Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 57: Phiên ngoại 1

Ta biết ngay là Tử Du sẽ không tin đâu. Hơn nữa có đánh chết hắn cũng không tin được.

Đám tang của Ngự Vương đã qua một năm, ta bỗng dưng dẫn theo một mỹ nhân giống hắn như đúc trở về Ngoại ti tỉnh.

Mà bé con mập mạp của Tiểu Mai còn biết bò loăng quăng khắp nơi rồi.

Trong lúc đám hạ nhân đang nhìn chúng ta như gặp quỷ, Tiểu Mai khóc lóc bổ nhào về phía ta.

“Đại nhân!”

Ngay lúc bị Tiểu Mai nhào tới, ta liếc mắt xem Tử Du đứng trân trân trước bàn, tay bóp chặt bút, cả người cứng ngắc, còn cằm sắp rơi chạm đất.

“Đại nhân! Là ngài sao! Là ngài sao!” Tiểu Mai vừa khóc vừa cười xoa nắn mặt ta, chỉ sợ vừa chạm vào, ta liền vỡ nát, “Thật là đại nhân sao!”

“Là ta là ta.” Ta chụp được tay Tiểu Mai đang nhéo loạn xạ, cười khổ nói, “Ngược lại ta không nhận ra ngươi nữa rồi, sinh em bé xong, ngươi lại mập ra nhiều như vậy.”

Ta thuận thế không dấu vết nhéo nhéo bụng nàng, khẽ lắc đầu nói, “Chí ít hai mươi cân…”

“Bốp~.”

Tiểu Mai cho ta một quyền, sau đó dùng khăn lụa vỗ vỗ mặt, nín khóc mỉm cười, “Quả nhiên là đại nhân.”

“Mau… Mau vào…” Tử Du cuối cùng cũng hoàn hồn, kéo ta tiến vào đại đường.

————————————————————————————

Phong trần một ngày, ta đã mệt bết xê lết. Tử Du và Tiểu Mai quẳng chính vụ sang bên, tất tưởi đi chuẩn bị rượu thịt.

Về tới căn phòng quen thuộc, ta chỉ muốn cắm đầu ngã vật xuống giường, sung sướng chợp mắt trong chốc lát.

Đáng tiếc, trời không như người nguyện.

Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Dạ chềnh ềnh giữa giường của ta, thân thể xòe ra thành một chữ đại(大), tứ chi dang ngang, nằm chỏng vó.

Ta khóe miệng co giật nói, “Ngươi dịch vào trong một tí, bây giờ trời lạnh, ta cũng không muốn bị ngươi làm cho chết cóng.”

Dạ không tình nguyện dịch mông, chỉ keo kiệt chừa cho ta một góc ở chân giường.

Ta chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói bất mãn.

Ngự Vương khoanh tay, dựa vào bên cạnh cửa, đang khó chịu trừng mắt nhìn ta.

“Nghe ý của ngươi, thì trong phòng này có quỷ?”

Ta ngáp một cái, “Còn ở ngay trên giường.”

Hai mắt Ngự Vương rõ ràng bắt đầu dần híp lại.

“Là kẻ ngươi đã nói với ta… Dạ?”

“Ờ.”

“Bản vương nhớ là ngươi không được chạm vào hắn.”

“Ấy! Ngừng ngừng!”

Ta thoắt cái đứng bật dậy, kéo hắn vào nhà, thuần thục giơ tay tháo phát quan trên đầu hắn xuống, “Ngươi đã là người từng chết một lần, sau này không thể tiếp tục xưng bản vương nữa, Ngự Vương đã không còn tồn tại. Người đứng trước mặt ta, chỉ là ta Lý…”

“Lý gì thế!?” Dạ bỗng bay vọt dậy, “Nói đến đây, ta còn chưa biết tên của Ngự Vương đâu, đại nhân ngươi chưa bao giờ gọi tên của hắn.”

Ta bị Dạ cắt ngang, Ngự Vương thấy ta đang nói lại ngừng thì càng thêm bất mãn, “Nói đi, ta là gì của ngươi.”

Đúng vậy, tên của Ngự Vương.

Ta tên là Quý Thanh Hòa, từ đầu tới đuôi, không có một chữ nào, là của hoàng thất, là của phụ hoàng ban cho cả.

Ngự Vương là thân hoàng đệ của ta, tên của chúng ta, họ của chúng ta, lại bất đồng hoàn toàn, đúng là châm chọc.

