Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang

Chương 11: Âm mưu tương phùng

Lần thứ hai nhìn thấy Tô Chiêm, là một lần vào đầu giờ chiều, S đại trồng những cây nhãn l*ng ở hai bên đường nhỏ. 

Tôi ngồi trên ghế dài ven đường, ăn bữa trưa, trong tay cầm để xem, phía trước bỗng nhiên một đám người hỗn loạn. 1

“Oa! Đẹp trai quá a –” 

“Chính là hắn ư, thật sự rất đẹp trai! Hotboy của chúng ta cũng không soái bằng hắn, a a a!” 

“Đáng tiếc a, người ta đã có bạn gái rồi…” 

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn một chút, vừa nhìn thì đã không còn cách nào dời ánh mắt đi. 

Chiều cao một mét tám lăm, áo khoác được hắn khoác trên bả vai, tư thái bất cần đời. Nhưng theo cách nghĩ của các cô gái đây chính là  so cool! 

Hắn cũng không đi một mình, đi theo bên cạnh hắn là một cô gái, là cô gái tôi thấy trông tấm hình lúc trước. Vóc người cao gầy tinh tế, ăn mặc quần ôm dài, áo sơ mi lộ vai. Mặt trái xoan rất tinh xảo, ngũ quan tinh xảo, mắt màu xanh trong suốt. 

Lúc tôi xem bức ảnh đã cảm thấy cô ấy đẹp rồi, bây giờ nhìn thấy người thật thì càng cảm thấy cô ấy đúng là rất đẹp 

Quả nhiên, chỉ có cô gái như thế mới xứng với hắn. 

Mặc dù hắn là hoa đã có chủ, nhưng bên cạnh hắn vẫn có rất nhiều cô gái vây quanh, bọn họ nói cười với nhau, thật chí khoa trương đến mức có những cô gái tìm hắn muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký… 

Tô Chiêm bị những cô gái ấy bao vây, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến xung quanh, tôi thừa dịp hắn không nhìn thấy tôi, nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc. 

Tôi không muốn bị hắn nhìn thấy, dưới tình huống gặp gỡ này, chắc chắn sẽ rất lúng túng. Huống chi, hiện tại hắn đã có bạn gái, tôi không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nhìn thấy bạn gái hắn, tôi cũng không muốn hắn nhìn thấy tôi, thậm chí không muốn hắn biết tôi học ở ngôi trường này. 

Giờ khắc này tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút, rời đi khỏi nơi có mặt hắn cùng bạn gái hắn. Nếu đã kết thúc thì cũng không muốn gặp lại, coi như thấy cũng nên làm như không thấy, như vậy là tốt nhất. 

Đầu tôi cũng không dám quay lại, sợ hắn sẽ nhìn thấy, sau vài lần thu dọn đồ đạc thì nhanh chóng rời đi. Con đường này đi hơn mười mét sẽ có cua quẹo, xoay người qua sẽ an toàn, tôi nghĩ vậy. 

Nhưng ai biết đứng dậy đi không được hai bước, phía sau liền vang lên thanh âm quen thuộc. 

“Tiểu Kiền?” 

Tôi dừng chân một chút, hít sâu một hơi, sau đó làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục tăng nhanh bước chân đi về phía trước. 

“Tiểu Kiền!” 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang đuổi theo đồng thời hắn cũng gia tăng âm lượng gọi tên tôi, tôi không quay đầu lại. Hiện tại tôi đã không phải là đi nữa, mà là đang chạy, cất bước bỏ chạy, quả thực dùng hết khí lực toàn thân, chạy đua 100m cũng không liều mạng như hiện tại. 

Nhưng vẫn bị hắn đuổi kịp. 

Tôi đỡ eo thở hồng hộc, hắn đứng phía trước tôi, như một bức tường chặn đường tôi, hung tợn nhìn tôi. 

“Tôi gọi cậu cậu không nghe hả?” 

Biết là chạy không thoát, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, làm bộ rất kinh ngạc nói: “Tô Chiêm? Sao cậu lại ở đây?” 

