Thơ Tình Trong Gió

Chương 29: Liếm

Sau khi tàn tiệc thì đã hơn chín giờ tối, nhưng mọi người không muốn cứ thế tan cuộc, vậy nên có bạn đề nghị chi bằng đi thêm KTV. Các bạn học đều không có ý kiến, nhưng Trần Thục có chút không đỡ nổi, cuối cùng cũng chỉ căn dặn cẩn thận hai tiếng: "Chơi thật vui, chú ý an toàn."

Trần Thục về rồi, các bạn học rất nhanh đã đặt xong một phòng KTV, bởi vì đông người nên đặt phòng siêu lớn. Trước đó do có chủ nhiệm lớp ở đây mà các bạn học cũng không dám càn rỡ quá mức, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm, uống nước, nhưng lúc này bản tính của bọn họ đã phóng thích, từng thùng bia rượu đều được mang vào phòng.

"Này, các cậu lấy nhiều như vậy, uống có hết không?" Đường Khả hỏi.

"Uống hết, yên tâm đi."

Đường Khả ngồi lại: "Bọn con trai lớp mình bộ điên hết rồi sao?"

"Còn không phải ư? Khổ sở lắm mới có dịp, sao có thể không uống đã đời được chứ?"

Nói rồi mấy cô gái đều không nhịn được bật cười.

Đúng lúc cửa phòng lại mở, lần này bọn họ mang trái cây và các món ăn nguội vào, một người bưng hai khay to, Quách béo mập vừa cười vừa nói: "Các nàng tiên, trái cây của các nàng tới rồi đây."

Đường Khả ho khan: "Tốt, đặt ở đấy đi, các người có thể quỳ xuống mà sắp xếp."

"Dạ."

Cả hai kẻ xướng người họa khiến bầu không khí trong phòng lần nữa sôi động lên.

Sau khi đồ uống và món ăn nhẹ đều được mang lên đầy đủ, mọi người đóng cửa lại, tắt đèn led, chỉ giữ lại mấy ngọn đèn nhỏ lờ mờ màu sắc sặc sỡ, toàn bộ bầu không khí trong phòng cũng khác đi, lại thấp thoáng cảm giác xa hoa trụy lạc.

Lục Kinh Tả lấy cho Tống Kiểu Kiểu một ly nước trái cây: "Uống chút đi."

Tống Kiểu Kiểu nhìn bia bên cạnh cậu: "Tớ không thể uống bia sao?"

"Cậu muốn uống?"

Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Muốn."

Cô đã lớn chừng này mà vẫn chưa từng uống bia, khó có dịp, cô cũng muốn uống chút đỉnh.

Ngũ quan thanh tú xinh đẹp của cô bị những vệt sáng loang lổ mờ ảo phân tách, trong đôi mắt to đong đầy ánh đèn ấm áp, nhìn sóng sánh lấp lánh, Lục Kinh Tả bặm môi dưới, cuối cùng vẫn rót cho cô một ly bia: "Chỉ được uống một ly."

"Được thôi, vậy thì uống một ly."

Từ Cám nhìn thấy, bất chợt mỉm cười, cô sáp lại bên tai Tống Kiểu Kiểu, thì thầm: "Lục Kinh Tả đối với cậu cũng tốt thật đấy."

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Tốt... tốt sao?"

"Dĩ nhiên tốt rồi, bạn trai cũng không tốt được như cậu ấy."

Nghe nói thế, tay Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức run lên, bia trong ly suýt nữa đổ ra ngoài, cô vội đặt ly bia lên bàn, đôi má trắng ngần ửng hồng. Cũng không biết vì uống bia nên bị nhiễm? Hay do những lời này của Từ Cám làm cho xấu hổ?

Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả đang ngồi cạnh trò chuyện cùng mấy người Kỷ Vị. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trắng, quần jean đen, giày thể thao. Cả người sạch sẽ lại thoải mái, tần số tim bỗng nhanh hơn vài phần, cô vô thức nói với Từ Cám: "Cậu đừng nói vớ vẩn."

