Dạ sau lưng ta nóng lòng muốn ra tay nói, “Đại nhân, để ta tẩn cho nó một trận nữa. Để ta tẩn cho nó một trận nữa…”
Con thỏ nhãi ranh xòe quạt, che khuất mặt nói, “Đại nhân, linh lực của nó không tầm thường đâu, không ngờ áp chế được cả Dạ.”
Dạ càng thêm kích động, “Nhân lúc nó còn chưa lớn, ta phải bóp chết nó…!”
Ta bảo cả hai, “Đừng ồn ào nữa.”
Sau đó lau nước mắt trên mặt thiếu niên, ôn tồn vừa đe vừa dụ, “Chúng ta không phải người Bột Hải, không muốn rước lấy phiền phức. Nếu như ngươi dám nói với người khác chúng ta là yêu ma quỷ quái, ngay bây giờ ta sẽ khử luôn ngươi… Ngươi có đói bụng không? Đói rồi thì ăn cùng chúng ta đi, Dạ và con thỏ nhãi ranh đều rất ngoan, sẽ không hại người đâu.”
“Nói dối. Sư phụ chính là bị yêu quái hại chết!” Tiểu đạo sĩ kích động phẫn nộ chỉa thẳng vào mũi ta, “Đừng tưởng rằng ngươi có một thân long khí hộ thể, thì không sợ trời không sợ đất nữa nhá.”
Ba chúng ta đều cả kinh, sau đó con thỏ nhãi ranh nửa giả nửa thật nói, “Đại nhân, thân phận của ngươi bị tiết lộ sẽ phiền phức lắm, đừng mềm lòng nữa, diệt khẩu nó đi.”
Tiểu đạo sĩ nghe thấy, chân đều run lẩy bẩy.
Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào huyên náo. Không ngờ là chủ quán báo quan phủ.
Con thỏ nhãi ranh lườm Dạ một cái, oán giận nói, “Chỉ giỏi gây phiền phức.”
Ta cảm thấy dưới chân tức thì hư không, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, đến khi dẫm lại lên đất bằng, thì đã ra khỏi tửu lâu, đứng ở hẻm nhỏ góc đường.
Thò đầu ngó nghiêng, không ít quan binh xông vào tửu lâu, ông chủ và tiểu nhị đều đứng ngoài cửa lo sợ nơm nớp.
Ta bịt mồm tiểu đạo sĩ, nó đang liều mạng giãy giụa trong lòng ta.
“Dạ, đây là pháp thuật của ngươi à?”
Dạ nhún nhún vai, liếc xéo con thỏ nhãi ranh.
Con thỏ nhãi ranh lạnh nhạt nói, “Đại nhân, hắn là sắc quỷ, ngoại trừ biết trò quỷ áp thân chiếm tiện nghi, giương móng vuốt cào đồ đạc, hết thảy yêu thuật tiên pháp còn lại đều mù tịt.”
Dạ, “Hừ.”
Ta thở dài, “Thẻ gỗ gửi ngựa và hành lý vẫn còn chứ, tí nữa phải nhớ quay về lấy ngựa.”
“Đại nhân yên tâm.” Con thỏ nhãi ranh lục lọi túi tiền, “Đổi quán khác ăn cơm trước nhé.”
“Được được.” Tay phải ta không có lực, sức của tiểu tử trong lòng lại lớn, mắt thấy sắp không giữ nổi nữa, “Thỏ nhãi ranh, thứ này làm sao bây giờ.”
Dạ nói, “Đã bảo giết người diệt khẩu rồi còn gì, đại nhân đúng là mềm lòng.”
Tiểu đạo sĩ trong lòng phát ra một tiếng nức nở kinh hoàng.
Ta cả giận nói, “Dạ, đừng làm rối thêm nữa, nó hoảng thật đấy. Ta thực sự vẫn không dám buông tay, nhất định nó sẽ hô hoán ầm lên.”
Dạ bay qua, một trảo đánh ngất nó.
Tiểu đạo sĩ mềm oặt ngã xuống trong lòng ta.
