Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 12

“Mau mang tới đây!”

Tử Du gọi người đem lò than tới.

Run rẩy núp trong chăn, trở lại phủ đã nửa canh giờ, nhưng ta vẫn như cũ lạnh run lập cập.

“Từ nãy đến giờ đại nhân chưa ăn chút gì, chỉ dựa vào chậu than e rằng khó có thể khu hàn…”

“Ta đi làm ngay.” Tiểu Mai vội vã kéo Tử Du đi ra ngoài.

Con thỏ nhãi ranh sờ sờ trán ta, nhẹ nhàng nói, “Hẳn là chưa đến mức phát sốt, ăn chút cháo nóng làm ấm dạ dày, thân thể sẽ không lạnh nữa.”

Ta run lập cập đổi tư thế, cuốn chặt chăn bông.

Dạ bay ra, tức tối trừng ta, “Hắn tự làm tự chịu. Ở cửa có Nam Hải Quan m, ta không thể bay ra tìm kiếm… Có chết cóng cũng đáng đời “

“Ta muốn đi gặp một người…” Ta còn hơi run run, “Đột nhiên đặc biệt muốn thấy hắn, kết quả xuống xe rồi, lại không biết nên đi nơi đâu.”

Con thỏ nhãi rũ mắt xuống, nói, “Muốn gặp ai cũng phải có mạng đã, ăn chút gì đi.”

Tiểu Mai bưng tới một bát mỳ canh cá¹ nóng hôi hổi, bên trên cùng là một lớp thịt cá trắng như tuyết, mùi mỡ thơm ngào ngạt. Đã được lọc cẩn thận hết xương.

Ta đang định tiếp nhận, lại bị con thỏ nhãi ranh đoạt lấy, nhặt thìa lên, múc một ngụm canh, đưa tới bên miệng ta.

“Uống canh trước rồi ăn mỳ, sẽ khiến dạ dày ấm lên.”

Không biết làm sao, trong nháy mắt ta liền nghĩ đến Ngự Vương ở thiên lao cho ta ăn cháo.

Tiếp đó ta cứ như thế nhìn chằm chằm cái thìa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

… Thứ ngươi cho y, chỉ cần nát, y liền bỏ… Thế nhưng ngươi đưa bản vương, mặc kệ là cái dạng gì, bản vương đều gìn giữ cả đời…

… Ăn cháo nào, ta xúc cho ngươi…

“Ngươi có uống không đây!” m thanh đằng đằng sát khí của Dạ nổ ầm trong tai, ta hốt hoảng hoàn hồn, phát hiện con thỏ nhãi ranh vẫn đang giơ cái thìa, chỉ là cánh tay đã bắt đầu phát run.

Ta vội há mồm, cấp tốc ngậm thìa canh vào trong miệng, rồi cứ thế cắn thìa, nghiêng đầu đoạt đi, nói lúng búng không rõ, “Để ta tự ăn, các ngươi đi ngủ đi.”

Tiểu Mai Tử Du đều là bé ngoan biết nghe lời, lập tức ly khai.

Nhưng đồ thỏ nhãi ranh không nghe lời như Tử Du, bởi vì hắn vẫn ngồi trên đệm, hoàn toàn không có ý đi đâu.

Ta nói với hắn, “Đêm khuya rồi. Ngươi cũng đi ngủ đi.”

Đồ thỏ nhãi ranh phảng phất như không nghe thấy, khẽ cười nói, “Đại nhân. Canh của người chảy ra hết rồi.”

Dứt lời cúi đầu tìm kiếm khăn tay, giúp ta lau đi canh cá tràn ra khóe miệng.

Canh? Ai nha! Ta vẫn còn đang ngậm cái thìa này.

Vừa phun thìa ra, trước mắt bỗng hiện lên một bóng trắng, ngay sau đó cái khăn tay của con thỏ nhãi ranh liền đông cứng giữa không trung.

Dạ xông tới, dùng cặp môi kiều diễm ướt át, trực tiếp lấp kín miệng ta.

