Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 50

Khoảnh khắc đó ta không biết bản thân đang ở chỗ nào.

Ta vẫn ôm Ngự Vương, Trọng Hoa quân đứng sau lưng.

m thanh ầm ào tức thì đình chỉ, xung quanh một mảnh tối om.

Trọng Hoa quân vẫn đứng trước mặt ta, khom lưng nhìn ta, cười tủm tỉm nói, “Đại nhân, có cần ta giúp đỡ không ~ “

Ta ngơ ngác, nhìn bóng áo đen hòa lẫn giữa màn đêm.

Ta ôm chặt Ngự Vương, mặt mũi nhoe nhoét máu.

“Ngươi muốn giúp ta sao.”

Ta hỏi, “Ngươi muốn giúp ta sao?”

Trọng Hoa quân nhanh chóng đứng thẳng dậy, cau mày nói, “Đại nhân! Đắc tội rồi.”

Chát!

Ta bị y tát một phát lệch mặt, một cơn đau buốt xông thẳng vào đầu, ta đột nhiên thanh tỉnh, buộc chính mình hít sâu mấy lượt, sau đó vụt nắm vạt áo Trọng Hoa, “Cứu hắn! Ngươi là vua của Hoàng tuyền! Chỉ mình ngươi có thể cứu hắn! Ngươi muốn cái gì! Ngươi muốn cái gì! Chỉ cần ta có thể cho…”

“Suỵt —— “

Y ngồi xổm xuống, chặn lại miệng ta, “Sao ngươi không sợ ta nữa.”

Thần trí ta phục hồi thanh tỉnh.

Ta lắc đầu, mặt mũi giàn giụa nước mắt, “Lúc này rồi, ta còn có tâm tình sợ ngươi sao.”

“Tốt lắm!” Y vỗ tay, vuốt má ta, cũng mặc kệ trên mặt ta bẩn thế nào, “Đây chính là điều ta muốn, đại nhân đã cho ta. Vậy là đủ rồi.”

Ta nhất thời chưa phản ứng được, y đã chìa ra tay còn lại, xòe mở, một quầng sáng mông lung dần lơ lửng giữa lòng bàn tay.

“… Đây là hồn phách của Ngự Vương, ta đã giúp ngươi thu thập đầy đủ.” Trọng Hoa quân xoa đầu ta, nheo mắt, dịu dàng nói, “Ngươi hãy yên tâm đi. Theo ta đi nào.”

Ta ngẩng đầu, sa vào con ngươi tối đen như mực, trong đôi mắt ấy, ta trông thấy ảnh ngược của chính mình, “Đi… đâu…”

“Đương nhiên là Hoàng tuyền.” Y lại thu hồi hồn phách của Ngự Vương, ta lúc này mới phản ứng lại, khó mà tin được hỏi, “Đó là linh hồn của hắn? Hắn… Hắn… đã…”

Trọng Hoa quân nói, “Ta sẽ ở đây chờ ngươi. Chờ ngươi tỉnh táo đứng dậy, mới tính đến chuyện cứu hắn.”

Ta thì thào nói, “Hắn đã chết?”

Chỉ một chớp mắt như vậy?

Đột nhiên như thế?

Ít ra cho ta chuẩn bị một chút, ta hiện tại, thực sự đã đến sát bờ vực của sự sụp đổ rồi.

Ta vác Ngự Vương đứng bật dậy, lảo đa lảo đảo túm lấy ống tay áo Trọng Hoa, “Tốt rồi.”

“Cái gì?”

“Ta đã tỉnh táo rồi, ta đã tỉnh táo đứng dậy rồi.”

Trọng Hoa nhíu mày nhìn ta.”Nào có nhanh như vậy. Ta còn chuẩn bị mang ngươi quay về tẩm cung, an ủi một hồi, rồi mới thừa cơ xen vào chỗ trống kia m…”

“Tốt quá rồi. Tốt quá rồi.” Ta điên điên khùng khùng cười nói, “Ta thực sự tỉnh táo rồi, ngươi dẫn ta đi, đi đâu cũng được, chỉ cần có thể cứu hắn.”

Ta không sợ ngươi nữa.

