Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 40

Ta cho rằng Ngự Vương hẳn nhớ ta phát điên rồi, nhân thể đùa một cái, kết quả hắn ăn cơm, tắm rửa, biến trở về đại mỹ nhân làm ta nhìn phát động lòng xong xuôi, mà vẫn chưa chịu tháo xiềng trên cổ tay cho ta.

Ta cũng có phần mệt mỏi, buổi tối lại từng cơn lúc sốt lúc không, bị hắn ôm cùng đổ xuống giường, cuốn vào nhau ngủ chung một chỗ.

Ngày thứ hai, ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, lờ mờ cảm giác có ai ngồi đầu giường, nheo mắt thử nhìn, tức thì cả kinh ngồi bật dậy.

“Là Tử Vi?”

Tử Vi khóe miệng cắn một mảnh vỏ hạt dưa, hàm hồ nói, “Vì sao không phải là ta. Đại nhân, một đêm mộng đẹp chứ?”

“Không phải ngươi bị Long hoàng…”

“Hắn vốn chỉ là tâm tính trẻ con, bị biếm xuống Hoàng Hà có hơi cô tịch, hơn nữa ta chỉ đáp ứng chơi với hắn, chứ có phải cho hắn nhốt đâu.”

“Vậy…”

“Ta tới chính để xem đại nhân.”

Xem qua bảo kính không được sao? Ta trầm tư chốc lát, hiểu rồi, “Tử Vi, ngươi không đè nổi hắn, có đúng hay không.”

Tử Vi quay đầu đi, hình như rất nóng mà dùng tay quạt quạt gió, cười khẽ, “Thì ra trong đầu đại nhân chỉ có tí kiến thức ấy thôi à.”

Ừa, ta chỉ có tí kiến thức ấy thôi, ai bảo ngươi vừa xoay đầu, ta liền thấy ngay dấu vết trên cổ ngươi.

“Vốn là nhìn trong bảo kính thấy đại nhân bị xiềng, Tử Vi có lòng đến giúp ngươi tháo xích. Hiện tại xem ra…” Tử Vi phát hiện ánh mắt ta dính tịt lên cổ y, vì vậy bèn lộ ra vẻ tươi cười âm trầm, “Hiện tại xem ra, cuộc sống của đại nhân tựa hồ cũng không tệ, vậy thì để ta giúp đại nhân ngài thêm tẹo lạc thú há.”

Nói đoạn điểm một cái lên xiềng xích của ta.

Ta rung rung lắc lắc, “Không mở.”

“Ừ không mở.” Tử Vi cười đứng dậy, “Hơn nữa ta còn gia tăng trói buộc lên đó, kể cả Ngự Vương đại nhân chơi chán rồi, dùng chìa khóa cũng không tháo ra được nữa.”

“A! Ngươi!”

Ta cuống cuồng muốn túm lấy y, nhưng y đã bốc hơi trong nháy mắt.

Nói ngắn gọn, ta đã trở về cuộc sống bình thường.

Ngủ trễ dậy trễ, Tam công và đại thần cũng sớm hết hy vọng với ta. Không hiểu vì sao, ta lại bắt đầu tưởng niệm Ngoại Ti Tỉnh. Nhớ Tử Du, nhớ Tiểu Mai.

Lúc giữa trưa, ta nói lời này với Ngự Vương. Ngự Vương nghe xong, liền nói, bản vương biết ngay ngươi không chịu ngồi yên. Muốn quay về cũng được, dù sao sư huynh ngươi ở tại chỗ ấy, chỉ cần ngươi không chạy ra khỏi phạm vi thế lực của bản vương, thì không có nguy hiểm.

Buổi tối có màn yến hội, ta không muốn đi, ngay tại điện Cam Lộ bảo cung tỳ trang hoàng cho mình tỏa sáng rạng rỡ, định quay về Ngoại Ti Tỉnh nhìn xem.

Kết quả đi tới cửa, thì bị mấy thứ ngăn cản.

Kể ra thì, khi Bạch Liên đu đưa hai món ngọc bội trước mặt ta, ta xác thực có chút xấu hổ, tiếp đó Tiểu San Hô buông một câu, lại càng kinh thiên động địa.

