Thính Thính

Chương 47: Đại kết cục

Sáng sớm hôm sau, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu trở về trường, đến trưa ra phố ăn cơm.

Trần Tố nhớ vịt ngỗng trong nhà nên không chịu ở lại lâu, vì vậy buổi chiều mua vé tàu cao tốc về quê. Nguyễn Tâm không lay chuyển được bà nên đành phải thôi, sau đó níu mẹ Trần lại dặn lần tới đến nhất định phải ở lại chơi vài ngày, không thì khỏi tới nữa.

Đúng là cặp chị em tốt có khác, cho dù còn nhỏ hay đã lớn tuổi thì ở chung với nhau là lại ấu trĩ như mấy đứa học sinh cấp hai.

Ba người đàn ông trên bàn trở thành tấm nền, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu có thể hợp thành CP, nhưng khổ thân mỗi ông Bùi, ngoài việc lột vỏ tôm cho vợ ra thì chẳng còn tác dụng gì.

Bùi Dĩ Nghiêu cũng học theo bố bóc vỏ tôm cho Trần Thính.

Nhưng Trần Thính nhanh tay nhanh mắt, thấy Bùi Dĩ Nghiêu sắp gắp tôm vào bát mình thì kịp thời ngăn hắn lại, rồi gắp một con tôm cho vào miệng, vài giây sau nhè ra bộ vỏ tôm gần như hoàn chỉnh.

See, tôi đây ăn tôm chẳng cần lột vỏ.

Bùi Dĩ Nghiêu phục bạn trai nhà mình sát đất, hắn đành bỏ tôm vào bát của Nguyễn Tâm, nhờ vậy mà nhận được lời khen của Trần Tố.

Trần Thính làm ngơ, ngoan ngoãn nhai tôm, coi như không biết kịch bản của Khốc ca. Chẳng mấy lâu sau, trên đĩa của cậu đã có năm bộ vỏ tôm sắp xếp ngay ngắn thành hàng.

Cậu thì thầm với Bùi Dĩ Nghiêu: “Tôi tách thịt cua cũng đỉnh lắm đó, lần sau tách cho cậu ăn nhé.”

Vì ga tàu cao tốc nằm cách xa đại học N nên Trần Tố đi nhờ xe của Nguyễn Tâm và Bùi An Thanh chứ không cho Trần Thính tiễn mình ra ga. Lúc chuẩn bị đi, Trần Tố gọi Trần Thính ra chỗ riêng tư, đưa cho cậu 500 tệ, bảo cậu mua đồ ăn.

“Mẹ, con bảo với mẹ là con đi làm thêm rồi mà, con có tiền.” Trần Thính không chịu nhận.

“Mẹ cũng chẳng thiếu chút tiền ấy, không phải dạo này con ăn nhiều hơn à? Đừng để bị đói đấy.” Trần Tố xoa đầu nhét tiền vào túi cậu, mặc kệ con trai đang bị “tổn thương”.

Cuối cùng, bà hỏi: “Dạo này thấy vui lắm hả?”

Trần Thính gật đầu liên tục, khuôn mặt phúng phính còn hồng lên. Trần Tố cũng cười gật đầu, chẳng qua không biết tại sao, dường như hôm nay bà nhạy cảm hơn bình thường, trong mắt cất giấu sự ngậm ngùi.

“Lần sau về nhớ đưa cả A Nghiêu tới chơi.” Bà nói.

Trần Thính giật mình, cảm thấy bản thân bị mẹ nhìn thấu hoàn toàn trong nháy mắt, lắp bắp không nói nên lời. Mãi đến khi Trần Tố ngồi trên xe Bùi An Thanh, phất tay tạm biệt cậu rồi, cậu vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Nếu ví sự kinh ngạc Trần Tố mang đến cho cậu là con sóng, vậy con sóng ấy tựa như thủy triều nhẹ nhàng xô vào bờ đất ven sông, để lại vỏ sò nằm la liệt trên bãi cát, đứng bên cạnh vỏ sò chính là chú cua nhỏ đang quơ càng phun bong bóng.

“Nhất định mẹ tôi phát hiện rồi!” Cua nhỏ đột nhiên nắm lấy cánh tay bạn trai, dựa hơn nửa trọng lượng cơ thể lên người đối phương.