Tô Chiêm nói: “Tôi là trao đổi sinh của A đại với trường cậu” 

“Hả, hoá ra là như vậy” Tôi làm bộ liếc mắt nhìn, nói: “Chuyện này, chiều nay tôi có khoá, đi trước nha” 

Lúc đi lướt ngang người hắn, cánh tay bị hắn tóm lấy, hắn kéo tôi lại. 

“Sao vậy? Nhìn thấy tôi, nhìn dáng vẻ cậu thật giống như đang không vui?” Hắn híp mắt, đưa mắt xuống nhìn tôi. 

Tôi lùi về sau một bước, dời ánh mắt: “Không có!” 

“Này cậu bày ra gương mặt gì thế?” 

Tôi nổi giận, tôi gào lên với hắn: “Cậu quản tôi! Tôi nghiêm mặt thì làm sao chứ? E ngại người nào sao? Tôi yêu thích gương mặt này? Cậu quản được tôi sao? Cậu cho rằng cậu là ai hả?” 

“Tôi là ai?” Tô Chiêm dùng ngón tay chỉ chỉ mình, lại nắm tay tôi kéo mạnh lại, đem tôi kéo vào trong l*ng ngực: “Cậu nói xem tôi là ai?” Tôi bổng nhiên có cảm giác mắt tối sầm lại, tiếp theo trên môi có chút đau đau, tên khốn này, đang cắn tôi! 

“Cút ra!” Tôi đẩy hắn, nhưng làm sao cũng không đẩy ra được, khí lực hắn giữ thôi rất lớn, rất chặt, mặt hắn cách mặt tôi rất gần: “Tôi là ai? Hả? Cậu nói xem tôi là ai?” 

Nói xong lại cúi đầu định cắn tôi, tôi nhanh chóng xoay mặt. Hắn theo sát mặt tôi, tôi không thể lui được nữa, trên môi lại nóng lên. 

“A–” 

Một tiếng thét chói tai nhưng đầy hưng phấn quái dị ngăn trở động tác tiếp theo của Tô Chiêm, tôi nhân cơ hội đẩy hắn ra, lúc này mới phát hiện bốn phía không biết từ lúc nào đã có rất nhiều nữ sinh vây quanh, mỗi người đều trợn mắt há mồm nhìn tôi cùng Tô Chiêm, trên mặt có chút ửng đỏ không bình thường. 

Tô Chiêm không quản ánh mắt xung quanh, lại tiến tới, đem tôi ôm vào l*ng ngực, như là ôm gấu bông, lại truyền tới những tiếng rít từ xung quanh. 

Tôi đẩy hắn ra, hắn ôm tôi càng chặt hơn: “Đừng nóng giận bảo bối, ngày đó là anh quá kích động, anh sai rồi, được chưa nào?” Hắn ở một bên tai tôi dùng âm thanh chỉ có chúng tôi nghe được để nói. 

Tôi đẩy hắn: “Ai là bảo bối của cậu? Đừng đụng tôi, ôm bạn gái cậu đi!” 

“Hả?” Hắn lát sau mới có phản ứng, sau đó nhanh chóng hiểu rõ nói: “Em nói Lisa hả, cô ta không phải bạn gái của anh…Tiểu Kiền, em ghen sao? Em ghen rồi!” 

Thanh âm của hắn rất hưng phấn, nột tâm tôi rất tức giận, mắng to: “Ghen cái đại gia cậu, chúng ta đã chia tay rồi!” 

Hắn ngoẹo cổ, cặp mắt ôn nhu xinh đẹp kia nhìn chằm chằm lấy tôi, khoé môi mang theo một nét cười: “Chia tay rồi sao? Lúc nào? Sao anh không biết?” 

“Cậu…” 

Nói xong liền đến nhéo mặt tôi, tôi mở tay hắn ra, chất vấn: “Này, cậu làm gì thế, cả một kỳ nghỉ hè cũng không tới tìm tôi? Còn tắt di dộng?” 

Hắn đỡ trán, vẻ mặt khóc tang: “Di động của anh bị trộm rồi…” 

“Hả?” Tôi như nghe thấy Thiên Phương dạ đàm (ý nói những chuyện hoang đường). 