Nhìn xuyên qua Dạ mờ mờ, rút cuộc ta cũng thấy được trên khuôn mặt vạn năm không đổi của con thỏ nhãi ranh đã xuất hiện biểu tình khiếp sợ.

Ta không thể đẩy được Dạ ra. Bởi vì hắn chính là trong suốt, tay ta xuyên thẳng qua thân thể hắn, lạnh buốt như lọt phải hố băng.

Nhưng hắn lại có thể chạm được vào ta, có thể túm lấy hai tay ta, có thể niết lấy cằm ta, còn có thể dùng đầu lưỡi, nạy ra lưỡi của ta.

“Uhm!”

Vì thế mọi vùng vẫy của ta cũng tượng như trôi theo dòng nước.

Mãi đến khi hắn thoả mãn dừng lại, liếm liếm môi của mình, lại còn líu lưỡi cảm thán rằng, “Tuy không có thi thể cho ta nhập vào, nhưng dường như ta phần nào cũng nếm ra được mùi vị canh cá…”

“Ngươi! … Ngươi cút!! “

Ta vậy mà nói giống hệt Ngự Vương.

Đột nhiên hiểu được, thời điểm hắn chửi ta cút, là hy vọng ta nhanh chóng biến khỏi mắt hắn đến chừng nào.

“Làm gì mà nóng thế, chính ngươi cũng rất thoải mái còn gì. Tiểu hồ ly cũng thấy đấy, vừa mới nãy hắn không ngừng hừ hừ phải không.”

“Cút! Cút ngay cho ông!!”

“Ai. Mọi người đều là ở đưới đó, đại nhân rõ thật là đồ trẻ con.”

Dạ che miệng cười mờ ám rồi bay mất…

Con thỏ nhãi ranh đột nhiên đứng dậy, đuổi theo…

Mà ta cứ tiếp tục bưng đến khi canh cá nguội ngắt, mới giật mình hồn còn chưa định ăn đến chỗ mỳ.

………..

“Dạ. Không được tiếp tục làm thế với đại nhân!”

Con thỏ nhãi ranh chạy ra đuổi theo, phát hiện Dạ đã bay tới sân, đang ngây người ngồi xổm cạnh ao sen đóng băng.

“Hử?” Dạ hơi nghiêng đầu đi chỗ khác, nhìn từ bất kỳ góc độ nào, cũng yêu nghiệt khiến người ta nghẹt thở.

“Ta nói ngươi không được phép bắt nạt đại nhân!”

“Suỵt — “

Dạ đột nhiên vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên môi con thỏ nhãi ranh.

“Ít nhất, ta dùng phương thức này, đã khiến đại nhân nhanh chóng quên đi chuyện không vui rồi, đúng không?”

Nhìn ánh mắt thỏ ranh có phần mê mang, Dạ lộ ra nụ cười xảo trá.

“Đều là ở dưới, hắn hồn vía lên mây như thế, có lẽ ta phần nào hiểu được…”

Dạ đưa tay gạt tuyết đọng, nhưng tuyết đọng lại thấm qua tay ngón tay của hắn, Dạ khẽ nheo mắt, cười ảm đạm nói, “Gặp được đại nhân, thực sự là chuyện tốt.”

………..

Giữa trưa, ta đứng ở đại đường, ngẩn người nhìn chằm chằm Nam Hải Quan m.

“Đại nhân?”

Con thỏ nhãi ranh chọc chọc ta, “Sao thế?”

“Ta định đem nó vào phòng ta.” Nhớ tới đêm qua kinh hồn chưa định, ta nói, “Chẳng phải như thế rất ổn sao, ngươi xem, nếu thỉnh Quan m về phòng ta rồi, vậy sắc… vậy Dạ sẽ không thể xông vào phòng ta nữa, mà đại môn lại rộng mở với hắn, hắn lại có thể tự do bay…”

“Krrét — “

Lời chưa nói hết, đã có âm thanh cực kỳ chói tai truyền đến.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, bất ngờ phát hiện xà nhà bất thình lình nứt toạc một đường, tiếp đó bắt đầu tràn ra toàn máu.

