Thơ Tình Trong Gió

Chương 62: Anh chịu nổi không?

Trịnh Tú Vận ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "... Thứ Hai mẹ đi."

Động tác trên tay cậu trong nháy mắt khựng lại: "Thứ Hai?"

"Uhm."

"Gấp vậy sao?"

"Mẹ xin nghỉ phép mà."

"Uhm."

Và bầu không khí trên bàn cơm lại lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh, kỳ này cả hai không ai nói gì cho đến tận khi kết thúc bữa ăn. Ăn uống xong Lục Kinh Tả rửa sạch chén đũa, ban đầu Trịnh Tú Vận định tự tay rửa, nhưng cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp. Trong khi cậu rửa chén, bà ngồi trên ghế sofa dõi theo cậu, càng nhìn càng cảm thấy cay đắng.

Lục Kinh Tả từ trong bếp ra, nói với bà: "Hôm nay chắc mẹ cũng mệt rồi, mẹ tắm rồi ngủ sớm đi."

"... Uhm, được."

Sau khi tắm xong, Trịnh Tú Vận từ phòng tắm quay về phòng khách. Đúng lúc ấy di động trên mặt ghế nhấp nháy, bà vội bước qua nhận máy: "Alo?"

Khi Lục Kinh Tả từ phòng ngủ ra vừa hay cũng nghe thấy âm thanh từ phòng khách vọng đến, cậu loáng thoáng nghe được mấy câu "vẫn chưa", "đợi một chút",... Cậu giấu cảm xúc trên mặt đi, không hề dừng bước mà xông thẳng ra phía cửa.

Vừa mở cửa thì Trịnh Tú Vận đi ra, trông thấy cậu bà ngạc nhiên hỏi: "Định ra ngoài à con?"

"Uhm."

Mới đầu Trịnh Tú Vận còn tính hỏi cậu đi đâu, thế nhưng mọi lời nói dồn đến cửa miệng rồi lại chẳng thể nào thốt ra được, cuối cùng chỉ đành dặn "về sớm chút nhé" mà thôi.

Lục Kinh Tả gật đầu với bà rồi rời khỏi nhà.

Sau khi cậu ra ngoài Trịnh Tú Vận mới rũ mắt xuống, che giấu bao cảm xúc ngổn ngang trong đôi mắt mình.

Lục Kinh Tả đóng cửa lại rồi tiến thẳng về trước, vừa đi mấy bước đã trông thấy Tống Kiểu Kiểu đứng dưới chân cầu thang. Sau khi Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy cậu thì đôi mắt sáng rỡ, vẫy vẫy tay với cậu. Cậu bước về phía cô, giơ tay ôm lấy tấm vai gầy của cô rồi cả hai xuống dưới lầu.

"Dì đâu rồi?" Cô hỏi.

"Mới tắm xong, chắc chút nữa sẽ ngủ thôi."

Tống Kiểu Kiểu gật đầu, cả hai không ra khỏi chung cư mà hướng về phía công viên nhỏ trong khu. Giờ này công viên không đông người lắm, nhưng hai người vẫn tìm một chỗ để ngồi xuống. Ban nãy khi đang ăn cơm, ba mẹ cô đã bóng gió bảo cô phải dò hỏi cậu, rốt cuộc dì Trịnh bất ngờ quay về đây là vì chuyện gì?

Cô biết rằng ba mẹ cô chỉ đang lo lắng cho cậu mà thôi, bởi vậy cô cũng không từ chối làm gì. Huống hồ đây cũng là lần đầu tiên dì Trịnh quay về đây từ sau cái ngày bà ấy rời khỏi nơi này. Nếu nói không có chuyện gì thì là điều không thể.

Khi Lục Kinh Tả thấy cô gục mặt xuống, ngón tay cạy cạy trong vô thức thì cậu đã hiểu rõ ý nghĩ trong đầu cô rồi, không đợi cô hỏi cậu đã nói: "Anh cũng không biết vì sao bà ấy về đây nữa."