Ngự Vương chết rồi, thì cho dù trời sập, cũng nào can hệ đến ta?

Sao ta còn sợ ngươi được chứ.

Ta nhẹ nhàng buông thân thể của Ngự Vương, xoay người ôm lấy thắt lưng Trọng Hoa quân. Trọng Hoa quân nhếch khóe miệng, mang theo ta tan biến.

Ồn ào náo loạn quay trở lại.

Mười bảy tháng bảy, hoàng thượng tại thiên lao gặp chuyện bỏ mình. Trưởng hoàng tử điện hạ, không biết tung tích.

“Ta nói. Ta phải đi.”

Ta ôm tay nải nặng trình trịch, hình tượng nguyên xi như trước ——con thỏ nhãi ranh ngồi chồm hỗm trên vai, sau lưng cõng Dạ, ngọc treo lủng lẳng bên hông.

Ta lại hô lần nữa, “Ta phải đi!”

“Đi thôi đi thôi.” Trọng Hoa quân nhấc một ly trà, uể oải tựa lên ghế, nhìn bàn cờ đăm đăm.

Bắt đầu đuổi người hả!?

“Ăn.” Ngự Vương hạ cờ, ăn sạch một mảng đen lớn của Trọng Hoa quân, sau đó rốt cục ngẩng đầu ngó ta một cái, nói, “Sao ngươi còn chưa đi.”

Ta!

Ta buổn buồn tủi tủi xoay lưng cất bước.

Đừng hỏi ta đang xảy ra chuyện gì.

Ta mơ mơ màng màng bị Trọng Hoa quân gạt tới tẩm điện của y ở Hoàng tuyền.

Y bảo ta, Hoàng tuyền cũng như thiên giới, một ngày ở thiên giới, một năm ở nhân gian. Ngay tại thời khắc y dẫn ta đi này, tính theo thời gian Hoàng tuyền, thân thể Ngự Vương bỏ lại đã sớm bị hạ táng, thậm chí đã quá quốc tang.

Vừa đến Hoàng tuyền, Ngự Vương liền từ quả cầu ánh sáng nhỏ trong tay Trọng Hoa biến thành linh hồn trong suốt như Dạ.

Sau đó…

Vừa nghĩ đến ta liền bực.

Khi đó ta đang giằng vạt áo Trọng Hoa quân khóc lóc, gào thét, hắn không còn cơ thể nữa thì sống lại kiểu gì ngươi là đồ lừa đảo!

Sau đó Ngự Vương đột nhiên gọi một tiếng, Thanh Hòa.

Ta ngẩn ngơ, lập tức đẩy Trọng Hoa quân ra, bổ nhào về phía hắn, kết quả xuyên thẳng từ trước ra sau qua thân thể Ngự Vương, trực tiếp vồ ếch.

Tiếp đó Trọng Hoa quân nâng ta dậy, nói ba việc.

Thứ nhất, ta phải đi Nhật Bản một chuyến, tìm Hỏa phượng châu của cây thần Phù Tang. Tái tạo cho Ngự Vương một cơ thể mới.

Thứ hai, nếu ta không có cách nào lấy được hạt châu kia, y sẽ để Ngự Vương dùng luôn trạng thái trong suốt này, ngụ luôn trong tẩm điện của mình.

Thứ ba, Ngự Vương vậy mà không sợ khí tức của y, điều này làm y cảm thấy phi thường vừa ý, hơn nữa y nhận ra Ngự Vương rất đẹp… Cho nên…

Những lời tiếp theo y chưa nói, bởi vì ta đã nhào tới lấy tay bịt kín cái miệng của y.

Ta nói với y, thứ nhất, ta nhất định sẽ tìm Hỏa phượng châu của cây thần Phù Tang về, thứ hai, ngươi dám tăm tia hắn, ta sẽ hoạn ngươi.

Hồi ức hoàn tất.

Đáng giận nhất là cái tên tiểu súc sinh khiến ta khóc đòi sống đòi chết kia.