Bùi Dĩ Nghiêu xoa nhẹ má cậu: “Thật à?”

Trần Thính chớp chớp mắt: “Thật mà thật mà, mẹ còn bảo lần sau đưa cả cậu về nhà chơi đó.”

Nghe vậy, Bùi Dĩ Nghiêu nhẹ nhàng thở phào một hơi trong lòng rồi bắt đầu thấy căng thẳng. Tuy thái độ của Trần Tố khá khả quan, come out có hi vọng, nhưng chính bởi như vậy mà Bùi Dĩ Nghiêu mới cảm thấy mình cần thận trọng hơn.

“Cậu nhíu mày làm gì hả, không muốn về với tôi chứ gì?” Trần Thính cũng nhíu mày theo.

“Không phải.” Bùi Dĩ Nghiêu kéo cậu ôm vào ngực, vùi đầu vào cổ Trần Thính hít một hơi: “Tôi chỉ đang nghĩ mình nên mang quà gì về tặng dì.”

“Mang gì cũng được hết á.” Trần Thính đáp lời, đột nhiên nhớ ra điều gì rồi bổ sung thêm: “Nhưng đừng mang gà đấy.”

Bùi Dĩ Nghiêu nghe ra giọng điệu ghét bỏ của Trần Thính thì không nhịn được xoa đầu cậu.

Trần Thính chẳng phản kháng, đôi mắt to đen lúng liếng lia khắp bốn phía, nói: “Mọi người xung quanh đang nhìn chúng mình đấy, cậu có bỏ tôi ra không?”

“Không bỏ.”

“Xì.”

“Tiết chiều sắp bắt đầu rồi.” Trần Thính nói tiếp.

“……. Đi thôi.” Cuối cùng Bùi Dĩ Nghiêu cũng chịu buông ra, nhưng hắn vẫn nắm lấy tay cậu thật chặt.

Trần Thính xụ mặt: Biết thừa cậu thích học hơn thích tôi mà.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Bây giờ đã là tháng sáu, còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè. Thời gian trôi thật nhanh, mới chớp mắt đã sang tháng bảy, Bùi Dĩ Nghiêu cũng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, hắn khởi động xe rồi đưa Trần Thính về nhà.

Dương Thụ Lâm lưu luyến tiễn Trần Thính đến cổng trường như ông bố già đang đưa con gái đi xuất giá, cậu chàng vẫy tay suốt một hồi lâu rồi tự bị bản thân làm cho cảm động.

Hành động của ba người không tính là kín đáo bởi riêng chiếc BMW của Bùi Dĩ Nghiêu đã gây chú ý lắm rồi. Vừa sang kỳ nghỉ hè nên sinh viên ra vào quanh cổng trường rất đông, trong đám quần chúng hóng chuyện có những người quen Dương Thụ Lâm, họ bước tới bắt chuyện cùng cậu chàng.

“Yves Saint Laurent, trai đẹp trường mình lại đưa Trần Thính đi đâu thế?”

“Ờ đúng đấy, trai đẹp trường người ta toàn cặp kè với gái xinh, còn Bùi Dĩ Nghiêu thì toàn dính lấy Thính Thính, chậc, khi nào mới cho tôi ngồi lên xe kia thế……”

“Biến biến biến!” Dương Thụ Lâm ghét bỏ xua tay: “Gái xinh thì đã có Thính Thính nhà chúng ta rồi được chưa? Hai người họ về gặp người lớn trong nhà, cái đám tục nam không biết gì này!”

“Ha ha ha ha ha gặp người lớn trong nhà, đệch!”

“Chơi đồ nhiều nên đầu óc bay quá hả mày!”

“……..”

Dương Thụ Lâm bất đắc dĩ vẩy tay, mình nói thật mà chẳng tên nào chịu tin. Thôi kệ đấy, cái đám hâm.

Chỉ chốc lát sau, mọi người rời khỏi trường theo tốp năm tốp ba. Có người xách hành lý lên taxi, có những người tập hợp thành nhóm thuê xe buýt về quê cùng nhau, mấy cặp yêu đương thì ríu rít nói lời đường mật ở ven đường, trong khu dạy học, tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên.

Từng dòng người mang theo cảm xúc vui sướng hoặc ưu buồn rời khỏi trường học. Dương Thụ Lâm xách hành lý ra nhà gà, dọc đường đi nghe bạn bè xung quanh buôn dưa lê về chủ đề học kỳ tiếp theo.

