Sáng sớm ngày hôm nay, ánh nắng mặt trời rạng rỡ, Mộc Thanh Sơn đang ở trong viện đánh dưỡng thân quyền, cửa viện đột nhiên bị người đẩy ra, rồi sau đó liền thấy Ôn Liễu Niên cùng một nam tử cao lớn hiên ngang một đường bước vào.
Trong thành Thương Mang, nhà giàu nứt vách cũng chỉ có vài người, cho dù là phú hộ giàu nhất bên trong thành quả quyết cũng không có loại khí chất tao nhã này, cho nên Mộc Thanh Sơn kinh nghi nói, "Vị này là..." Thượng bảo chủ?!
"Tại hạ Thượng Vân Trạch." Đối phương cười cười, "Vừa rồi thấy các hạ hình như là đang luyện võ, là hộ vệ trong phủ nha sao?"
Lời vừa nói ra, gia đinh còn lại vốn dĩ nghe được tin đến xem náo nhiệt đều trầm mặc, sư gia nhà ta bộ dáng yếu ớt gió đẩy liền ngã, cư nhiên còn có người đoán hắn là hộ viện, đây là ánh mắt gì a...
"Thanh Sơn là sư gia của ta." Ôn Liễu Niên thay hai người làm giới thiệu, rồi sau đó liền để hắn vào thư phòng.
Thừa dịp hai người không chú ý, Mộc Thanh Sơn nhanh chóng đem quyển sách trên bàn nhét vào ngực —— Hoặc nói là thừa dịp Ôn Liễu Niên không chú ý, chung quy dựa theo võ công cùng tính cảnh giác của Thượng Vân Trạch, muốn hắn nhìn không được động tác này, cũng thật là rất khó.
Bất quá đối phương hiển nhiên trong lòng có quỷ, Thượng Vân Trạch cũng không có chọc thủng, vẫn như cũ cùng Ôn Liễu Niên một đường thương nghị chuyện diệt trừ thổ phỉ. Một lát sau, Mộc Thanh Sơn đại khái là uống trà hơi nhiều, cho nên đứng lên nói muốn đi nhà xí. Khi hắn bước ra ngoài, Thượng Vân Trạch lơ đãng chỉ chỉ ngực mình, sau đó nhìn lướt qua ngoài phòng.
Một đệ tử Đằng Vân bảo hiểu ý, xoay người đuổi theo.
"A nha !" Mộc Thanh Sơn bị đụng một cái, suýt nữa quỳ rạp trên mặt đất.
"Sư gia cẩn thận." Đệ tử Đằng Vân bảo một tay giữ chặt lấy hắn, sau đó tâm nói người này cũng quá yếu đi, đụng một cái liền ngã nhào.
"Không sao, không sao." Mộc Thanh Sơn kinh hồn chưa định, "Không biết các hạ vội vội vàng vàng là có chuyện gì?"
"Ta muốn đi nhà xí." Đệ tử Đằng Vân bảo trả lời.
"Ở phía trước." Mộc Thanh Sơn vươn tay chỉ một cái, "Ta cũng muốn đi."
Chờ hai người một đường đi nhà xí xong, quyển sách kia đã rơi vào trong tay đệ tử Đằng Vân bảo. Một lát sau, Thượng Vân Trạch lấy cớ có chuyện tạm thời rời khỏi thư phòng, từ trong tay đệ tử tiếp nhận quyển sách.
Quyển sách tên là 《 Thương Nhĩ châu tinh quái lục 》, Thượng Vân Trạch một bên lật xem một bên nhíu mày, lúc trước còn tưởng ẩn dấu bí mật gì, hiện tại nhìn qua đơn giản chỉ là tiểu thoại bản được bán đầy hai bên đường, bên trong bảy tám phần nói không ít yêu ma quỷ quái trên núi, cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, vì sao phải luống cuống tay chân giấu đi?
Bất quá rất nhanh, Thượng bảo chủ liền biết được đáp án.
Bởi vì tiêu đề chương thứ nhất 《 Tại núi Vân Sơn gặp sắc quỷ, lão thuật sĩ rút kiếm trừ tà 》hắn thấy được tên của mình. Nhưng không đơn giản như vậy, sau khi xem xong, Thượng bảo chủ lại phát hiện, thì ra nhân vật của mình không phải lão thuật sĩ, mà là sắc quỷ.