Vẻ mặt của hắn khá vô tội: “Chính là ngày rời khỏi nhà em, anh đi tàu điện ngầm về, nhiều người, anh cũng không chú ý, lúc xuống tàu điện ngầm mới phát hiện không thấy di động nữa” 

Lúc này tôi mới phát hiện được nhân sinh (đời người) rất kịch. Tôi cho rằng hắn không để ý tới tôi, cho rằng chúng tôi đã chia tay rồi thì làm sao bây giờ? Thậm chí còn nghĩ chia tay đại khái là đời này đều sẽ không được thấy hắn nữa rồi…Cả một kỳ nghỉ hè tôi đều vì chuyện này mà thương tâm khổ sở, suy nghĩ lung tung đến cơ hồ tan nát tinh thần, kết quả là quay đầu lại, chỉ là di động của hắn bị trộm! 

Sau đó Tô Chiêm giới thiệu với tôi cô gái đi cùng hắn: “Đây là Lisa, bạn học của anh” 

Tôi đây mới phát hiện Lisa đã nhìn chằm chằm tôi rất lâu, nụ cười có chút quỷ dị, cô ta cùng Trung văn không quá nhuần nhuyễn nói với tôi: “Xin chào, tôi tên là Lisa, cậu chính là Tiểu Kiền sao?” 

“Xin chào, tôi tên là Vân Lạc Kiền” Tôi cười đưa tay ra, thế nhưng tay không được nắm mà là gò má được hôn một cái, tôi nhất thời cả mặt đều nóng lên. 

“Thật đáng yêu!” Lisa nở nụ cười, mặt mày cong cong, con mắt màu xanh lam giống như ánh sáng của ngôi sao. 

Bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi tự nói với mình, đây là cách chào hỏi của các cô gái ngoại quốc! Chỉ là lễ nghi mà thôi! 

Lisa nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi muốn làm quen với cậu một chút thôi” 

“Hả?” Tôi kinh ngạc, tại sao cô ta muốn làm quen với tôi? 

Tô Chiêm giải thích với tôi: “Cô ta lúc mở khai giảng bắt đầu theo đuổi anh, anh nói với cô ta là anh có người mình thương rồi, cô ta lần này là muốn nhìn xem một chút, đến cuối cùng là ai, có bản lãnh câu dẫn tâm tư của anh đi” 

Lisa hiển nhiên không hiểu ý tứ Tô Chiêm nói với tôi, trợn to hai mắt, nghi hoặc mà nhìn hai chúng tôi. 

Tô Chiêm tiến đến bên tai Lisa vô cùng thần bí nói mấy câu, Lisa vuốt cằm suy tư, mở miệng: “Tô Chiêm, vốn là tôi đối với cậu rất có hứng thú, hiện tại gặp Tiểu Kiền, tôi phát hiện Tiểu Kiền càng phù hợp khẩu vị của tôi” 

“Cô…” Tô Chiêm giận dữ. 

Lisa đi tới bên cạnh tôi, cười híp mắt nhìn tôi: “Tiểu Kiền, nếu như cậu muốn tìm bạn gái, nhớ tới tìm tôi nha” Sau đó tôi cùng Lisa trao đổi số điện thoại. 

Lisa rời đi, Tô Chiêm đưa tay ra với tôi: “Đưa điện thoại di động cho anh?” 

“Làm gì?” 

“Xoá số của cô ta đi” 

“Không xoá!” 

“Em giữ lại số của cô ta làm gì? Cũng không dùng tới” 

“Ai nói vô dụng?” 

“Chẳng lẽ em vẫn đúng là muốn tìm cô ta làm bạn gái” 

Tôi nghiêm túc suy tính, cảm thấy ý này tương đối có thể được: “Hừm, Lisa là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy, có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy bên người, khẳng định rất có mặt mũi!” 

Tô Chiêm nắm chặt mặt tôi kéo qua nhìn hắn: “Lẽ nào ở bên cạnh anh em rất mất mặt sao?” 