"Hả?" Tống Kiểu Kiểu còn đang suy nghĩ xem nên mở lời với cậu như thế nào, vậy mà chỉ một câu nói bất ngờ của Lục Kinh Tả đã khiến mọi suy nghĩ trong cô bốc hơi mất, cô nghệt mặt ra nhìn cậu.

Vốn dĩ tâm trạng của Lục Kinh Tả đang chùng xuống, nhưng chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tâm trạng liền khá khẩm hơn nhiều. Cậu giơ tay xoa đầu cô, rồi lặp lại lần nữa: "Anh nói anh cũng không rõ rốt cuộc bà ấy quay về đây để làm gì."

Ban đầu cậu cho rằng bà ấy có ý định quay về đây. Phải, không thể phủ nhận rằng tâm tình của cậu quả thật trong phút chốc đã khấp khởi. Nhưng vào khoảnh khắc bà ấy từ chối vào phòng ngủ cậu đã hiểu ra, có lẽ lần trở về này của bà ấy không hề giống với những gì cậu tưởng tượng.

Tống Kiểu Kiểu khẽ chau mày: "Không biết vì sao mà em cảm thấy hơi sợ."

Lục Kinh Tả cười: "Em sợ gì chứ?"

"Em sợ... anh sẽ buồn."

***

Lục Kinh Tả cảm thấy lồng ngực dâng tràn ấm áp, sự ấm áp ấy bao bọc lấy tâm hồn cậu. Cô lúc nào cũng vậy, có thể kéo cậu từ dưới vực thẳm lên đỉnh núi cao. Cậu dang tay ôm chặt cô vào lòng, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng nhưng lại chân thật biết mấy. Được ôm như vậy khiến tất cả những giận hờn phiền não lắng đọng trong lòng cậu tan biến sạch sẽ.

"Kiểu Kiểu..."

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu khỏi vai cậu, cô giơ hai tay ôm lấy gương mặt cậu, ngẫm nghĩ rồi ghé sát bờ môi qua.

Đôi môi cô gái ngát hương thơm, mềm mại và ngọt ngào như viên kẹo mềm vậy. Chẳng mấy chốc Lục Kinh Tả đã chuyển từ bị động sang chủ động, bàn tay cậu đặt sau sống lưng cô ra sức áp sát về phía mình, hoàn toàn nép chặt. Sự gần gũi này quá mức thân thuộc, nụ hôn hôm nay của cậu dịu dàng hơn bao giờ hết. Khẽ cắn thật nhẹ, rồi lại mút vào, rồi lại quấn quýt, khiến cõi lòng người khác dần dâng tràn nỗi xuyến xao.

Xét về kỹ thuật hôn Tống Kiểu Kiểu không bì được với cậu, suy cho cùng kỹ thuật hôn của cô cũng do cậu luyện mà thành. Có lẽ các chàng trai thường nhanh nhạy trong mấy phương diện này, chẳng cần chỉ dạy vẫn tự làm nên chuyện.

Mãi đến khi cô không thở nổi nữa Lục Kinh Tả mới từ từ buông môi cô ra. Toàn thân cô bủn rủn tựa vào lồng ngực cậu, vành tai đỏ hầm hập, trong hơi thở tràn ngập mùi hương dịu nhẹ và dễ chịu trên người cậu, đây chính là loại sữa tắm mà cô rất yêu thích.

Lục Kinh Tả hài lòng ôm chầm cô: "Phải luyện thêm nữa."

Tống Kiểu Kiểu lẳng lặng liếm lấy đôi môi bị hôn đến ửng đỏ và hơi đau của mình, nói: "Em cố hết sức rồi."

Lục Kinh Tả cười: "Uhm."

Tống Kiểu Kiểu níu sợi dây mũ trên chiếc áo hoodie của cậu, vòng vòng quanh ngón tay mình: "Tâm trạng của anh khá hơn chưa?"

"Hm?" Lục Kinh Tả nhìn về phía cô.