“Như vậy đi.” Con thỏ nhãi ranh búng tay một cái, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống, chụp kín đầu tiểu đạo sĩ.
Trán ta tức thì toát ra mồ hôi lạnh, ta nói, “Thế này chúng ta là ba bị buôn bán trẻ con sao.”
Con thỏ nhãi ranh nói, “Không khác bao nhiêu đâu. Đại nhân không cần lo lắng, ta tự có tính toán.”
Bởi vì vào trước khi vào kinh toàn cưỡi ngựa, thân thể mệt mỏi rã rời.
Muốn ăn một bữa tử tế mà lăn tới lăn lui vẫn chưa xong.
Cuối cùng chúng ta đổi sang một nhà trọ khác, xách đồ ăn vào trong phòng, rửa mặt xong xuôi, ta ngả đầu xuống gối, một đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy.
Dạ bay tới, nhẹ nhàng nằm ở bên người ta, đang chính hạ, hắn lại lành lạnh, ta gần như vô thức liền ôm hắn vào trong ngực.
“Dạ.”
“Ừa?”
Ta buồn ngủ không mở nổi mắt, “Ngày hôm nay chuyện gì xảy ra?”
“Ta đang bay trên đường cái, bất thình lình nó từ đâu chui ra. Ta còn chưa phản ứng lại, phù chú đã dán bụp lên trán rồi.”
“Phù chú đó rất lợi hại sao?”
“Lợi hại lắm đó. Nếu không có nghìn năm đạo hạnh, ta khẳng định hồn bay phách tán rồi.”
Ta nhớ vừa rồi đứa nhóc kia tỉnh lại, ta liền bưng một bát cơm đắp thức ăn cho nó, kết quả nó vừa ăn ngồm ngoàm, còn vừa chê cay.
“Sư phụ nó không còn.” Ta vuốt đầu Dạ, “Cuộc sống nhất định không dễ dàng, ngươi xem y phục của nó bẩn hết rồi.”
“Đại nhân, thời điểm ngài lớn chừng đấy, vẫn còn sư phụ, thì không như vậy hay sao?”
“Ôi…” Ta thở dài, mơ màng buồn ngủ, “Khi đó… tất cả y phục… đều là một mình ta giặt… Nếu ta không giặt… sẽ bị ăn đòn…”
Thiếu niên nhỏ tên Lâm An. Sau khi mặc bộ quần áo thùng thình của ta, cũng coi như là một đứa nhỏ cực thanh tú động lòng người. Mỗi lần bị Dạ trêu chọc, nó lại tủi thân, còn cố nhẫn nhịn, tự cho là rất có khí khái nam tử, thế nhưng cái miệng nhỏ lại không kiềm chế được run run rẩy rẩy, bộ dáng nhỏ ấy đặc biệt làm người ta thương yêu.
Lâm An kể với ta, nó vốn là trẻ mồ côi. Tháng trước sư phụ bị một con yêu rắn hại chết, nó liền dắt một nắm phù chú tự vẽ, đến cửa nhà dân chào mời, kiếm ít tiền ăn cơm.
Con thỏ nhãi ranh thì bảo, yêu ma bình thường chỉ cảm nhận được long khí, nó lại có thể thấy long khí hóa tím, nhất định là một kỳ tài. Không thể thả nó trong lãnh thổ Bột Hải đi nói lung tung gây phiền phức, còn như diệt khẩu, lại có hơi đáng tiếc. Tới Nhật Bản rồi, phải tìm âm dương sư giỏi nhất hỏi vị trí cây thần Phù Tang, chi bằng thuận tiện xem xem, có hay không âm dương sư có thể nhận Lâm An làm đệ tử.
“Biện pháp này hay.” Ta cười nói, “Đồ thỏ nhãi ranh, tiểu tử ngươi được lắm, nhân tài Đại Đường ta đều cuỗm sạch đến Nhật Bản nhà ngươi.”
Hắn nhu mì nhìn ta, cười giảo hoạt, “Đại nhân thật không biết thế nào là đủ, ngươi cũng đã cuỗm ta tới tay rồi, còn không nỡ một đứa đạo sĩ nhỏ ư.”