Không biết phải vui hay buồn, đến thời điểm mấu chốt này, ta lại đột nhiên nghẹn ngào, không cách nào mở miệng.

“Nói đi ~~” Ngự Vương nhón lên một dúm đuôi tóc của ta, ngoe nguẩy đùa má ta.

“Nói đê ~~” Dạ nôn nóng nhảy phốc tới sau lưng ta, đè ta đến người oằn eo gập.

Ngự Vương chỉ có hai thời điểm cực kỳ kiên nhẫn.

Một là thời điểm bức ta nói lời buồn nôn.

Một nữa là thời điểm giày vò ta trên giường.

“Nam… Nam sủng!”

Dưới tình thế cấp bách, ta tự dưng chẳng biết lựa lời, không sợ chết buột ra suy nghĩ ở trong lòng, “Ngươi là nam sủng của ta!”

Gương mặt Ngự Vương trong nháy mắt tối sầm, thanh âm cũng trở nên lạnh buốt, “Quý Thanh Hòa, ngươi lặp lại lần nữa, bản vương chưa nghe rõ.”

Dạ cười sằng sặc bay lên, bay ra ngoài cửa sổ, “Đại nhân ngươi thật là có gan ăn nói! Ngươi chết chắc rồi! Aha ha! Ta đi đây! Tẹo nữa trở về xem hắn chơi chết ngươi thế nào.”

Nói xong liền biến mất.

Ta nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu kiếm cớ, “Cũng không thể nói ngươi đã khởi tử hồi sinh được, cứ bảo Tử Du ngươi là nam sủng ta tìm thấy, có bộ dạng từa tựa hoàng đệ…” Ta vuốt tay lên tóc Ngự Vương, nhẹ nhàng chải chuốt, khoa tay múa chân một hồi, chải xong một kiểu tóc buông lơi đang thịnh hành nhất trong giới nam sủng đương thời.

Cảm thấy ta động tay chân trên đầu hắn, Ngự Vương lập tức nhìn ta sắc mặt âm trầm.

Ta thừa cơ rút xuống cây trâm của mình, cài lên hắn tóc, cố định lại kiểu đầu, sau đó nâng mặt hắn lên, lập tức bị kinh diễm đến nghẹn lời

“Đẹp không?” Hắn lại hỏi ngược ta.

“Đẹp.” Quả thực đẹp ngây người.

Bất tri bất giác, không biết tự khi nào hai tay hắn đã giữ chặt eo ta.

Lần đầu tiên, hắn không những không nổi giận, mà còn hết sức bình tĩnh hỏi, “Ngươi nói ta là nam sủng của ngươi, Tử Du nhà ngươi sẽ tin hả.”

Ta bị diện mạo của hắn mê đảo đến độ đầu váng mắt hoa, chẳng mảy may cảm thấy nguy hiểm gần kề.

Thậm chí còn choáng mụ choáng mị mà siết chặt lấy hai vai của hắn không biết sống chết nói, “Nhất định sẽ tin, không một ai có diện mạo giống nam sủng hơn ngươi hết.”

Không đợi ta thấy rõ vẻ mặt phẫn nộ của Ngự Vương, ta đã bị hắn ập lên ép xuống đầu giường, hai tay bị hắn tóm vào cùng một chỗ, ấn lên trên đầu.

Tay kia của hắn tức tốc véo vào ngực ta, trước khi kịp hoàn hồn, ta đã không nhịn nổi phát ra một tiếng thở dốc không tao nhã cho lắm, quả nhiên Ngự Vương thuận thế trừng trừng ta, lại còn hung ác nói, “Hiện tại thì sao, chúng ta ai giống nam sủng hơn.”

“Ta giống.”

Những lúc thế này không nói lời thành thật, dựa theo kinh nghiệm, tiếp theo ta nhất định sẽ hy sinh vô cùng oanh liệt.

“Ta thấy ngươi vẫn chưa rõ ràng lắm đâu, bằng không thì sao có thể cuồng vọng như vậy.”

Ngự Vương kéo đứt thắt lưng của ta, “Ngươi lại dám nảy sinh loại tâm tư này, nhất định là tại bản vương giáo dục chưa đủ…”

Ta hoảng sợ nói, “Đủ rồi! Đủ rồi!”

Ngự Vương không thèm nghe phân trần, môi sắp sửa ép xuống tới nơi.

“Đại nhân.”