Tống Kiểu Kiểu cũng nhìn vào mắt cậu, đôi mắt của cậu vừa sáng vừa sâu. Khi cậu dùng ánh mắt dào dạt tình cảm ấy nhìn vào người khác, sẽ thường khiến người ta chẳng thể nào chịu nổi. Cô ngẫm nghĩ rồi lí nhí nói: "Nếu tâm trạng vẫn chưa khá khẩm hơn, em có thể hôn anh thêm lần nữa."

Đôi mắt đẹp đẽ của Lục Kinh Tả ngập tràn vui sướng, khóe môi nhếch lên đường cong không hạ xuống được: "Oh?"

Tống Kiểu Kiểu trừng to mắt nhìn cậu: "Vậy rốt cuộc tâm trạng có khá hơn chưa?"

"Khá rồi."

"Ah... ưm..." Tống Kiểu Kiểu còn chưa nói xong đã bị cậu chặn lại, cô mở to mắt theo bản năng, đôi mắt trong veo toát ra sự khó hiểu, chẳng phải tâm trạng đã khá hơn rồi sao?

Sau khi buông môi ra, cậu khàn giọng nói: "Tâm trạng khá hơn nhưng vẫn muốn hôn."

Tống Kiểu Kiểu bật cười.

Tầm mắt Lục Kinh Tả rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi ấy như nụ hoa đang nở rộ, tươi tắn mơn mởn tưởng chừng không thật. Cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không nhịn được duỗi ngón tay miết nhẹ một cái.

"Ây ya --" Tống Kiểu Kiểu bị cậu miết nên hơi đau.

"Đau sao?"

"Hơi hơi." Mặt cô lộ vẻ đáng thương.

Lục Kinh Tả cưng chiều xoa nhẹ đầu cô, đứng lên trước mặt cô rồi kéo cô dậy: "Chúng ta về nhé?"

"Uhm... được thôi."

Lúc cô chuẩn bị đi thì Lục Kinh Tả đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Muốn cõng em à?"

"Vậy em muốn không?"

"Muốn." Nói rồi Tống Kiểu Kiểu lập tức trèo lên.

Sau khi Lục Kinh Tả đứng dậy, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy độ cao so với mặt đất tăng lên vượt trội, cô lập tức cảm thán: "Tầm nhìn của 1m87 vẫn thích hơn."

Lục Kinh Tả mỉm cười xóc cô lên lưng mình. Cô nhóc này thật sự nhẹ bẫng, nuôi ăn bao năm nay mà không thấy có da có thịt hơn chút nào. Cao 1m62 nhưng nặng chẳng đến 45kg, thậm chí có phần gầy hơn trước nữa. Chẳng trách chú Tống nhìn cậu với ánh mắt không ra gì, nhưng cô gái này chính là tạng người ăn uống điên cuồng cũng không mập nổi, cậu cũng đâu còn cách nào chứ.

"Chiều cao của em cũng rất thích."

"Sao lại thích..." Tống Kiểu Kiểu như nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi cậu: "Có phải bọn con trai các anh thích nhất mấy kiểu cách biệt chiều cao không?"

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô, còn chưa kịp trả lời đã nghe cô hỏi tiếp: "Có phải mấy cô gái thấp bé sẽ khiến bọn con trai các anh nảy sinh ý muốn bảo vệ không?"

"Hả? Đang hỏi anh đấy?" Tống Kiểu Kiểu thấy cậu không hồi đáp bèn giơ tay vò vò mái tóc mềm mại của cậu.

Lục Kinh Tả cười khẽ, hỏi: "Em đang hỏi bọn con trai khác hay đang hỏi cá nhân anh?"

"Khác nhau sao?"

"Bọn con trai khác là bọn con trai khác, còn anh là anh chứ?"

"Em... hỏi anh."

"Anh không quan tâm đến vấn đề chiều cao, cũng không quan tâm xấu đẹp ra sao, cũng chẳng quan tâm tính tình nóng nảy hay dịu dàng. Anh chỉ quan tâm mình em thôi, cho dù em cao hay thấp, đẹp hay xấu, dịu dàng hay nóng nảy, anh vẫn thích em."