Từ Cám thấy cô như vậy, nhếch miệng cười, dù sao cô chỉ gợi ý đến đó thôi, nếu nói thẳng toẹt ra thì không còn thú vị nữa.

"Phải rồi, chuyện tớ không vào Đại học T nữa, đã nói với cậu ấy rồi."

Lúc trước cô rất muốn vào chung đại học với Đường Kỳ, nhưng sau khi có thành tích thi đại học, cô thi được 406 điểm. Điểm trúng tuyển Đại học S năm nay giảm 5 điểm, cô hoàn toàn có thể vào Đại học S, hơn nữa nhiều bạn học trong lớp đều vào Đại học S, Kiểu Kiểu cũng vào đó, cho nên cuối cùng cô vẫn chọn ở lại.

"Vậy cậu ấy nói sao?"

"Nói rồi, cậu ấy không có ý kiến, dù gì sau này bọn tớ cũng phải yêu xa thôi. Nhưng mà có câu: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*. Bọn tớ chắc chắn cũng có thể!"

(* Đây là hai câu cuối trong bài thơ 《Thước Kiều Tiên》 của nhà thơ Tần Quán, dịch nghĩa là: Hai mối tình nếu như đã lâu dài, thì hà tất cứ phải bên nhau sớm tối.)

***

Thời gian trôi qua, không khí trong phòng dần dần trở nên cuồng nhiệt hơn, đến mấy cô gái ban đầu không đụng vào rượu cũng bắt đầu cầm trong tay một ly.

"Hôm nay mấy bạn nữ lớp mình có thể uống thoải mái, cho dù các cậu say cỡ nào, bọn tớ chắc chắn cũng sẽ đưa mỗi người các cậu trở về nhà an toàn. Nhưng sau này không còn bọn tớ bên cạnh nữa, các cậu không được uống như vậy ở ngoài đấy nhé."

"Đúng vậy, mai này có thể sẽ không gặp được bạn học bảo vệ các cậu như bọn tớ đâu."

Viền mắt mấy cô gái dù đỏ lựng, nhưng vẫn đính một câu: "Xì, nói không chừng sau này các cậu cũng không gặp được mấy tiểu tiên nữ như bọn tớ nữa đâu."

Mấy chàng trai mỉm cười: "Đúng đúng đúng, tất cả nữ sinh lớp số 1 chúng ta đều là tiểu tiên nữ hết. Cho dù sau này không còn bên nhau nữa, nhưng nếu ai dám ức hiếp các cậu, cứ việc đến tìm bọn tớ, bọn tớ tuyệt đối sẽ không để tiên nữ lớp mình bị người khác bắt nạt!"

Tất cả mọi người đều mỉm cười, nhưng đồng thời, vành mắt cũng phiếm hồng.

"Nào, mọi người cùng nhau uống một ly."

"Cạn ly!"

Ly rượu của Tống Kiểu Kiểu đã cạn, vì vậy cô vừa lẳng lặng rót cho mình một ít vừa dùng ánh mắt còn lại nhìn Lục Kinh Tả, cũng may cậu không nhìn sang bên này.

Uống đến cuối cùng, mọi người bắt đầu kính rượu lẫn nhau. Tống Kiểu Kiểu đang nói chuyện với Từ Cám, bỗng nhiên Quách béo mập bưng rượu đi tới: "Đội trưởng, tương lai chúng ta mỗi người một nơi, cậu thế nào cũng phải uống cùng tớ một ly nhé!"

Tống Kiểu Kiểu không ngần ngại cầm ly rượu lên, nhưng chưa kịp uống lại nghe thấy một giọng nam khác vang lên: "Đội trưởng, tớ cũng muốn kính cậu một ly!"

"Tớ cũng vậy!"

"Còn tớ nữa!"

