thất tạo thành một vũng lớn. Như bị sét đánh cả người hắn bốc khói đen nghi ngút, kinh mạnh trong người hắn đã chuyển sang màu đen, chạy loạn trên khắp cơ thể, trong đôi mắt hắn giờ đã tràn ngập màu đen sâu thẳm, bên trong như có vô số oan hồn không ngừng gào thét

Tiểu Thất nằm đó, bất động trong không gian của Ma quỷ