Khóe môi Tống Kiểu Kiểu không nhịn được rướn lên: "... Uhm, khát vọng sống cũng mãnh liệt đấy."

Lục Kinh Tả dừng bước, nhíu mày: "Anh nói thật."

Tống Kiểu Kiểu ghé sát vào tai cậu rồi cắn nhẹ một phát: "Uhm, em biết mà."

Đôi môi ấm nóng mềm mại vừa chạm vào khiến toàn thân Lục Kinh Tả hoàn toàn cứng nhắc, cậu nghiến răng: "Tống Kiểu Kiểu."

Tống Kiểu Kiểu lập tức nhả ra, mặt ngây thơ nói: "Như nào, anh muốn cậy mạnh hiếp yếu à?"

"Có tin anh xử em không?"

"Oh."

Lục Kinh Tả hạ mình: "Đừng phá nữa."

"Biết rồi." Tống Kiểu Kiểu trả lời rất nhỏ nhẹ, lần này cô thật sự không quấy nữa mà ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu.

Đèn trong chung cư thuộc kiểu cảm biến âm thanh, chỉ cần phát ra tiếng động chúng sẽ lập tức bật sáng. Sau khi vào chung cư, Tống Kiểu Kiểu ngọ nguậy: "Tầng sáu lận đấy? Bỏ em xuống để em tự đi được rồi?"

"Đừng nhúc nhích, anh cõng em."

"Anh chịu nổi không?"

Tống Kiểu Kiểu thề, cô thật lòng không cố ý, thật sự! Cô chỉ buột miệng hỏi mà thôi...

Quả nhiên Lục Kinh Tả lại gằn giọng: "Tống Kiểu Kiểu, em đang ám chỉ mặt nào của anh hả?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu nguầy nguậy: "Không có không có, em không có mà."

Vì những lời của Tống Kiểu Kiểu mà Lục Kinh Tả quả thật đã cõng cô lên tận tầng sáu không chút phí sức, hô hấp vẫn đều đặn thoải mái như thường. Cậu đặt cô xuống rồi chặn ngay góc tường, hết sức trầm giọng xuống nhưng vẫn nghe ra chất khàn: "Em nói anh chịu nổi không?"

Phía sau lưng là bức tường, đằng trước mặt là lồng ngực còn rắn chắc hơn cả bức tường. Tống Kiểu Kiểu vô cùng thức thời, nhanh chóng gật đầu tâng bốc: "Nổi nổi nổi, anh chịu nổi."

Cách nói đầy nịnh bợ này càng khiến Lục Kinh Tả sôi máu hơn, khi Tống Kiểu Kiểu vẫn còn đang nghĩ cách chuồn thoát thì giọng nói của cậu đã khôi phục về trạng thái ôn hòa như trước: "Về nhà đi."

Tống Kiểu Kiểu: "???"

"Sao? Không muốn về à?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức lắc đầu: "Về về về."

Lục Kinh Tả lùi về sau một bước, Tống Kiểu Kiểu lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi mở cửa cô ngoảnh đầu nhìn cậu: "Em vào nhé?"

"Uhm, ngủ sớm chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tống Kiểu Kiểu bước vào nhà rồi đặt chìa khóa trên tủ, vừa mới thay giày chuẩn bị bước về phòng thì trong phòng khách bỗng nhiên có hai bóng người đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, dọa cô sợ đến mức bủn rủn tay chân, hoảng hốt vịn vào tường mới không ngã lăn ra, cô vỗ vỗ lồng ngực: "Ba mẹ, hai người làm trò gì vậy?"

Vương Tuệ Lâm bước về phía cô: "Con quên chuyện mẹ bảo con rồi sao?"

Tống Kiểu Kiểu hiểu ra, vội đáp: "Không có, sao con quên được?"

"Vậy Kinh Tả nó kể với con chứ?"

"Có kể, nhưng anh ấy cũng không rõ dì Trịnh rốt cuộc quay về đây vì mục đích gì nữa. Dì Trịnh không nói, anh ấy cũng không chủ động hỏi."