“Á!” Tiểu Mai sợ đến mức nhào vào lòng Tử Du.

Máu chảy tí tách tí tách.

Không ít kẻ hầu phát ra tiếng la kinh khủng, “Lại… Lại ma quỷ lộng hành rồi!”

Ta day day huyệt Thái Dương, hướng về phía Dạ đang trôi trên xà nhà, cầu xin tha thứ, “Được được, ta không dịch chuyển Quan m, ta không dịch chuyển Quan m, ngươi đừng náo loạn!”

Máu me chợt biến mất.

Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn vết nứt kia từ từ khép lại.

Tử Du trong ngực ôm người mềm mại, vẫn không quên nói, “Đại nhân. Thật là khủng khiếp, phải thỉnh đạo sĩ thôi.”

“Không.” Thỉnh đạo sĩ, bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, đạo sĩ nào đấu quá được oán linh ngàn năm.

Nhớ lần đầu tiên sau khi ta đem cả bùa đuổi quỷ dán lên ót đồ thỏ nhãi ranh, mà hắn chẳng thèm có bất kỳ phản ứng nào, thì ta cóc thèm tin vào đạo sĩ nữa.

“Vậy… Không phải là hoàng tử biết pháp thuật…”

“Tử Du đại nhân.” Đồ thỏ nhãi ranh cười nói, “Nơi này kề cận hoàng cung, những thứ dơ bẩn tuy rằng nhiều, thế nhưng nhờ vào long khí của bệ hạ, đại bộ phận cũng không dám quá phận lỗ mãng. Huống hồ đại đường đã thỉnh Quan m ngàn năm tới trấn áp, linh quang bảo vệ đại môn, chẳng còn thứ bẩn thỉu nào dám xông vào đâu.”

“Thế vậy…”

“Quan m lợi hại như thế, tự nhiên là thứ vốn đã ở trong phòng cũng không ra được rồi.”

Tiểu Mai liều mạng rúc vào lòng Tử Du, “Đại nhân, vậy… vậy… vậy làm sao bây giờ…”

Con thỏ nhãi ranh bình tĩnh nói, “Kỳ thực cũng chẳng hề gì. Mọi người xem.”

Hắn giơ một ngón tay lên, hướng phía trụ cửa vạch một nhát, một vết nứt đột nhiên toác ra, bất ngờ ứa máu.

Trong đại đường lặng ngắt như tờ.

Con thỏ nhãi ranh thu tay về, dị tượng vừa rồi lần thứ hai biến mất, “Cho nên nói, đây chẳng qua là một mánh lới nhỏ, mọi người cứ coi là ảo thuật đi, không cần sợ hãi. Về phần cái thứ trong phòng này, kỳ thực ta đã thấy nó rồi. Nó chẳng qua là cái bô trong phòng đại nhân tu luyện thành yêu quái, là một con quỷ nghịch ngợm, thích đùa dai mà thôi.”

Ta vội ho một tiếng, “Được rồi được rồi, sau này còn thấy chỗ nào có máu, lau đi là được, năm mới sắp đến, kẻ nào còn lẻo mép ma quỷ lộng hành, ta sẽ không khách khí đâu.”

Tiểu Mai lúc này mới phát hiện mình còn bị Tử Du ôm, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, đẩy hắn ra, cuống quít gọi mấy nha đầu lau sàn.

Mọi người cũng từ từ tản ra, mấy nha đầu lau máu, khe khẽ nói thầm, “Dĩ nhiên là cái bô, vừa nghĩ như thế, ta liền cảm giác cái ta lau đi không phải máu, mà là thứ con quỷ kia…”

“Câm miệng, ngươi có biết xấu hổ hay không.”