“Đại nhân, đây là lần thứ hai rồi đó, nếu ngươi dám bỏ lại chúng ta như vậy thêm lần nữa, Bạch Liên sẽ cưỡng chế động phòng với ngươi.”

“Nàng ta đùa thôi. Đại nhân.” Bạch Liên tới gần, hương thơm thoang thoảng khắp phòng, hắy dịu dàng buộc ngọc bội vào bên hông ta, thế nhưng ánh mắt y nói cho ta hay, San Hô một chút cũng không phải đang nói đùa.

Kinh hồn táng đảm ra khỏi cửa, kết quả ở trong sân, lại bị ngăn cản.

“Ngươi nên biết, chuyến này tai nạn trở về, thế nào cũng phải có người tìm ngươi tính sổ.” Con thỏ nhãi ranh khoanh tay ngăn chặn ta, hất hàm, nhìn xiềng xích trên tay ta nói, “Hiện tại đã đến phiên ta.”

Ta lùi một bước. Dở khóc dở cười.

“Dạ nói ngươi đã câu thông với Long hoàng?”

Con thỏ nhãi ranh sắc mặt âm trầm nói, “Đại nhân, năm đó ngươi đã cướp đi lần đầu tiên của ta, sau đó lại chậm chạp không chịu cho ta một câu trả lời thỏa đáng, kết quả nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta muốn biết, đến cùng đại nhân nghĩ thế nào đây.”

Chuyện, chuyện này, chuyện này ta đuối lý a.

“Dạ nói bậy đó, đâu phải ngươi không biết. Long hoàng thích Tử Vi. Ngươi cũng biết còn gì.”

Con thỏ nhãi ranh giả vờ kinh ngạc, “Thật không. Có điều ta còn nghe nói, ngươi cám dỗ Bạch Liên. Nhìn y vừa buộc ngọc bội cho ngươi, thật dịu dàng đấy nhỉ.”

Ta véo mặt hắn, kéo căng ra, nói, “Ta xem ngươi mới vậy. Đồ thỏ nhãi ranh, dám chất vấn đại nhân ta như thế, quả nhiên ngươi lông cánh cứng cáp rồi.”

Con thỏ nhãi ranh hóp miệng, không hé răng.

Ta làm mặt lạnh nói, “Vẫn là biến thành tiểu hồ đáng yêu hơn.”

Nào ngờ ta vừa dứt lời, con thỏ nhãi ranh liền ‘pằng’ một tiếng, trong nháy mắt biến trở về nguyên hình, nhảy hai ba cái lên ta vai, ngoắc vào xiêm y ngồi chồm hỗm. Nói êm như ru, “Đại nhân… Từ nay về sau ta sẽ biến thành tiểu hồ, ngày ngày ngồi xổm trên vai ngươi. Ngươi đi đâu, ta theo đấy, nếu như ngươi dám bỏ rơi ta lần nữa, ta sẽ trèo lên đầu ngươi đi tiểu.”

Uy hiếp này thực là độc địa, ta cũng không kìm nổi phải phát run.

Lên xe ngựa. Ra cửa Chính Đức. Con thỏ nhãi ranh vẫn ngồi chồm hỗm trên vai ta không động đậy, chỉ cần ta hơi quay đầu, sẽ bị mớ lông của nó phủ kín mắt, khiến cho ta hắt xì hơi mấy lần liên tục.

“Được rồi.” Ta ngắm đường phố chạy lùi về phía sau, buông mành, “Y Nhân đâu?”

“Ngươi nói Vo Vo1? Chắc đi kiếm ăn rồi.”

“Vo Vo?”

“Yêu tinh Trường An đều tương đối bài xích yêu tinh ngoại quốc, chẳng phải nó thích ăn đậu phụ chưng tiết sao, tất cả đều nói nó là muỗi yêu, Vì vậy nó liền trở thành ‘Vo Vo’.”

Ta nhón nó xuống, vuốt vuốt bộ lông yêu thích không buông tay, con thỏ nhãi ranh lăn tròn trong lòng ta, thoải mái hừ hừ không ngừng.

Kết quả lông xù vừa duỗi tứ chi, lộ ra cái bụng, ta liếc mắt liền thấy vật nhỏ bên dưới nọ của nó… Tự nhiên lại muốn thò tay véo một cái.