“Hai tháng nữa sinh viên khóa mới sẽ nhập học, chẳng biết có oanh tạc được bằng năm trước không?”

“Cầu trời cầu đất không đưa thêm Khốc ca 2.0 đến, nếu có thì mong cậu ta là gay……”

“Gay cũng không ổn nhé, bạn gái tao suốt ngày đu CP hại tao cũng thấy Thính Thính đáng yêu chết mất.”

“Đệch……”

“Đệch……”

“Đệch……”

“Đừng nhìn tao như thế, tao có bạn gái đấy nhé!”

“……..”

Trên xe taxi, Dương Thụ Lâm hạ cửa kính xuống, ngắm nhìn cổng trường đại học N lần nữa, trong lòng cậu chàng bỗng tràn ngập hy vọng — học kỳ mới này sẽ có thật nhiều em gái đáng yêu nhập học, đến lúc đó mình nhất định sẽ thoát kiếp FA.

Không được thì, thôi vậy.

Ở đằng khác, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu đang đi đường cao tốc và về đến nhà trước khi trời tối. Trần Thính đưa Bùi Dĩ Nghiêu đến nhà mình ở trên bờ trước để hắn nghỉ ngơi một lát rồi mưới gọi lên thuyền ăn tối.

Kỳ nghỉ hè này Bùi Dĩ Nghiêu vẫn phải ra nước ngoài nên thời gian để hắn xử lý vấn đề tình cảm chỉ có ba ngày.

Trần Thính suy nghĩ rất thoáng về chuyện này, trong lòng cậu thấy Bùi Dĩ Nghiêu có thể đưa mình về là đã vui lắm rồi. Bùi Dĩ Nghiêu có chí hướng, nỗ lực kiên trì như vậy mới khiến cậu thích.

Khi hai người bước lên thuyền, vầng thái dương mới vừa ngả xuống núi, ánh chiều tà phủ lên mặt nước, một con ngỗng trắng bơi đuổi theo một con vịt từ thuyền bên cạnh ra, kêu cạc cạc khắp bụi cỏ lau.

“Đó là Độc Chân Đạo Tặc và Cảng Đốc.” Trần Thính giới thiệu hai thành viên trong nhà cho Bùi Dĩ Nghiêu, con vịt đang chạy trốn trông rất kiêu ngạo kia thích trộm đồ ăn nên được đặt tên là Độc Chân Đạo Tặc, còn con ngỗng mặt ngố đuổi đằng sau là Cảng Đốc, “cảng đốc” trong tiếng địa phương đọc gần giống đồ ngốc.

Bùi Dĩ Nghiêu mỉm cười, đứng lại nhìn chúng một cái như đang chào hỏi. Sau đó hắn xoay người, ngó vào trong thuyền, thấy Trần Tố đã đứng chờ sẵn dưới mái hiên treo đèn hoa sen.

Trần Thính chạy qua, tóc quắn bay phấp phới theo gió: “Mẹ ơi, con về rồi ạ!”

Trần Tố nở nụ cười dịu dàng, xoa mặt cậu, sau đó nhìn Bùi Dĩ Nghiêu đứng phía sau: “A Nghiêu tới rồi à, mau vào đi cháu, thức ăn nấu xong hết rồi.”

“Cháu chào dì.” Bùi Dĩ Nghiêu thấy Trần Tố thì căng thẳng hẳn lên. Nhưng có lẽ ánh đèn ngoài cửa quá mức dịu dàng cùng với hương thơm thức ăn quen thuộc như ở nhà đã giúp hắn thả lỏng hơn.

“Mau rửa tay đi rồi ăn cơm.” Trần Tố lấy Coca mua cho Trần Thính từ trong tủ ra. Bà thoải mái nhận quà ra mắt Bùi Dĩ Nghiêu mang tới biếu rồi đặt luôn vào tủ, không quan tâm xem mấy thứ này trị giá bao nhiều tiền.

Thấy thái độ của bà hòa nhã như vậy, Bùi Dĩ Nghiêu nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn nhìn Trần Thính rót một cốc đầy ự Coca, duỗi tay ngăn lại: “Em uống ít thôi.”