Ta đoán, đồ thỏ nhãi ranh vừa nói chuyện này xong, sợ là về sau trò doạ dẫm máu tanh này của Dạ sẽ chẳng còn xài ngon được nữa.

“Bô yêu quái?”

Dạ đáp xuống, sắc mặt tái nhợt nằm úp sấp sau vai con thỏ nhãi ranh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi có bản lĩnh nhắc lại lần nữa coi?”

“Dạ.” Ta định xoa xoa đầu Dạ, nhưng ngón tay lại xuyên thẳng qua.

“Làm sao!” Dạ vẫn nằm úp sấp trên lưng con thỏ nhãi ranh làm bối hậu linh, ngẩng đầu hướng về ta giương nanh múa vuốt.

Ta duỗi ngón tay tới bên miệng hắn, “Ngươi nói san hô có thể nuốt tử khí trưởng thành, ngươi có thể hay không cũng xơi cái này.”

Không đợi ta nói xong, Dạ đã há miệng ngậm chặt ngón tay ta. Lưỡi cuộn một cái, ta không kìm nổi thoáng run lên, con thỏ nhãi ranh mở to cặp mắt hiếu kỳ nhìn đôi ta.

“Đại nhân, thoải mái không?”

Ta nộ, “Ta bảo ngươi nuốt tử khí, không bảo ngươi liếm ta!”

“Tử khí chính là ăn như thế.” Tâm tình Dạ tựa hồ rất tốt, nhẹ nhàng từ trên lưng con thỏ đáp xuống, sau đó ở trong đại đường phiêu qua phiêu lại, phiêu tới phiêu đi, ngẫu nhiên xuyên qua một người, người đó sẽ rùng bắn cả mình, khịt khịt mũi.

Thấy hắn trôi đi mất tăm mắt tích, ta rút cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác tay bị người nâng lên.

Ta cả kinh, cúi đầu vừa nhìn, nguyên cái ngón tay ban nãy đã bị con thỏ nhãi ranh ngậm vào trong miệng.

“Mau! Mau nhả ra!” Ta đè thấp giọng để khỏi bị Tử Du nghe thấy, “Nhả ra nhả ra!”

Con thỏ nhãi ranh mút một hồi, nhả ra, sau đó lục ra cái khăn, tỉ mỉ lau sạch sẽ ngón tay ta.

“Ta nói cho ngươi biết.” Ta cảnh cáo con thỏ nhãi ranh, “Dạ là đồ sắc quỷ, ngươi không được theo hắn học cái xấu, có biết hay không!”

“À.” Con thỏ nhãi ranh yên lặng lau, trên mặt không hề có ý hối cải.

“Sau này cũng không được xem mấy quyển long dương nữa!”

“Vì sao.”

“Ngươi xem Tiểu Mai tỷ tỷ cùng Tử Du ca ca của ngươi kia kìa.” Ta nói lời thấm thía, “Đấy mới là đúng đó.”

“Thế ngày ấy đại nhân…”

“Suỵt…”

Ta biết ngay hắn sẽ nhắc chuyện này.

Nhất thời, mọi giáo huấn đã bị hắn làm nghẹn trở về.

Sau cùng cũng an tĩnh lại, ta bò về quý phi tháp, mơ màng buồn ngủ.

“Ta xem ngươi ngoài ngủ ra, thì vẫn là ngủ.”

Dạ chẳng biết vừa bay từ xó nào tới, “Đại nhân, lười cũng phải có giới hạn.”

“Không cần ngươi lo.”

“Đại nhân tâm tình rất không tốt à. Thế nào, con thỏ nhãi ranh cũng chả phải dễ dạy bảo như vậy, đúng không.”

Ta trở mình một cái, phớt lờ hắn.

Dạ cười đen tối, cúi đầu liếm liếm vành tai ta, “Ta bảo đại nhân, ngươi nên cách xa hắn một chút.”

“Sao?”

“Tiểu hồ ly mười bốn rồi, sang xuân sẽ tới kỳ động dục.”

Thêm ngày 29 tháng 12

Ta đơ luôn…

………..

