Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 12

Đèn bật sáng trở lại, Hạo Phong vẫn còn đứng ngơ người.

Cậu cảm thấy phía sau quần hơi đôn lên một chút.

Đuôi cũng ra ngoài luôn rồi.

Chết thật....

Nụ hôn đầu mà bổn thở thiếu gia gìn giữ bao lâu nay, cứ như vậy mà mất đi.

Đã vậy cậu còn không biết cái người lấy đi nụ hôn ấy là đứa nào nữa chứ!!!!

Đưa tay chạm vào môi. Có cảm giác như xúc cảm vẫn còn đọng lại rõ ràng, ấm áp và mềm mại.

Mặt thỏ con đỏ lựng. Cậu hơi nóng, rõ ràng là mùa đông mà nhỉ? Quá nóng rồi, biến đổi khí hậu thật là ghê gớm.

Không biết là bạn nữ nào thầm thương trộm nhớ cậu tới mức không kiềm chế được như vậy?

Nhặt điện thoại ở dưới đất lên. Chẳng còn tâm trạng ở lại nữa.

Hạo Phong gấp gáp trở về nhà. Vào cửa, vội vàng thưa Tử Chân rồi chạy nhanh vào phòng, tháo áo xuống ngay lập tức.

Cậu dựa vào cửa, đôi tai thỏ dựng thẳng đứng lên, cảm giác như lông tơ trắng nõn cũng hơi xù ra.

......

Tu Kiệt gian nan về đến nhà. Khỏi nghĩ cũng biết Hoa Chi đứng trên sân khấu nói vậy là vì ai.

Thật, chỉ là một khắc bị mấy lời nói truyền cảm hứng của cô làm cho kích động, bay tới hôn cậu một cái. Nếu như lúc đó cậu không cầm điện thoại, để ánh sáng điện thoại hắt vào mặt rõ ràng như vậy anh cũng sẽ không biết lần cậu ở chỗ nào mà hôn.

A......

Quỳ gối xuống, anh chỉ hận không thể xấu hổ mà chết đi cho rồi. Cảm xúc vẫn rõ ràng trôi về giống như nước lũ.

Môi cậu rất mềm, vừa mềm vừa non mịn.



Lăng Minh cầm một cốc nước đi từ trong bếp ra. Hầu ngươi là anh em, ngũ quan có phần tương tự, nhưng nhìn lẽ sẽ thấy Lăng Minh có một gương mặt khá là ngay thẳng, quyết liệt, còn Lăng Tu Kiệt thì lại lạnh nhạt, hờ hững.

“Quỳ đó chi vậy?”

Lăng Minh hỏi, cảm thấy khá là bất ngờ. Lần duy nhất thấy Tu Kiệt quỳ chính là lần anh biết thằng nhóc này đi đánh nhau đến độ đầu lủng một lổ, máu chảy đầm đìa. Rất tức giận nên lấy danh anh trai làm uy, bắt anh quỳ dưới đất cả một buổi chiều.

Lăng Tu Kiệt nghe thấy tiếng người khác gì ngượng ngùng vội đứng lên, nhìn vào Lăng Minh.

“Không có gì, trật....khớp” Anh vẫn giữ gương mặt bình tĩnh trả lời, nếu như vành tai không đỏ như vậy, chắc chắn anh trai đã tin rồi.

Lăng Minh: “......”

“Tao tin thì tao chết liền nè”

“Thật mà....”

“Ok, trật khớp, ngày mai anh dẫn mày đi khám”

“Không cần đâu”

“Để đến già càng nặng, lúc đó què thì tội lắm”

Lăng Tu Kiệt: “.....”

“Anh ngủ sớm đi”

Nói xong, không đợi Lăng Minh trả lời liền đi lên lầu.

Lăng Minh bất lực lắc lắc đầu. Thằng nhóc này càng giống bạn của anh hơn là em trai. Mới bây lớn tuổi đã có phần già dặn rồi. Chuyện gì cũng giấu cho một mình mình.

......

Sáng hôm sau vẫn phải lên lớp như bình thường, Hạo Phong đương nhiên là thức không nổi, đến lớp rồi mà vẫn còn lừ đừ buồn ngủ.



Thảy cặp lên bàn, cậu úp mặt xuống vào hai cánh tay.

Chỉ muốn ngủ thôi.....

Đến lúc anh vào lớp thì đã thấy cái đầu xù xù của anh đó trên bàn, đôi mắt khép lại, cái miệng nhỏ của cậu hơi chu ra. Trông rất ngoan ngoãn.

Tu Kiệt cố gắng thả nhẹ động tác để không làm cậu thức giấc.

Nhưng Hạo Phong nghe một chút động tĩnh liền tỉnh dậy. Cậu là thỏ, bản năng của con người tuy là lớn hơn nhưng sự nhát gan của thỏ vẫn còn. Một chút tiếng động nhỏ cậu cũng có thể cảm thấy mất an toàn.

Tu Kiệt nhìn cậu ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn hơi Mông lung, đuôi mắt hơi đỏ, gương mặt xem vẫn còn chưa ngủ đủ, trông vừa đáng yêu vừa giày vò người khác.

Hạo Phong thấy anh, lấy từ trong cặp ra một cái túi có chứa áo khoác mà hôm qua mượn.

“Cảm ơn nhiều”

Tu Kiệt lắc đầu, anh sợ mình mở miệng ra giọng nói sẽ khàn. Thấy cậu dự định nằm ườn xuống bàn lần nữa, dáng vẻ giống như chuẩn bị ngủ tiếp. Anh lên tiếng, quả thật, giọng hơi khàn.

“Tiết đầu của cô Trang, đừng ngủ”

Trang Duyên là giáo viên khó tính nhất nhì cái trường này, đã vậy cô còn là chủ nhiệm lớp khó, độ khó được nâng lên một tầm cao mới. Trong tiết anh văn của cô, gương mặt chỉ cần lừ đừ một chút liền bị gọi lên bảng, làm, làm, rồi làm cho tới khi nào tỉnh táo mới thôi.

Hạo Phong nghe xong thấy hơi lạnh gáy. Cậu ngồi dậy, chỉnh thẳng lưng lên, vuốt vuốt mặt cho trông thật phấn khởi.

Cái sự cố gắng trên mặt cậu rõ là khó khăn mệt mỏi, qua mắt của Tu Kiệt lại là đáng yêu, vụng về.

Vào tiết học, dư âm vui vẻ hôm qua vẫn còn, một sô các bạn học bây giờ thực lười biếng, nằm ườn trên bàn. Chỉ là duy trì không được lâu. Trang Duyên vừa bước vào, tất cả như được lên dây cót, gương mặt ai cũng khoan khoái giống như vừa được linh quan thần tiên chiếu rọi, hẳn là tập mãi thành quen.

“Học sinh nghiêm!” Lớp phó lao động - Hà Binh cất tiếng chào, các bạn học đứng dậy, tiếng bàn ghế xô đẩy rất đều, cực kỳ giống đang hành quân.

Trang Duyên hài lòng gật gật đầu.

Tiết tiếng anh của cô dạy rất hay, như hay đến mức nào cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ của cậu.

Hạo Phong thật sự rất mệt, cậu nhân lúc cô quay mặt lên bảng, nằm xuống bàn nghỉ ngơi.