Trần Thính không muốn: “Tôi có uống rượu đâu mà can, trần đời chưa thấy ai cấm uống Coca đấy?”

“A Nghiêu nói đúng đó, uống nhiều Coca không tốt đâu.” Trần Tố bênh Bùi Dĩ Nghiêu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Trần Thính ngậm ngùi đặt Coca xuống bàn rồi gắp thức ăn lên cho vào miệng.

Trần Tố múc một bát canh gà đưa cho cậu, cẩn thận quan sát khuôn mặt con trai, hỏi: “Thính Thính, có phải con lại béo lên không?”

“Khụ, khụ…….” Trần Thính suýt sặc canh gà.

Bùi Dĩ Nghiêu vỗ lưng cho cậu cho xuôi bớt nhưng chỉ nhận được một cái trừng mắt hung ác. Bây giờ Trần Thính không chỉ béo lên mỗi cân rưỡi nữa đâu, trước khi nghỉ hè cân lại, cậu nhận ra mình đã béo thêm năm cân, những năm cân lận!

(1 cân Trung Quốc = 0,5 kg.)

“Con bị phù mặt mẹ ạ.”

Có đến chết thì cái mỏ vịt của Trần Thính vẫn còn cứng, Trần Tố và Bùi Dĩ Nghiêu cũng không bóc mẽ cậu nữa, nói nhiều sợ cậu khóc nhè. Bảo vậy thôi chứ bữa tối hôm nay Trần Thính ăn chẳng ít đi tẹo nào, vốn dĩ cậu đã không tính giảm béo nhờ chế độ ăn uống điều độ, dù sao hai tháng nữa Bùi Dĩ Nghiêu cũng ra nước ngoài rồi.

Nếu không có Bùi Dĩ Nghiêu thì cậu sẽ không béo lên nữa.

Cơm nước xong, Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính rửa bát đĩa giúp Trần Tố, khi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ mới chỉ hơn 7 giờ. Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính liếc nhau, quyết định ngả bài với mẹ.

“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, con có chuyện cần nói với mẹ.” Trần Thính đỡ tay mẹ cậu để bà ngồi xuống sô pha, còn cậu và Bùi Dĩ Nghiêu thì đứng đối diện bà một cách ngay ngắn, trông rất nghiêm túc.

Trong phòng lắp ít bóng điện, hai chàng thanh niên đứng dưới ánh đèn nhu hòa, một người chín chắn lạnh lùng, một người đáng yêu hoạt bát, độ chênh lệch chiều cao vừa đẹp.

Trần Thính hít sâu một hơi rồi cầm lấy tay Bùi Dĩ Nghiêu, cất tiếng: “Mẹ…….”

“Tốt lắm.” Trần Tố giành lời trước.

“Dạ?” Trần Thính sửng sốt.

Lúc này Trần Tố mới nhận ra mình đã trả lời trước cả khi con đặt câu hỏi, bà vội chữa cháy: “Hai đứa định công khai yêu đương chứ gì? Mẹ bảo là tốt lắm.”

Mẹ, người ta đây gọi là come out.

“Dì ơi, con và Trần Thính thật lòng thích nhau, con mong dì có thể đồng ý cho bọn con.” Bùi Dĩ Nghiêu thấy mình không cần nói thêm nữa, cái gì cần nói hai mẹ con Trần Thính đã nói xong hết rồi.

Bùi Dĩ Nghiêu vừa dứt lời, Trần Thính và Trần Tố đã đồng thời nhìn về phía hắn.

“Nhất định con sẽ mang đến cho em ấy một cuộc sống thật hạnh phúc, tuy chúng con đều là đàn ông nhưng khía cạnh giới tính vốn dĩ không thể gây ảnh hưởng đến hành trình kiếm tìm hạnh phúc của mỗi người. Con biết con còn trẻ, nhưng tính tình con thế nào thì ba mẹ con và dì đều hiểu rõ, cho nên con mong dì có thể cho con một cơ hội.”

Trần Tố cười càng tươi, nhìn sang Trần Thính: “Con thấy thế nào?”

Trần Thính cảm động, cậu nghe mẹ hỏi vậy, há miệng toan trả lời. Nhưng vì tự nhiên xấu hổ quá, cậu thật sự không cất được thành lời mà chỉ biết ôm lấy Bùi Dĩ Nghiêu, sau đó quay đầu lại nhìn mẹ mình, hai con mắt lấp lánh, mặt đỏ bừng cả lên.