Tiểu hồ ly đến kỳ động dục?

Ta trở mình, đột nhiên nhớ tới khi nãy lúc Dạ mút ngón tay ta, hắn có vẻ rất hiếu kỳ.

Ta lại trở mình, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Ta có thể làm cái gì đây?

Ta bò dậy, mặc áo bông lắc lư ra chợ, mua về một con cáo nhỏ.

“Đây là cái gì?” Ta đem tiểu hồ ôm trong lòng cho hắn xem, con thỏ nhãi ranh vẻ mặt kinh hỉ.

“Đại nhân ta tìm cho ngươi người bạn nhỏ.” Ta đưa tiểu hồ nhu thuận cho con thỏ nhãi ranh, “Sau này ngươi nuôi.”

… Đây gọi là con dâu nuôi từ nhỏ.

Mà còn cùng cỡ hiếm thấy với con thỏ nhãi ranh lúc biến thân. Lớn cỡ bàn tay, lông xù, đỏ rực đỏ rực tựa như quả cầu lửa be bé.

Quan trọng nhất là, đây là hồ ly cái.

Con thỏ nhãi ranh nhận lấy, gãi gãi lỗ tai tiểu hồ, tiểu hồ lập tức lăn tròn trong lòng con thỏ nhãi, thoải mái hừ hừ không ngừng.

“Đại nhân định nuôi thật à?”

Ta nghiêm túc uốn nắn hắn, nói, “Không phải ta nuôi, đây là người bạn nhỏ tặng ngươi.”

Con thỏ nhãi ranh im lặng, Dạ ở một bên cũng im lặng.

Tiếp đó con thỏ nhãi ranh khẽ gật đầu, cười thản nhiên nói, “Được a, đại nhân thích thì ta nuôi vậy.”

Nói xong liền vui mừng hớn hở ôm lấy tiểu hồ, chạy ra đại đường, “Tiểu Mai tỷ tỷ, trong phủ còn sữa bò không? Tiểu hỏa cầu đói bụng.”

“Đại nhân, ngươi là heo à?” Dạ trôi đến.

Hình như trước kia cũng có người đã réo ta như thế.

Là ai nhỉ.

… Thanh Hòa, ngươi là heo à…

“Ngươi kiếm con hồ ly về làm gì.”

“Dạ ngươi không biết, đây chính là hồ ly cái. Không phải ngươi nói con thỏ nhãi ranh động dục rồi sao…”

“Aha ha! Đại nhân, ngươi! Aha ha!” Dạ cười lăn lộn.

Ta giận tái mặt, “Chẳng nhẽ con thỏ nhãi ranh nhất định phải hồ ly Oa Quốc mới được? … Đồ nhãi con thiếu tháng, hắn lại dám không để hồ ly Đại Đường chúng ta vào mắt hả?”

Dạ nghe xong, cười càng kịch liệt hơn, quả thực là ngả nghiêng ngặt nghẽo, “Quý đại nhân! Quý đại nhân! Ngươi không nghe thấy con thỏ nhãi ranh đòi sữa bò hử, cái con cáo bé tí kia là một con thú non, răng còn chưa mọc đây này.”

Ta lập tức ỉu xìu, “Thế nhưng mà… Thế nhưng mà… Chủ hàng ta mua bảo …”

“Bị lừa đó.”

Nói chung, ta nhờ chuyện này mà bị Dạ cười thối mũi đến trưa.

Con thỏ nhãi ranh đùa nghịch tiểu hỏa cầu, tiểu hỏa cầu đứng trên mặt đất, quả nhiên tứ chi run rẩy vô lực, không ngờ đúng là một con thú non.

Tiểu Mai Tử Du còn có mấy nha đầu đang làm việc đều chạy lại vây quanh để xem, ta bị lạnh nhạt ở xó tường, đau lòng số bạc phí phạm, vừa ai oán bản thân trúng bẫy gian thương.