Thượng Vân Trạch 'Đùng' một tiếng dấy lên ngọn lửa màu đen ở quanh người.
"Bảo chủ." Đệ tử nhỏ giọng nhắc nhở, "Mộc sư gia đến đây."
Thượng Vân Trạch đem sách nhỏ đưa cho hắn, đen mặt xoay người đi trở về.
"Thượng... Khụ khụ." Mộc Thanh Sơn vốn dĩ tươi cười đầy mặt, sau khi thấy vẻ mặt của hắn cũng bị kinh ngạc một chút, dè dặt nói, "Đại nhân kêu ta đến mời bảo chủ trở lại thư phòng."
Thượng Vân Trạch nghiêng đầu nhìn hắn rất có thâm ý.
Mộc Thanh Sơn phía sau lưng run lên, "Thượng bảo chủ?"
"Sư gia có khả năng thông linh không?" Thượng Vân Trạch đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên là không thể." Mộc Thanh Sơn nhanh chóng lắc đầu, "Tại hạ chỉ là người bình thường, không có tuệ căn."
Thượng Vân Trạch cười cười, "Nhưng tại hạ lại có thể."
"Thật sao?" Mộc Thanh Sơn giật mình.
Thượng Vân Trạch gật đầu, "Bảy ngày này, sư gia tốt nhất ăn nhiều ớt uống ít nước." �
"Bằng không chỉ e là sẽ trêu chọc đến tà linh." Thượng Vân Trạch chụp vai hắn.
Mộc Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống đất.
Thượng Vân Trạch:...
Cứ như vậy mà ngã sao ?!
"Không sao không sao, là ta đứng không vững." Mộc Thanh Sơn tự mình đứng lên, phủi phủi đất trên người xuống, sau đó lại cẩn thận hỏi, "Về chuyện tà linh, không biết Thượng bảo chủ có thể tiết lộ thêm một ít huyền cơ không?"
"Không thể." Thượng Vân Trạch dứt khoát cự tuyệt.
Mộc Thanh Sơn bị nghẹn một chút.
Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá sư gia phải nhớ cho kỹ, trong mười ngày này ăn nhiều ớt uống ít nước, thì có thể thuận lợi hóa giải tà linh."
Mộc Thanh Sơn bán tín bán nghi —— Nếu ở trên đường cái gặp được một người xa lạ, đột nhiên nói một câu như thế, vậy chính mình khẳng định là sẽ không tin. Nhưng cố tình người đứng trước mặt lại là bảo chủ Đằng Vân bảo, tựa hồ không giống như là người hay nói dối.
Suy trước tính sau nửa ngày, Mộc Thanh Sơn vẫn là quyết định tin hắn một lần. Bên trong phủ đã đủ nghèo rồi, nếu thật sự bị tà linh lây dính, thì phải vào trong miếu thắp hương, lại phải tốn không ít tiền nhan đèn, vẫn là cứ ăn ớt thôi !
Vì thế vào ban đêm, đại nương phòng bếp liền làm một đĩa lớn ớt xào rau xanh, Mộc Thanh Sơn ôm bát 'hưu hưu' hít khí lạnh, bị cay đến mặt đỏ bừng còn không dám uống nước, nước mắt nước mũi chảy tè le.
Thượng Vân Trạch tựa vào trên cây cách đó không xa, cười đến toàn thân đều run rẫy.
Trong phủ nha có một con mọt sách như vậy, cư nhiên có thể chống đỡ cho đến bây giờ còn chưa bị cướp đi, coi như là phúc lớn mệnh lớn.
Bóng đêm dần sâu, trong thành dần dần an tĩnh lại, mà tại một sơn trại trong núi Thương Mang, lại là thời điểm náo nhiệt nhất.
"Cạn !" Nhóm tiểu lâu la lập tức giơ chén uống rượu lên, trong viện lửa trại hừng hực, một con dê núi bị nướng đến khô vàng, đang tản ra mùi hương mê người, rất là tùy ý sảng khoái.
Trên nóc nhà, Triệu Việt đang cùng hắc y nam tử đi đầu đội ngựa ban sáng kia nói chuyện phiếm —— Hắn tên là Lục Truy, vốn dĩ là người Giang Nam, sau này có một lần gặp nạn được Triệu Việt cứu, vì thế cũng đồng thời trở về núi Thương Mang, làm người rất cẩn thận, xem như là xứng với chức danh nhị đương gia.