Tống Kiểu Kiểu thoáng chốc ngây ngốc, nhiều người như thế, mỗi người muốn một ly, cô đâu thể chịu nổi?

Ngay khi cô có chút lúng túng, Lục Kinh Tả đã qua đây, cậu đến bên cạnh Tống Kiểu Kiểu, hờ hững nói: "Cậu ấy không uống rượu."

Mấy chàng trai không nghe theo: "Vì sao vậy?"

Lần này không đợi Lục Kinh Tả lên tiếng, mấy cô gái nhìn không nổi: "Các cậu còn không biết xấu hổ mà đi hỏi vì sao ư, kính một ly còn được, các cậu mấy người mỗi người một ly, vậy thì Tống Kiểu Kiểu người ta phải uống bao nhiêu ly hả? Mới vừa nãy còn kêu muốn bảo vệ bọn tớ, rốt cuộc lại bị ăn hiếp rồi?"

"Đúng vậy, khinh thường đám con gái bọn tớ không có ai à?"

"Các cậu bị trừng trị chưa đủ phải không?"

Bị mấy cô gái bao vây tấn công như vậy, đầu óc đám con trai nhanh chóng hồi tỉnh, nét mặt ngượng ngập: "Được rồi được rồi, đi qua bên đây, uống tiếp nào."

Quyền Gia Lệ lặng lẽ nhìn cảnh tượng vừa rồi trong mắt, khóe miệng chầm chậm vẽ nên ý vị chua chát. Qua hồi lâu, cô rũ mắt xuống rồi rót cho mình một ly rượu, cất bước đi về phía Lục Kinh Tả, đứng trước mặt cậu.

Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thản.

"Lục Kinh Tả, chúng ta dù sao cũng hợp tác ba năm trời, tớ kính cậu một ly." Cô đưa ly rượu về phía Lục Kinh Tả, thấy cậu bất động nên lại nói: "Không phải cậu xem thường tớ, không thèm uống với tớ đấy chứ?"

Đôi mắt Lục Kinh Tả thu lại, sau đó nâng ly rượu đứng lên, nhẹ nhàng đưa ra cạn cùng cô một cái.

Quyền Gia Lệ ngửa đầu uống hết ly rượu, mọi người xung quanh lập tức vỗ tay: "Không hổ danh là lớp trưởng, tốt lắm!"

Uống xong, Quyền Gia Lệ mỉm cười với bọn họ rồi xoay người quay về chỗ của mình, sau đó, tầm mắt cô cũng không còn rơi trên người chàng thiếu niên cao gầy ấy nữa.

***

Sau khi kết thúc KTV, các chàng trai chủ động chịu trách nhiệm đưa mấy cô gái về nhà, khi ánh mắt của ai đó rơi vào Tống Kiểu Kiểu, lập tức có người trêu đùa: "Người ta có bạn cùng đường rồi, còn cần cậu chi nữa?"

Bị chọc ghẹo nên mặt chàng trai liền đỏ lên.

"Được rồi được rồi, xe bọn tớ gọi đến rồi, đi trước đây, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Qua một lúc, các bạn học đều đi không bao lâu, xe Lục Kinh Tả gọi cũng đã đến, cậu mở cửa xe, dùng tay đỡ bên trên, nói với Tống Kiểu Kiểu: "Lên xe đi."

Tống Kiểu Kiểu mở to đôi mắt hơi say, chậm chạp bước qua, sau khi cô vào, cậu lúc này mới ngồi vào, nói với tài xế phía trước: "Bác tài, tiểu khu Hoa Loan."

"Được."

Lúc này đã là rạng sáng, ngoài cửa sổ xe cộ trên đường như nước chảy, đèn đuốc sáng rực, Tống Kiểu Kiểu nhìn mà chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cô vô thức tựa đầu vào bả vai Lục Kinh Tả.