Trong đại đường bởi vì xuất hiện tiểu hỏa cầu mà bắt đầu ồn ào nháo loạn, tận đến khi xe ngựa Ngự Vương phủ đã đứng trước cổng.

Mấy năm trở lại đây, chỉ cần Ngự Vương muốn tìm ta làm ấm ổ chăn, sẽ phái cỗ xe ngựa đỉnh khoan nạm vàng này đến khua cửa Ngoại Ti Tỉnh.

Chỉ có điều trải qua đêm qua, ta đã nghĩ, cả đời ta sẽ không bao giờ gặp lại cỗ xe này nữa.

………..

Bước vào Ngự Vương phủ quen thuộc, vẫn như cũ là Vệ Nhất Vệ Nhị canh giữ ở đại môn, cũng như lần trước, Ngự Vương cúi đầu phê sửa tấu chương, bảo ta trước chờ ở một bên, kêu Vệ Nhị dâng trà cho ta.

Ta tiếp nhận trà Vệ Nhị pha. Lần này không hề xoi mói, ngửa đầu uống cạn.

Vệ Nhị kinh dị liếc ta một cái, sau đó mặt không đổi sắc lại rót cho ta một chén.

Ta tiếp nhận, lập tức uống cạn.

Vệ Nhị lại rót đầy.

Ta tiếp nhận, lại uống cạn.

Rút cuộc Ngự Vương ngừng bút, ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói, “Đừng uống nhiều như vậy, bữa tối sẽ ăn không vô nữa.” Tiếp đó thở dài, buông bút, ra lệnh, “Vệ Nhất, Vệ Nhị, bảo nội viện dọn bữa tối.”

“Vâng.”

“Vâng, Vương gia.”

Ta thấy hắn đuổi người đi, sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng dậy nói, “Ngự Vương đại nhân, Thanh Hòa uống nhiều trà quá, đi tiện một tẹo.”

“Ngươi đứng yên cho bản vương!”

Ta đứng yên.

Ngự Vương đi xuống mấy bước, kéo ta qua một bên, hai tay đè chặt vai ta, ép ta góc tường. Cúi đầu liền gặm tới.

Ta không hề phản ứng mặc cho hắn gặm.

Hắn gặm rồi gặm, cũng nhận ra chẳng thú vị gì, bèn ngẩng đầu yên lặng nhìn ta.

Ta quay đầu đi chỗ khác, mỉm cười, “Thanh Hòa tưởng là Tam hoàng đệ không muốn tiếp tục thấy cái mặt này của Thanh Hòa nữa.”

Ngón tay Ngự Vương đang niết ta thoáng run một chút, nhếch môi không lên tiếng.

“Vương gia, đã truyền xong bữa tối.”

Vệ Nhất gõ cửa, mí mắt cũng không nâng.

………..

Không ngờ, trên bàn chỉ dọn hai bát mỳ.

Ngự Vương sau khi ngồi xuống liền yên lặng bắt đầu ăn mỳ.

Ta nhặt đũa lên, bới bới mỳ, khuấy vài vòng, lại thả tay.

Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn sợ hắn.

Mỗi câu hắn nói với ta đều ẩn tàng sát khí, khiến ta không rét mà run.

Mỗi lần vừa tới gần hắn, ta sẽ căng thẳng mất tự nhiên, mọi suy nghĩ đều căng cứng, tự hỏi câu nói nào của hắn là thật, câu nào lại là giả.

Nhưng mà hiện tại hắn giở ra cái dạng này.

Trầm mặc.

Trầm mặc hôn ta, trầm mặc ăn mỳ. Trầm mặc đến độ ta tâm thần không yên, trầm mặc đến độ ta đứng ngồi không yên.

“Sao Thanh Hòa không ăn?” Ngự Vương ưu nhã lau tay, buông đũa, cười nói, “Hay là, ngươi sợ ta hạ độc trong nước dùng?”