Tôi không trả lời, Tôi Chiêm nói tiếp: “Anh cho em biết, em chớ có để bề ngoài của Lisa lừa nha, cô ta ít nhất cũng đã đổi qua năm người bạn trai rồi, còn trước khi lên đại học, cô ta cố định mỗi tuần sẽ đổi bạn trai. Em cho rằng cô ta nói có hứng thú với em chính là yêu em sao? Em cũng quá ngây thơ rồi! Anh cho em biết, coi như nàng quen với em, đảm bảo với em không vượt quá một tuần. Đến lúc đó em thành phế phẩm của người khác, anh cũng không cần em nữa, em phải suy nghĩ cho kỹ” 

“Tôi nói, anh có thể không nguyền rủa người khác như thế không?” 

“Anh nào có nguyền rủa, đây là sự thật! Em biết không? Trình độ hoa tâm của một người tỷ lệ thuận với bề ngoài của người đó, bề ngoài Lisa, mặc kệ kêu ai đến chấm điểm, chắc đều sẽ đạt điểm tối đa! Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trình độ háo sắc của cô ta cũng đã đạt tới mức tràn ngập của tâm tư!” 

Trình độ hoa tâm của một người tỷ lệ thuận với bề ngoài của người đó? Tôi vạn phần khinh bỉ! Cái này là loại nguỵ biện gì đây? Do cậu bịa ra chứ gì? 

Nhìn Tô Chiêm lại một chút, gương mặt đó, nói thật, minh tinh còn phải trang điểm mới bằng a. Nhưng khuôn mặt kia của hắn, không bảo dưỡng, không tu mi, rửa mặt chính là lướt nước qua mặt, khăn mặt lướt qua, xong việc! Có thể do da dẻ đúng là rất tốt, dùng từ vô cùng mịn màng để hình dung cũng không có chút khoa trương nào. 

Ngũ quan của hắn quả thực rất đẹp đến mức không phù hợp với lẽ thường, thiên nhân công phẫn a! Con mắt này, lông mày này, mũi này, môi miệng kia, bất kể là tách ra để xem, hay toàn thể để xem, đều sẽ không có người nào nói không đẹp. Đây không phải là soái, cũng không phải là đẹp, càng không phải là anh tuấn, cái này chính là yêu nghiệt! Là tai hoạ! 

Lisa tuy rằng đẹp nhưng cùng Tô Chiêm so sánh, gần như cũng đã thành “người qua đường” rồi. (Lời của editor: Đúng là yêu là mù quán mà!! Trong mắt cưng giờ nó là hoàn mỹ, là tuyệt trần òi) 

Lisa tỷ tỷ, xin tha thứ, tôi đem cô cùng một nam nhân ra để so sánh, bởi vì trừ cô ra, tôi không biết còn ai có thể cùng hắn đồng thời một lần lấy dũng khí để so sánh. 

Tôi nói: “Tô Chiêm, cậu là đang nói chính mình sao?” 

Tô Chiêm rất oan ức: “Tiểu Kiền, tại sao em nói anh như vậy? Anh không có nửa điểm hoa tâm! Lòng anh từ đầu đến cuối, toàn tâm toàn ý đều đặt trên người em” 

“Đủ rồi!” Tôi tốt bụng nhắc nhở hắn: “Tô Chiêm, cậu mỗi ngày đều không có soi gương sao? Cậu lẽ nào không biết, khuôn mặt này của cậu so với nữ nhân còn khiến người khác thích nhìn hơn sao” 

“Tiểu Kiền!” Hắn bổng nhiên kéo tay tôi, vẻ mặt rất chăm chú: “Nói như vậy, em sẽ không thích Lisa, đúng không?” 

Quả thực phí lời, tôi là người đứng núi này trông núi nọ sao? Có điều nhìn hắn căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trong lòng tôi rất thoải mái, tôi đắc ý nói: “Vậy cũng chưa chắc” 

“Em sẽ không thích Lisa” Tô Chiêm cười, tràn đầy tự tin nói. 

“Khẳng định như vậy? Này tôi nói cho cậu biết, tôi vừa rồi thấy Lisa đã nhất kiến chung……tình……A…” 

Editor có lời muốn nói: Chương sau có Tiểu Kiền gọi Tô Chiêm là anh xưng em luôn được chưa nhỉ?

Mọi người đợi lâu không? Có lỗi Có lỗi