Lại dám yên tâm thoải mái tiếp nhận Trọng Hoa quân xun xoe, không những uống trà của y, mà còn ăn trà bánh trong tẩm cung của y, bởi vì ta vẫn là con người, cho nên ta không ăn được… Sau đó bọn họ bày vẽ một bàn cờ, cũng là cờ ngọc đen đen trắng trắng. Ngự Vương vẫn như trước kẹp lên một quân trắng, chờ đến khi ta rửa mặt sạch sẽ, càn quét một lượt mớ đồ tốt trong cung điện Trọng Hoa quân, gói ghém xong xuôi đứng trước mặt hắn chuẩn bị xuất phát, hắn mới tự dưng nói độp một câu, “Sao ngươi còn chưa đi…!?”

Ta… Ta đi!

Ta nghẹn ứ một bụng lửa giận, ôm tay nải xoay người.

Chợt nghe thấy tiếng uống trà sau lưng, sau đó nghe được Trọng Hoa quân nói, “Đại nhân, lên đường cẩn thận.”

Ta dừng lại, xoa xoa cái đầu mượt như nhung của con thỏ nhãi ranh, “Có hắn nữa mà.”

Toan cất bước, Ngự Vương đột nhiên lên tiếng, “Trà này ngon thật.”

Điếng người, ta không nhịn nổi, quay đầu lại nhìn hắn.

Lại thấy hắn không nhìn trà, mà đang bưng trà nhìn ta.

Viền mắt… viền mắt của Ngự Vương… viền mắt đỏ au…

Ta nhịn không được nhếch khóe miệng.

Ta nói, “Chờ ta trở về.”

Trọng Hoa quân thừa cơ ăn liền năm quân trằng của Ngự Vương, quay đầu lại cười nói, “Đại nhân, ngươi buồn nôn thật. Ta đoán, lúc ngươi trở về, chúng ta còn chưa hạ xong ván cờ này đâu…”

Tận đến khi lại đứng trên đường cái ở Trường An, ta mới cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Trọng Hoa quân.

Nếu thật hai người bọn họ hạ ván này ba ngày ba đêm.

Ta quay về sẽ già hơn chục tuổi á.

“Đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh đã thay một bộ kimono mới, trán trề sinh lực, ta đang hoảng hốt bị hắn vỗ vai, quay đầu, mới phát hiện hắn bỗng nhiên sắp cao bằng ta rồi.

“Trước tiên chúng ta lên đông bắc, sau đó đáp thuyền ra biển.”

Ta đang cõng Dạ, Dạ xán sát sàn sạt, mặt dán cả vào mặt ta nói, “Như thế phiền phức lắm, ta ôm đại nhân bay không phải…”

Chưa nói xong, ánh mắt con thỏ nhãi ranh như một lưỡi đao âm tàn đã lập tức phóng tới. Dạ ngớ ra, mồm câm bặt.

Đứa nhỏ này…

Đột nhiên nhớ tới tờ giấy hắn đưa ta. Đại nhân, ngươi thấy ta được không…

“Đi thôi.” Con thỏ nhãi ranh đưa cương ngựa cho ta, “Nếu đã không cần lo lắng Ngự Vương điện hạ, vậy thì thời gian của chúng ta cũng rất dư dả. Mấy ngày nay đại nhân đã vất vả quá chừng, chúng ta thong thả đi thôi.”

Ta lên ngựa, sau tai ta Dạ nhỏ giọng lầm bầm, “Chẳng phải ngươi muốn thêm chút thời gian ở cùng một chỗ với đại nhân sao… Hử… Xem ta làm sao phá đám, ai bảo ngươi vừa nguýt ta…”

Ta cười khổ, chẳng biết con thỏ nhãi ranh có nghe được hay không. Xấu hổ lên ngựa, nhìn mặt trời chiều lặn về tay, nhớ đến Ngự Vương nén nhịn không khóc hai viền mắt đỏ au, lòng dạt dào ấm áp.

Con thỏ nhãi ranh cùng ta song song lên ngựa.

Ta nhìn hắn, trên khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp vẫn như trước chưa rũ hết cái vẻ ngây thơ.

“Đại nhân?”

“Hở?”

Con thỏ nhãi ranh nhìn ta, lắc đầu, “Không có gì.”

“…” Ta mỉm cười, cõng vững Dạ, vung roi.