“Ngươi hạ độc, ta trái lại không sợ.” Ta bỏ đũa, cảm thấy sống lưng toàn là mồ hôi lạnh, “Thanh Hòa uống quá nhiều trà, không muốn ăn mà thôi.”

“Hôm nay là sinh nhật bản vương.”

Ngự Vương bình tĩnh nhìn ta nói, “Thanh Hòa ở bên bản vương ba năm, nhưng chỉ sợ còn không biết là hôm nay đi.”

Ta cả kinh, nhướng mắt nhìn vào trong bát hắn, quả nhiên còn có nửa quả trứng gà.

“Không ăn cũng được, cùng ta chơi cờ đi.” Ngự Vương kéo ta vào tẩm điện.

Cũng như lần trước, hắc bạch ngọc kỳ đã bày sẵn, bên tháp quả nhiên còn trà thơm đang ủ.

Ta nhịn không được cười nói, “Lần này không ra sân nữa à?”

“Bản vương nghe nói đêm qua Thanh Hòa nhảy xuống xe ngựa… Đêm nay có thể nào để ngươi tiếp tục chịu đông cứng.”

Ngự Vương ngồi xuống, nhón viên cờ trắng lên, “Bản vương chưa bao giờ có sinh nhật, lúc này đây, lại muốn cùng ngươi cùng nhau trải qua.”

“Tam hoàng đệ có nhã hứng như vậy, Thanh Hòa có thể nào không tiếp.” Ta nhấc tay hạ cờ.

Ngự Vương hạ quân tiếp theo, điềm đạm nói, “Thanh Hòa, ngươi cố ý gọi Tam hoàng đệ, là hy vọng ta bị ngươi chọc giận, hay là bị ngươi châm biếm.”

“Thanh Hòa nào dám. Ngự Vương điện hạ không thích nghe, Thanh Hòa không gọi là được.”

Lức nói lời này, đã đi hơn chục nước, ta binh bại như núi đổ, vừa khai cục đã để tới cục diện này, thực sự là không hạ cũng thế.

Không đến trăm nước, đã đến thời khắc tối hậu, ta nhìn chằm chằm con cờ trắng trong tay Ngự Vương, thở dài, “Chẳng lẽ Ngự Vương điện hạ còn định ăn sạch quân trắng của mình, tự tìm đường chết.”

Ngự Vương vê vê viên cờ, kề cà không hạ, “Nước này hạ xuống, biết đâu ngươi sẽ khởi tử hồi sinh. Vì ngươi, bản vương dù đi tìm chết cũng có khó gì.”

Cạch!

Một quân đặt xuống, quả nhiên là hạ sách để tự sát.

Ta im lặng nhón quân trắng bị ăn lên, nở nụ cười tươi, “Đa tạ Ngự Vương điện hạ thành toàn, ván này là hòa rồi.”

Ngự Vương đứng dậy, đi vòng người qua, từ phía sau ôm chầm ta.”Ngươi gọi ta Tam hoàng đệ, cũng được.”

Ta ngẩn ra.

Hắn lại nói, “Chí ít nghe thân hơn Ngự Vương điện hạ.”

Cái… Cái làn điệu này ở đâu ra a!

Ai…

“Thanh Hòa mệt rồi.”

Ta thở dài một tiếng, tựa đầu ngửa ra sau, nhẹ nhàng tựa trong ***g ngực hắn, “Thanh Hòa cũng mệt rồi, Tam hoàng đệ cũng được, Ngự Vương điện hạ cũng được, Thanh Hòa nhiều tuổi rồi, cũng chơi không nổi rồi, muốn đánh muốn giết, xin mời ban cho Thanh Hòa một nhát thống khoái đi.”

Ngự Vương không nóng không lạnh nói, “Thanh Hòa, lẽ nào ta sai rồi sao.”

“Qua nhiều năm như vậy, ta đều làm sai rồi sao?”

“Trước kia ngươi che chở Thái tử, chưa bao giờ chịu đưa mắt nhìn qua ta.”

“Ta tưởng rằng phế đi võ công của ngươi, là có thể giữ ngươi ở bên người.”