Tiểu Mai tới thật là kịp thời, thời điểm tiếng gõ cửa vang lên toàn thân ta cơ hồ là run bắn.

“Cơm nước đã xong rồi. Có muốn tắm rửa trước hay không?”

“Muốn!”

Ta vội vàng nhân cơ hổi đẩy Ngự Vương, xông ra ngoài ngay tức khắc.

Lúc ta thơm phưng phức leo ra khỏi thùng tắm, Tử Du và Tiểu Mai ngồi bên bàn ăn chờ đợi đã lâu.

Bữa ăn này hôi hổi nóng sốt, không ngờ là ta món lẩu ta thích nhất.

Ta không hề khách khí ngồi vào chủ vị, nhấc đũa lập tức gắp một miếng thịt dê.

“Đại nhân…” Tử Du muốn nói lại thôi.

“Người kia…” Tiểu Mai không biết làm sao mở miệng.

Ta sững sờ, lúc này mới phát hiện Ngự Vương không có mặt.

“Đó là…” Tử Du gảy gảy đũa, Tiểu Mai nhìn ta đầy mong đợi.

Ta bỏ xuống chỗ thức chuẩn bị đưa vào miệng, hắng giọng, đang định bịa chuyện, vậy mà đúng vào thời khắc mấu chốt, Ngự Vương lại xuất hiện.

Ta thật sự không biết phải hình dung bầu không khí ngay lúc đó như thế nào.

Quỷ dị tới cực điểm.

Ngự Vương vẫn giữ nguyên kiểu tóc thịnh hành nhất trong giới nam sủng đương thời ta đã vấn cho, nửa búi nửa xõa tung, không biết móc đâu ra xiêm y cũ thuần màu trắng của ta khoác hờ hững trên vai, còn cố ý để tuột xuống một đoạn, lộ ra một khoảng vai trái trắng như tuyết.

Cửa vừa mở, hắn liền nhìn chúng ta bằng ánh mắt đầy mị hoặc. Tử Du và Tiểu Mai phản ứng thế nào ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ mũi mình nóng rực, suýt chút nữa không thể ngăn một dòng chất lỏng phun trào.

“Hắn là nam sủng của ta… Tử Hàn, còn không mau bái kiến Ngoại Ti Lệnh Tử Du đại nhân…”

“Tử Du đại nhân xin nhận lễ…” Ngự Vương vui vẻ tiếp tục diễn trò, quay về phía Tử Du chầm chậm thi lễ.

Tử Du lúc ấy lập tức nhảy dựng lên, vội vàng quỳ xuống nói, “Không dám! Không dám!”

Ta túm hắn lên, vội vàng nói, “y da, Tử Du à, hắn chỉ có ngoại hình giống Ngự Vương mà thôi, bằng không thì tại sao ta lại thu hắn làm nam sủng chứ.”

“Đại nhân… Việc này…” Tử Du không biết có nên tin hay không, trong lúc lúng túng, Ngự Vương đã chân trần đi tới, khẽ dựa vào bên người ta như không xương không cốt.

“Đại nhân. Thịt chín kìa. Ngài cho ta ăn ~ “

Ta mở cờ trong bụng, cả bữa cơm không ăn được mấy miếng, chỉ chăm chăm chọn lấy miếng non mềm đút cho Ngự Vương.

Bữa cơm này vốn lẽ ăn uống tưng bừng, kết quả lại lặng im như chết.

Chuyện Ngự Vương thật sự không thể giải thích rõ ràng, bảo là nam sủng Tử Du cũng không chịu tin. Rốt cuộc đến cuối cùng, Tử Du vẫn vái sâu một cái, mời chúng ta ở lại.

Ngay từ đầu ta vốn có ý định trở về ngoại Ti Tỉnh thừa nước đục thả câu. Bèn vui vẻ lưu lại.

Chỉ là…

Đêm xuống…

Dạ khoái trá điên cuồng chống cằm vắt vẻo ở đầu giường, nhìn ta bị Ngự Vương giày vò che miệng khóc.

Ngự Vương còn duy trì bộ dạng yêu mị, vẫn không thèm nghe phân trần lại một lần nữa đẩy hai chân ta ra, mặc kệ hai mắt ta đã khóc đến sưng đỏ.

Ngự Vương vỗ vỗ mặt ta, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.

Ta lại cảm thấy vật nóng giẫy như lửa đã dí sát sau lưng.

“Đại nhân, đến lượt ta cho ngươi ăn rồi.”