Cuống quít quay đầu đi chỗ khác, ta bắt đầu chửi mình hạ lưu.

“Vậy chúng nó bài xích ngươi sao?”

“Đại nhân.”

Con thỏ nhãi ranh tứ chi chổng vó nằm phễnh trên đùi ta, ta gãi bụng cho nó. Đang gãi, nó đột nhiên nói, “Ngươi biết không. Ngự Vương hắn gạt ngươi…”

Ta giật sững mình, “Gạt ta, gạt ta chuyện gì?”

Trong bụng thầm kêu không hay, ta vội nhón nó lên, xách tới trước mặt, tỉa chữ qua kẽ răng.”Có phải hay không hắn sau lưng ta, muốn! Lấy! Phi! Tử! Hả!”

Con thỏ nhãi ranh nheo cặp mắt hồ ly, phụt vào mặt ta một luồng hơi nóng. “Thì ra trong bụng đại nhân chỉ có tí kiến thức ấy. Không thể nghĩ được những chuyện khác sao.”

Lời này sao mà nghe quen tai.

“Quên đi. Rất nhanh ngươi sẽ biết.” Con thỏ nhãi ranh trở mình.

“Ê, ngươi nói thì nói cho hết nhá.” Ta cào bụng con thỏ nhãi ranh, nó lăn qua lăn lại liên hồi, nhưng vẫn không hé răng.

Bởi vì ta không thông báo trước, nên khi tới Ngoại Ti Tỉnh, Tiểu Mai và Tử Du đều giật nảy mình, ta trông thấy Tiểu Mai bụng bầu, còn giật mình chấn động hơn.

“Đại nhân!” Tiểu Mai òa khóc ngay tắp lự. Nhào tới, cái bụng húc ta dở khóc dở cười.

Kết quả còn chưa nói được nói mấy câu với Tử Du, ta đã bị sư huynh tha đi.

Đêm đó ta không quay về điện Cam Lộ, bị sư huynh giữ không cho đi.

Ai biết đâu sáng sớm ngày hôm sai, lại bị sư huynh điểm huyệt thành bán thân bất toại.

Sư huynh tha ta ra sân, ngồi xuống chiếu nghiêm chỉnh.

“Sư huynh, huynh thế này là…”

“Không quay về nữa.” Sư huynh nghiêm túc nói, “Sau này không được gặp Ngự Vương.”

Ta có phần kinh dị, sư huynh không phải người hay nói giỡn, “Sao.”

“Hắn dám giam cầm ngươi! Hửm!?” Sư huynh đột ngột túm tay ta lên, “Ta đã nói với hắn! Nếu như còn dám đối xử không tốt với ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi!”

“Chuyện, chuyện này.” Ta nhìn xiềng xích, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.

“Ngươi ngồi yên cho ta!” Sư huynh chải chuốt tóc cho ta một chút, lại thoa một ít phấn trắng cho ta. Ta vô cùng kinh ngạc nói, “Sư huynh? Huynh trát phấn cho đệ?”

“Hôm nay ngươi tương thân. Sư huynh đã tìm cho ngươi một sự lựa chọn tốt nhất.”

“Cái gì…” Ta run run nói, “Không, không, Ngự Vương biết sẽ giết đệ mất, huynh, huynh thả đệ ra, huynh cho đệ trở về…”

Sư huynh liền duỗi tay điểm huyệt câm của ta.

Ta một tiếng cũng phát không ra. Sau đó nhìn sư huynh đi xa khuất.

Không biết thêm bao lâu, ánh dương tươi sáng, hoa thơm ngát muôn chim ca hát. Ta giãy giụa thế nào vẫn không thể động. Con thỏ nhãi ranh cũng chẳng biết chạy đi đằng nào.

Lại qua rất lâu, hai chân ta ngồi đã tê dại, lúc này có người vòng qua thân cây sau lưng ta đí tới.

Một làn hương thoang thoảng, người ở trước mặt ta ngồi xuống, tóc đen xõa đất, nhìn ta mỉm cười. Sau đó vuốt trượt theo suối tóc rơi trên chiếu, dịu dàng nói, “Đại nhân, ta đã nhuộm đen mái tóc rồi.”

“Bạch Liên!”