“Kết quả ngươi lại ly ta càng ngày càng xa.”

Ngự Vương nhẹ nhàng chống cằm lên đầu ta, ngửi hương trên tóc ta, “Thanh Hòa, ngươi muốn bản vương thừa nhận bản thân từ đầu tới cuối đều làm sai rồi sao.”

Ta giơ tay, sờ lên búi tóc vấn chặt của hắn, rút trâm gài ra, cảm thụ được tóc của hắn xõa xuống. Buông xuống cạnh gương mặt ta.

Chạm lên một lọn, còn mượt hơn trong tưởng tượng, ta nắm chặt trong tay thưởng thức, nhìn quân cờ ngọc trên bàn, đáy lòng càng ngày càng lạnh.

“Trò chơi ngươi cũng chơi rồi, cũng là ngươi chính mình tuyên bố đã xong, ngươi còn mong muốn cái gì.”

“Ta muốn ngươi… trong lòng có ta…”

“Tam hoàng đệ đối ‘tốt’ với Thanh Hòa, Thanh Hòa cả đời sẽ không quên.”

Ngự Vương rút cuộc không hề lên tiếng.

Ta buông tóc hắn ra, mò lên một viên ngọc kỳ. Thờ ơ nói, “Quân cờ lần trước bị ngươi ném vào trong lửa, đây là một bộ mới đổi nhỉ.”

Ngự Vương buông ta ra, đứng sau lưng ta.

Ta đứng lên, xoay người nhét viên cờ vào trong tay hắn, “Tam hoàng đệ không sai. Thanh Hòa tử khí đông thăng, Tam hoàng đệ không nên lưu ta.”

“Thanh Hòa.” Sắc mặt Ngự Vương có chút khó coi.

“Ngày ấy chạm qua bách hòa hương, trước khi chạm vào mặc ngọc chẩm của hoàng đệ, hình như Thanh Hòa còn cùng Tam hoàng đệ hạ một hồi cờ…”

Nhìn sắc mặt Ngự Vương trở nên tái nhợt, ta rũ mắt, thấp giọng nói, “Hình như… cũng là quân cờ bằng ngọc…”

Ngự Vương điện hạ lui một bước, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, “Bản vương một đêm không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gặp ngươi. Hiện tại xem ra là bản vương sai rồi, bản vương không nên chào đón ngươi đến. Ngươi quay về đi.”

“Long diên hương ngươi cho ta chính là giải dược của ngọc hương, đúng không. Kẻ hạ độc, kỳ thực chính là ngươi.”

Ngự Vương dừng lại nơi cửa, không quay đầu nhìn ta.

Cũng không cho ta đáp án.

Ta bỗng tâm phiền ý loạn, một tay gạt toàn bộ quân cờ trên bàn xuống đất.

Cách cách cách cách thật sự chói tai.

Ngự Vương dừng một chút, lấy từ trong ngực ra một vật, trở tay ném xuống dưới chân ta, lạnh lùng nói, “Ta chỉ thấp hèn cầu ngươi yêu ta một lần, sẽ không bao giờ có lần sau.”

Dứt lời liền duỗi chân sải bước, không chút do dự đi khỏi tẩm cung.

Ta ngồi xổm xuống, nhặt lên thứ hắn vừa quăng, là vỏ sò đã vỡ làm ba mảnh.

“Dối trá, còn nói cái gì sẽ cẩn thận gìn giữ cả đời.”

Hai mắt đẫm lệ không cầm được từng giọt nhỏ xuống lòng bàn tay, tầm mắt ta là một mảng mơ hồ.

“Con thỏ nhãi ranh muốn, mà ta chưa từng cho hắn, chỉ cho mình ngươi.”

………………………………………………………………….

1. Mỳ canh cá (ngư thang diện): món ăn nổi tiếng của huyện Đông Đài, tỉnh Giang Tô, ra đời năm 1758 (thế mà đời Đường đã có rồi à:-?).