Hắn nói xong lời này, ta tránh hắn mất mấy hôm.
Vài ngày sau, chúng ta rời khỏi Thượng kinh, thẳng tiến về hải cảng Nhật Bản.
Lâm An và con thỏ nhãi ranh quan hệ không tệ, đã gọi thẳng đại ca.
Sống chung với ta cũng rất tốt, khi biết thân phận trưởng hoàng tử của ta, thì đối với ta vô cùng sùng bái. Còn suốt ngày hỏi ta, hoàng tử Đại Đường đều đẹp như thế sao.
Thế nhưng nó và Dạ Không thể nào hòa hảo.
Dạ trẻ con quá thù dai ghi hận, ngay cả ta còn từng nếm đau khổ, đừng nói gì Lâm An, dọc đường đi bị Dạ ăn hiếp mọi lúc mọi nơi, thời khắc mấu chốt, con thỏ nhãi ranh lại giảo hoạt bám lấy ta chỉ quay đầu lại xem náo nhiệt.
Bởi vì chúng ta không phải thương nhân, cho nên đợi bốn ngày mới lên được một con thuyền rời bến.
Thuyền rất lớn, thuyền viên đều là người Nhật Bản. Nghe nói thuyền này chính là chuyên dùng để đưa bình dân Nhật quay về Nhật Bản. Ba tháng mới ra khơi một lần.
Nếu không có ngự ấn của Ngự Vương, quan phủ còn tưởng rằng chúng ta là hoàng tộc Cao Ly tìm Nhật bản nương tựa. Thiếu chút nữa bắt giam cả đám.
Khoang thuyền ngăn gian, con thỏ nhãi ranh bỏ một đống tiền bao trọn một gian lớn nhất.
Vừa lên thuyền, chúng ta đã bị một đám thiếu nữ Nhật còn mặc trang phục Đường lôi đi ăn cá biển tươi sống.
Tại Trường An không được ăn cá biển. Cho dù đưa đến được, cũng đều cũ sắp ươn tới nơi.
Ta ăn không ít. Lâm An thẳng thắn ợ một cái.
Dạ phởn chí. Bắt đầu bay loạn cào cào khắp nơi.
Lúc thì ném tung thùng gỗ, lúc thì lưu lại mấy vết cào trên vải buồm. Sau đó trở về nói với ta, hắn chưa từng thấy nhiều người Nhật Bản như vậy, từ nay có trò vui rồi.
Quả nhiên lúc thuyền sắp rời cảng, đã có một số người Nhật Bản rì rầm.
Ta nghe không hiểu, bèn hỏi con thỏ nhãi ranh. Con thỏ nhãi ranh vẻ mặt bí hiểm, nhìn lướt qua Dạ, lắc đầu cười nói, “Bọn họ nói trên thuyền này có ma.”
Ban đêm, tuy nói là ngủ trong khoang thuyền, thế nhưng bởi vì là gian lớn nhất, bài trí bên trong lại không tồi, nên không khác nhà trọ là mấy. Chỉ có điều không có giường, dưới đất trải toàn đệm. Bình phong che phía trước. Phong cách vô cùng Nhật Bản.
Lâm An ngủ phía ngoài bình phong. Ta ngủ ở trong, Dạ nằm bên trái, con thỏ nhãi ranh thì hóa thành cáo nhỏ cuộn tròn trong ngực ta.
Bình phong không ngăn được gió biển. Phải trái đều lành lạnh. Ngực lại nóng hầm hập mềm nhung nhung.
Ta thích ý vô cùng, mơ mơ màng màng lại mộng thấy Ngự Vương.
Ta mộng hắn đánh cờ cùng Trọng Hoa quân, thua liên tục.
Bởi Trọng Hoa quân cho hắn xem bộ dạng tiêu diêu tự tại mấy ngày nay của ta.
Ta mặc y phục tục tằn, ta ẩu đả đánh lộn, ta uống rượu chơi bạc.
Lại khiến tiểu súc sinh tức hỏng người.
Ta trong mộng ngoác miệng cười ha hả, nhắm mắt cong môi cười đến hừng đông.