“Được rồi, mẹ hiểu.” Trần Thính thấy cậu ngượng ngùng như thế cũng không định quấy rầy hai đứa nhỏ trong nhà tâm sự nữa, bà gật đầu rồi về phòng.

Đến khi cửa phòng Trần Tố đóng lại, Trần Thính vẫn còn dính chặt trên người Bùi Dĩ Nghiêu — cậu ôm hắn là vì xúc động, giờ người kia ôm lại cậu không nỡ buông tay.

“Cậu muốn ôm bao lâu nữa đây.” Về đến nhà, Trần Thính lại giở giọng địa phương ra nói. Mềm mại, nghe như đang làm nũng.

“Lát nữa thôi.” Bùi Dĩ Nghiêu thơm mặt cậu không ngừng.

“Lát cậu lại bảo thế cho xem.” Trần Thính phụng phịu, nói thế thôi chứ cậu cũng chẳng muốn tách ra khỏi Bùi Dĩ Nghiêu đâu, hai người ôm nhau hồi lâu.

Giống như hai tên ngốc.

“Được rồi cậu mau buông tay ra, tôi đưa cậu ra chỗ này.” Trần Thính khuyên mãi mới bảo được Bùi Dĩ Nghiêu buông lỏng tay, sau đó lẵng lẽ kéo tay hắn xuống thuyền.

Cách thuyền không xa có một bến tàu, thuyền gỗ nhỏ của Trần gia neo tại đó.

Trần Thính bảo Bùi Dĩ Nghiêu lên thuyền gỗ nhỏ, cậu chậm rãi đánh mái chèo nương theo ánh trăng sáng, không bao lâu thì đến cạnh một khóm lau lớn.

“Đây rồi.” Trần Thính hưng phấn ngừng tay, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Cậu tới đây đi, nằm xuống nhìn lên trời ấy, sao ngắm ở đây đẹp hơn trên thành phố nhiều lắm. Nếu may mắn thì có thể gặp cả đom đóm nữa.”

Bùi Dĩ Nghiêu nghe lời cậu nằm xuống, duỗi tay để Trần Thính gối đầu lên.

Thuyền nhỏ lay nhẹ, những gợn nước mềm mại vỗ vào ván thuyền như ôm hai người vào lòng, tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng vịt kêu thỉnh thoảng truyền đến, âm thanh chan hòa trong gió đêm nghe tựa như bài đồng dao bà ngoại hay đọc hồi bé.

Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm sao bao la, đẹp không thốt được thành lời.

“Tiếc quá, sao không nhiều như ngày trước.” Trần Thính không biết bao lâu rồi mình chưa ngắm sao trời ở quê nhà, mùi cỏ lau mang theo hương vị xa xăm.

Nhưng cậu vẫn luôn nhớ lời ba nói, đàn ông con trai nếu nhìn lên sao trời thì sẽ không rơi lệ nữa.

“Không ít.” Bùi Dĩ Nghiêu nói.

“Cậu đã ngắm bao giờ đâu.” Trần Thính xoay người, chống tay lên đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Sống trên đời phải biết thật thà, nói lời ngon ngọt cũng phải tuân thủ theo nguyên tắc cơ bản.”

Bùi Dĩ Nghiêu ngắm ngôi sao sáng nơi đáy mắt cậu, khóe miệng cong lên, không nói gì.

Trần Thính chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ý Bùi Dĩ Nghiêu.

Miệng ngọt.

“Chụt.” Trần Thính cúi đầu thưởng cho người nằm cạnh mình một cái thơm môi rồi bị Bùi Dĩ Nghiêu đảo khách thành chủ.

Đêm hè, khóm cỏ lau, vịt bơi đằng xa, một con nhìn nhỏ trên bờ nhìn trộm. Hai cậu thanh niên nằm ôm nhau trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, họ  ghé gần lại, ghé gần thêm chút nữa, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, dâng lên thật nhiều nụ hôn ngọt ngào.

Gió đêm lướt trên mặt sông gợn lên từng con sóng nhỏ, năm tháng trải dài, dài mãi, dài mãi cho đến khi —

Họ có thể nắm tay nhau tới nơi họ muốn đi, làm những chuyện họ muốn làm.