Lục Kinh Tả hơi sững sờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ yên giấc đẹp tựa búp bê, đôi mắt cậu mang theo dịu dàng cùng nuông chiều không nói thành lời: "Cô bé ngốc này, rốt cuộc là lén uống bao nhiêu ly đây chứ?"

Có lẽ do tư thế này không thoải mái lắm, cô hơi thay đổi một chút, cả khuôn mặt đều vùi vào hõm cổ trần trụi của cậu, hơi thở ấm nóng thỉnh thoảng thổi lướt qua, khiến cơ thể cậu vốn dĩ đã thả lỏng lập tức lại căng thẳng, cuối cùng chỉ có thể siết chặt tay từ từ bình tĩnh lại. Một tay mang mấy sợi tóc lộn xộn của cô vén ra sau tai, tay còn lại nhẹ nhàng khoác lên bờ vai mỏng manh của cô.

Khoảng cách của họ với tiểu khu Hoa Loan cũng không xa lắm, tầm ba mươi phút chạy xe, sau khi đến cổng rồi trả tiền, cậu đầm giọng đánh thức cô: "Kiểu Kiểu, chúng ta đến rồi."

Tống Kiểu Kiểu mở to đôi mắt mơ màng: "Đến... rồi sao?"

"Uhm, đến rồi, xuống xe nào."

"Oh."

Sau khi xuống xe hai người sánh bước vào tiểu khu, Lục Kinh Tả thấy cô đi đường không vững, đến khi nhìn lại thì đôi mắt còn không thèm mở, cậu tiến lên trước một bước, chặn trước mặt cô, nhịp chân Tống Kiểu Kiểu theo tiềm thức dừng lại, mắt cô say lờ mờ nhìn cậu mông lung: "Sao... sao vậy?"

Lục Kinh đưa tay về phía cô: "Đưa tay cho tớ."

Tống Kiểu Kiểu lập tức ngoan ngoãn đưa tay cho cậu, bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại. Cậu thuận theo bàn tay cô chầm chậm chuyển hướng, ngón tay thon dài chuẩn bị đan vào kẽ tay cô, sau đó hoàn toàn nắm chặt.

"Nắm chặt tớ."

Sau khi cậu nói xong, Tống Kiểu Kiểu vẫn nghe lời nắm chặt tay cậu.

Mười ngón tay hai người đan chặt nhau, lòng bàn tay áp lòng bàn tay. Trái tim nóng rực của Lục Kinh Tả đập càng kịch liệt, hóa ra sau khi cô uống say sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao?

"Không về... nhà ư...?" Tống Kiểu Kiểu lẩm bẩm hỏi.

Lục Kinh Tả bật cười, tay còn lại ngắt chóp mũi cô một cái: "Về."

Cậu nắm chặt tay cô, tiếp tục đi về phía tòa nhà.

Sau khi quẹt thẻ, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang rõ ràng không sáng lên, Lục Kinh Tả với tay chạm một cái, vẫn không lên, có lẽ hư rồi.

"Không thấy... đường..."

Lục Kinh Tả lấy di động ra mở đèn pin: "Bây giờ sẽ thấy, đi nào."

"Oh."

Lục Kinh Tả đưa cô tới cửa, nói với cô: "Gõ cửa đi, về nhà rồi."

Tống Kiểu Kiểu giơ tay lên sắp gõ cửa, nhưng cô còn chưa kê vào, bàn tay nhỏ bé đã bị một bàn tay to lớn khác bao phủ toàn bộ, ngay sau đó bị ôm mạnh vào lòng. Dường như có âm thanh đồ vật rơi xuống đất, tầm mắt lập tức tối mịt đi.

Tựa như có thứ gì đó mềm mại áp sát vào bờ môi, ẩm ướt ấm áp, mang theo hương thơm phảng phất, giống như thạch trái cây vậy, cô không nhịn được nhẹ nhàng liếm thử một cái.

"Ưm..."

Phải cắn thạch trái cây nhà ngươi.